Cùng lúc đó, bên ngoài chưa đi được bao xa, gia chủ nhà họ Cố chợt nghe thấy một tiếng hét thảm thiết vang lên từ trong phòng, lập tức nhận ra có điều không ổn, sắc mặt đại biến, vội vàng phi thân chạy về.
Hắn đẩy mạnh cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt là thân thể của Viên Trưởng lão ngã gục ngay dưới chân, còn Cố Thanh Tịch thì đứng yên trong phòng, vẻ mặt lạnh lùng, bình tĩnh.
Nhìn thấy vết máu lớn loang lổ trên miệng và ngực Viên Trưởng lão, gia chủ nhà Cố gia ngây người. Đã xảy ra chuyện gì vậy?
“Chuyện gì xảy ra?” Gia chủ Cố gia quát lớn một tiếng, ánh mắt nhìn vào bộ giá y trên người Cố Thanh Tịch, dường như chợt hiểu ra điều gì, “Ngươi sao lại ở đây? Chẳng lẽ ngươi vọng tưởng muốn bám lấy Viên Trưởng lão?”
Đúng là tâm dơ nên nhìn đâu cũng thấy bẩn. Ánh mắt Cố Thanh Tịch càng trở nên băng giá.
Gia chủ Cố gia vội vàng cúi xuống kiểm tra tình trạng của Viên Trưởng lão nhưng phát hiện ông ta đã hoàn toàn tắt thở, không còn chút sinh cơ nào!
Chuyện gì thế này?
Trong lòng hắn vừa kinh hãi, vừa tức giận, lại vừa hoảng sợ.
Viên Trưởng lão chết rồi, hắn không những chẳng lấy được bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, mà nếu tông môn của Trưởng lão biết chuyện ông ta chết trong phủ nhà họ Cố, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Lúc này, trong đầu gia chủ nhà họ Cố vẫn chưa liên tưởng cái chết của Viên Trưởng lão đến Cố Thanh Tịch. Theo hắn, làm gì có khả năng Cố Thanh Tịch gây thương tổn được Viên Trưởng lão? Hay là nàng câu kết với người bên ngoài?
“Ngươi đã làm gì? Viên Trưởng lão làm sao vậy?” Gia chủ Cố gia giận dữ quát hỏi.
“Chết rồi, ngươi cũng sẽ chết.” Cố Thanh Tịch vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười chẳng hề chạm đến đáy mắt, giọng nói thì bình thản đến lạnh người.
“Nghiệt chướng, ngươi chán sống rồi!” Gia chủ Cố gia nghe vậy giận dữ hét lên, bước nhanh vào phòng, như mọi khi giơ tay định tát nàng một cái. Nhưng vừa liếc thấy xác người ở góc phòng, hắn đột ngột khựng lại, bàn tay giơ lên giữa không trung cũng đông cứng tại chỗ.
Hắn vừa thấy gì?
Hắn bắt đầu hoài nghi đôi mắt của mình có phải nhìn nhầm rồi không.
Người nằm trong vũng máu, đầu đã vỡ nát, chết không thể thê thảm hơn, lại là… Cố Văn Liên?
Ai giết Cố Văn Liên?
Cố Thanh Tịch, cái đứa phế vật ấy sao?
Không thể nào! Gia chủ Cố gia cảm thấy ý nghĩ này thật vô lý.
Cố Thanh Tịch là ai? Tuy là song linh căn nhưng lại là thủy – hỏa linh căn, hai loại linh căn xung khắc nhau, có thể dẫn khí nhập thể đã là kỳ tích.
Miễn cưỡng bước vào luyện khí tầng một, căn bản không thể tiếp tục tu luyện.
Chính là một phế vật không hơn không kém. Làm sao có thể giết nổi Cố Văn Liên?
Nhưng nếu không phải nàng, thì còn ai nữa?
“Là ngươi giết Văn Liên?” Gia chủ Cố gia kinh hãi nhìn Cố Thanh Tịch, nghi hoặc hỏi.
“Phải.” Cố Thanh Tịch nhàn nhạt đáp, sau đó thản nhiên lấy ra một tấm phù lục màu đen.
Lúc này gia chủ nhà họ Cố mới phát hiện trong phòng đầy rẫy những phù lục đen, trông vô cùng tà dị và âm u.
Hắn quay phắt lại nhìn Viên Trưởng lão đang nằm trên đất, rồi lại kinh hãi nhìn về phía Cố Thanh Tịch.
“Viên Trưởng lão… thật sự là ngươi giết? Ngươi, ngươi là phù sư? Ngươi mới chỉ luyện khí tầng một mà có thể đánh bại Viên Trưởng lão tu sĩ Trúc Cơ tầng ba?” Mắt gia chủ nhà họ Cố trợn tròn, không dám tin vào điều hắn vừa thốt ra.
Cố Thanh Tịch nhẹ nhàng vuốt vuốt tấm phù trong tay, ánh mắt rét lạnh.
“Mẫu thân ta là do ngươi giết, chỉ để rước cái gọi là chân ái mà ngươi đã sớm làm cho mang thai vào cửa. Cố Văn Liên là nữ nhi ruột của ngươi.” Giọng nói của Cố Thanh Tịch đều đều, chậm rãi nói ra bí mật lớn nhất trong lòng hắn.
Vì mưu cầu sự trợ giúp từ nhà mẹ ta, ngươi đã dối trá để cưới mẫu thân ta.
Khi đạt được mục đích, liền âm thầm hạ độc, chậm rãi giết chết người, chỉ để nhường chỗ cho cái gọi là chân ái.
