Chương 5: Con Mắt Của Kẻ Săn Mồi
Ánh sáng từ chiếc đèn dầu cũ kỹ hắt lên căn phòng nhỏ, phủ một màu vàng cam ấm áp nhưng yếu ớt lên khung cảnh đang diễn ra. Linh Nhạn cẩn thận sát trùng vết thương cho Winston. Mùi cồn gắt xộc vào mũi, khiến anh khẽ nhíu mày. Cô đã cởi bỏ chiếc áo quân phục rách nát của anh, để lộ vết thương sâu hoắm ở mạng sườn. Máu đã ngừng chảy, nhưng vẫn còn khá nhiều.
"Vết thương không quá sâu," Linh Nhạn nhận xét, giọng cô điềm tĩnh. "May mắn là không trúng xương sườn hay nội tạng. Nhưng nếu không được xử lý kịp thời, nhiễm trùng là điều khó tránh khỏi."
Winston quan sát từng cử chỉ của cô. Bàn tay Linh Nhạn nhanh nhẹn và chắc chắn, không chút run rẩy nào dù đang đối mặt với một vết thương ghê rợn trên cơ thể một người đàn ông xa lạ. Cô không nói nhiều, chỉ tập trung vào công việc của mình, đôi mày khẽ cau lại vì sự tỉ mỉ. Anh nhận thấy sự chuyên nghiệp và cái tâm của một bác sĩ thực thụ trong cô, điều mà anh ít thấy ở những người anh từng tiếp xúc trong những năm tháng chiến tranh khắc nghiệt.
"Cô không sợ sao?" Winston hỏi lại, giọng anh trầm khàn, mang theo chút thách thức. "Sợ tôi sẽ làm hại cô khi tôi tỉnh táo trở lại? Hay sợ bị phát hiện?"
Linh Nhạn ngẩng lên, đôi mắt đen nhánh nhìn thẳng vào anh. "Sợ hãi là một cảm xúc lãng phí trong thời điểm này, thưa Đại tá," cô đáp, giọng điệu không hề thay đổi. "Tôi chỉ quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ của mình. Và nhiệm vụ hiện tại là chữa trị cho anh."
Anh khẽ cười, nụ cười méo mó không chạm tới mắt. "Nhiệm vụ của cô... là chữa trị cho kẻ địch ư?"
"Anh không phải kẻ địch của tôi," Linh Nhạn đáp, ánh mắt cô sâu thẳm. "ít nhất là cho đến khi tôi có bằng chứng khác." Cô nói thêm, giọng cô chợt nhẹ hơn một chút, "Và tôi cũng không nghĩ anh là kẻ địch của Pháp."
Winston nhìn cô, sự bất ngờ hiện rõ trong ánh mắt xanh. Cô gái này không chỉ sắc sảo, mà còn có một cái nhìn thấu đáo đáng kinh ngạc. Anh định nói gì đó, nhưng cơn đau chợt nhói lên khiến anh phải nghiến răng.
"Thư giãn đi," Linh Nhạn ra lệnh, bàn tay cô bắt đầu khâu vết thương. Kim chỉ xuyên qua da thịt một cách dứt khoát, nhưng nhẹ nhàng. Winston cảm nhận được sự nhói buốt, nhưng anh không hề r*n rỉ, chỉ siết chặt nắm đấm.
Không gian chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng kim chỉ đều đặn và tiếng thở dốc của Winston. Anh bất giác nhớ lại khoảnh khắc cô dùng gót giày gạt mảnh giấy mật mã của cô vào khe tường. Một hành động nhanh chóng, không tính toán, như một bản năng bảo vệ. Anh đã nhìn thấy gì trong ánh mắt cô lúc đó? Sự hoảng sợ? Hay một thứ gì đó khác... Một sự kiên định đến mức anh cảm thấy quen thuộc?
Khi Linh Nhạn kết thúc việc khâu vá và băng bó, cô ngồi thẳng dậy, lau mồ hôi trên trán. "Xong rồi. Anh cần phải nghỉ ngơi. Đừng cử động mạnh vết thương."
Winston cố gắng ngồi dậy. "Cảm ơn cô," anh nói, giọng anh chân thành hơn rất nhiều. Anh đưa tay chạm vào vết thương được băng bó gọn gàng. "Cô là một bác sĩ giỏi."
"Anh nợ tôi một lời giải thích," Linh Nhạn nói thẳng, không vòng vo. "Tại sao anh lại bị truy đuổi? Và mảnh giấy đó... anh biết gì về nó?"
Winston thở dài. Anh biết cô sẽ không dễ dàng bỏ qua. Ánh mắt anh nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi màn đêm vẫn bao trùm Paris, nhưng ánh sáng yếu ớt của bình minh đã bắt đầu hé lộ.
"Quân Đức không truy đuổi tôi vì tôi là kẻ phản bội," Winston bắt đầu, giọng anh trầm hẳn xuống. "Chúng truy đuổi tôi vì tôi đã cố gắng lấy đi một thứ mà chúng không muốn mất. Một danh sách."
Linh Nhạn nín thở. "Danh sách gì?"
Winston quay lại nhìn cô, đôi mắt anh như một con hồ sâu thẳm chứa đầy bí mật. "Danh sách những người Pháp đã hợp tác với chúng, cùng với kế hoạch chi tiết về một đợt tấn công lớn mà chúng sắp sửa thực hiện." Anh tạm dừng, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, như con mắt của một kẻ săn mồi. "Và tôi nghĩ, cái mảnh giấy của cô... có thể là một phần của nó."
Linh Nhạn lặng người. Mảnh giấy đó... là một phần của kế hoạch kháng chiến của cô, chứa đựng thông tin về một kho vũ khí bí mật. Nếu Winston nói thật, thì đó là một sự trùng hợp đến đáng sợ. Họ không chỉ là những người xa lạ tình cờ gặp nhau, mà dường như số phận đã gắn kết họ vào cùng một cuộc chiến, từ những góc độ khác nhau. Giữa họ, một sợi dây vô hình bắt đầu được dệt nên, không phải là tình yêu sét đánh, mà là sự chia sẻ gánh nặng của một bí mật chết người, một gánh nặng của niềm tin lẫn lộn giữa hai con người vừa mới gặp mặt.