Nhưng kẻ như ngươi, thật ra chỉ yêu chính mình mà thôi.
Giờ vì chút tài nguyên tu luyện, lại không chút do dự đem cả đứa nữ nhi mà ngươi từng cưng chiều nhất, Cố Văn Liên hiến cho người ta làm lô đỉnh.
Gia chủ Cố gia, thật khiến người ta buồn nôn vì khốn nạn.
Sắc mặt gia chủ nhà họ Cố lập tức đại biến. Giọng điệu này… rõ ràng là nàng đã biết quá nhiều!
“Nghiệt chủng, ngươi nói nhăng cuội gì vậy?!” Hắn gào lên giận dữ.
“Ngươi có linh căn thủy - mộc, đã tiêu tốn bao nhiêu tài nguyên của Cố gia, vậy mà ngay cả Trúc Cơ còn chưa đến.” Ánh mắt Cố Thanh Tịch lạnh lẽo nhìn người trung niên trước mặt, khẽ cười khinh bỉ, “Vậy thì ai mới là phế vật?”
Gia chủ Cố gia vừa sợ, vừa giận, lại vừa tức, giơ tay lên lần nữa: “Nghiệt súc, ngươi, cái đồ phế vật! Lại dám nói chuyện với ta như vậy!”
Cố Thanh Tịch cười nhạt, nhẹ nhàng giơ tay, tấm phù trong tay liền bay lượn giữa không trung. Phù văn màu đen lập tức lóe sáng, kết nối với những phù lục khắp phòng.
Một luồng sức mạnh khổng lồ đánh mạnh vào cánh tay của gia chủ nhà họ Cố. Hắn thét lên thảm thiết, bàn tay giơ lên đã bị đánh nát, chỉ còn sót lại một ngón tay tàn tật, máu tươi chảy đầm đìa, trông vô cùng kinh hoàng.
Cố Thanh Tịch nhìn cảnh đó, vẻ mặt vẫn thản nhiên, không gợn sóng.
Khuôn mặt của gia chủ nhà họ Cố méo mó vặn vẹo, há miệng gào thét đau đớn. Ngay sau đó, thất khiếu bắt đầu chảy máu, rồi quỳ rạp xuống đất. Hắn cảm thấy như có một luồng sức mạnh vô hình đang xé rách thần hồn của mình, căn bản không thể chống lại.
“Ngươi nói cho ta biết, ai mới là phế vật?” Cố Thanh Tịch liếc nhìn gia chủ nhà họ Cố, người đang trợn trắng mắt, vẻ mặt đờ đẫn, trên môi nàng hiện lên nụ cười lạnh lùng, chậm rãi nói từng chữ.
“Khặc… khặc…” Gia chủ Cố gia ôm cổ, sắc mặt đỏ bừng, thậm chí đến muốn cầu xin tha mạng cũng không thể thốt nên lời. Trong lòng hắn tràn ngập hối hận.
Thanh Tịch, nữ nhi của hắn, lại có thiên tư như vậy. Nếu có nàng, nhà họ Cố còn sợ gì chẳng thể hưng thịnh, hắn còn lo gì thiếu tài nguyên tu luyện?
Nếu sớm biết như vậy, hắn đâu đến nỗi tàn nhẫn đối đãi với nàng…
Nhưng đời này, chẳng có chữ ‘nếu’.
Giờ thì… tất cả đều chấm hết rồi!
Cố Thanh Tịch không thèm liếc nhìn người cha đang cố giơ tay cầu xin trước mặt mình lấy một cái, lạnh lùng bước qua, rời khỏi căn phòng.
Nàng chậm rãi rời khỏi phủ nhà họ Cố. Sau lưng nàng, một tiếng nổ lớn vang lên. Gian tân phòng đó không chịu nổi uy lực của phù trận, liền bạo tạc. Còn Viên Trưởng lão cùng gia chủ nhà họ Cố, cho dù có may mắn sống sót, e rằng cũng là thân tàn ma dại, thần hồn vỡ nát, chỉ còn là hai kẻ ngốc tàn phế.
Đêm đã khuya, ánh trăng treo cao trên bầu trời.
Cố Thanh Tịch chậm rãi cởi bộ giá y đỏ thẫm trên người, động tác thanh nhã, nhẹ nhàng ném xuống đất, từng bước, từng bước một rời xa nơi đó.
Ánh trăng chiếu rọi gương mặt lạnh lùng của nàng, khiến dung nhan vốn đã tuyệt mỹ nay lại càng trở nên mờ ảo động lòng người.
Dưới ánh trăng, bóng dáng nàng dần khuất xa… rồi biến mất.
…
Tại một quán ăn nhỏ ở đầu thị trấn, Cố Thanh Tịch ngồi ở chiếc bàn nhỏ trong góc khuất, đang ăn bát vằn thắn trước mặt. Trên bàn nàng đã chất đầy mấy cái bát không.
Quán nhỏ này nằm ngay lối vào thị trấn, người qua kẻ lại tấp nập, nên buôn bán rất tốt.
Có mấy khách nhân cũng đang ăn ở đây.
Cố Thanh Tịch gọi một lượt tất cả món của quán; mì bò, mì thịt băm, vằn thắn, bún bò…
Ông chủ quán đã vài lần len lén nhìn về phía nàng, trong lòng không khỏi lo lắng, sợ cô nương nhỏ nhắn yếu ớt này ăn nhiều quá lại làm hỏng bụng.
Nhưng rõ ràng, nỗi lo đó hoàn toàn là thừa.