Chương 6: Bữa Sáng Bất Đắc Dĩ

Màn đêm dần nhường chỗ cho ánh ban mai nhợt nhạt, len lỏi qua ô cửa sổ nhỏ. Linh Nhạn ngồi đối diện Winston, chén trà nóng trên tay cô tỏa hơi ấm, nhưng tâm trí cô vẫn quay cuồng với những lời anh vừa nói. Danh sách những kẻ phản bội. Kế hoạch tấn công của Đức. Và khả năng mảnh tin tức của cô có liên quan đến tất cả.

"Anh nói thật?" Linh Nhạn cuối cùng cũng phá vỡ sự im lặng, giọng cô trầm và đầy nghi hoặc. "Hay đây chỉ là một cái bẫy?"

Winston nhếch mép, ánh mắt anh vẫn còn vẻ mệt mỏi nhưng đã sáng rõ hơn. Vết thương được Linh Nhạn xử lý tốt, cơn đau đã dịu đi đáng kể. Anh tựa lưng vào thành ghế, dáng vẻ dù yếu ớt vẫn toát lên một sự bất cần cố hữu.

"Nếu là cái bẫy, thì tôi đã không xuất hiện trong tình trạng gần chết như vậy, và cô cũng sẽ không phải tốn công cứu tôi," anh đáp, giọng anh vẫn khàn đặc nhưng đã thêm chút mỉa mai. "Huống hồ, tôi không cần phải nói dối để được trú ẩn. Cô là người đã đề nghị tôi đến đây."

Linh Nhạn không tranh cãi. Anh nói đúng. Sự thật, dù có khó tin đến đâu, thì sự hiện diện của anh ở đây, bị thương và không có lối thoát, lại là bằng chứng thuyết phục nhất.

"Anh đã tìm thấy danh sách đó ở đâu?" cô hỏi tiếp, sự tò mò dần lấn át cảnh giác.

"Trong văn phòng của một sĩ quan cấp cao Đức," Winston trả lời, ánh mắt anh tối sầm lại khi nhớ về những gì đã xảy ra. "Hắn là một tên sừng sỏ, chịu trách nhiệm chính trong việc tuyển mộ những kẻ hợp tác. Tôi đã theo dõi hắn nhiều tuần. Đêm qua là cơ hội tốt nhất để hành động."

"Và anh bị phục kích?"

Anh gật đầu. "Một tên lính gác đã phát hiện ra tôi khi tôi đang định rời đi. Hắn nổ súng cảnh báo, và cả khu vực đó bị phong tỏa trong vòng vài phút. Tôi phải chạy thục mạng, và tôi nghĩ tôi đã làm rơi nó trong lúc hỗn loạn."

Linh Nhạn im lặng, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Paris vẫn còn ngủ yên trong sương sớm. Không ai biết rằng, cách đây vài con phố, một trận chiến nhỏ vừa diễn ra, và giờ đây, số phận của nhiều người có thể đang nằm trong tay hai con người xa lạ này.

"Nếu anh bị phục kích, làm sao anh chắc chắn danh sách đó là thật?" Linh Nhạn hỏi. "Hay nó chỉ là mồi nhử?"

Winston thở dài, dựa đầu vào thành ghế. "Mồi nhử hay không, nó vẫn chứa đựng thông tin tối mật về các mục tiêu tấn công sắp tới của chúng. Và tôi đã tự mình xác nhận một vài cái tên trong đó. Chúng là những kẻ đã gây ra không ít tổn thất cho phong trào kháng chiến của chúng tôi."

"Vậy là anh cũng là người của kháng chiến?" Linh Nhạn nhìn anh dò xét. Lời đồn về một Đại tá Winston hợp tác với Đức vẫn luôn là một nghi vấn lớn trong nội bộ.

Winston nhắm mắt lại, một thoáng đau đớn lướt qua trên khuôn mặt anh. "Cái mác 'hợp tác' chỉ là vỏ bọc. Vỏ bọc để tôi có thể len lỏi vào sâu hơn, thu thập thông tin và phá hoại từ bên trong. Nỗi nhục nhã này... không phải ai cũng có thể hiểu." Giọng anh trầm xuống, đầy răn.

Linh Nhạn không nói gì. Cô hiểu cảm giác đó. Chính cô cũng đang sống dưới một vỏ bọc, một thân phận giả để hoàn thành nhiệm vụ. Cảm giác bị hiểu lầm, bị ngờ vực, đó là cái giá của sự hy sinh.

"Vậy thì mảnh giấy của cô," Winston tiếp tục, mở mắt ra nhìn cô, "nó có phải là thông tin về vũ khí như tôi nghĩ không? Một kho vũ khí bí mật của kháng chiến?"

Linh Nhạn lưỡng lự một chút, rồi gật đầu. "Đúng vậy. Đó là thông tin về một kho vũ khí mới được tập kết, chuẩn bị cho một cuộc tấn công sắp tới của chúng tôi."

"Vậy thì rõ rồi," Winston nói, giọng anh trầm hẳn. "Quân Đức chắc chắn đã biết về hoạt động của cô, và chúng đang tìm cách chặn nguồn cung cấp vũ khí. Cuộc tấn công của chúng sắp tới có thể là nhằm vào mục tiêu đó, hoặc là một cuộc càn quét lớn để tiêu diệt các ổ kháng chiến."

Một sự im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Hai con người, một người Pháp, một người Trung Quốc, giờ đây không chỉ chia sẻ một căn hộ mà còn chia sẻ một bí mật chết người. Họ là những mảnh ghép rời rạc trong một bức tranh lớn, bị xô đẩy vào nhau bởi định mệnh của chiến tranh.

"Chúng ta cần lấy lại danh sách đó," Linh Nhạn nói, phá vỡ sự im lặng. "Và tôi cần chuyển tin về kho vũ khí. Bằng không, tất cả mọi nỗ lực sẽ đổ sông đổ bể."

Winston nhìn cô, một nụ cười nhếch mép hiện lên trên môi. "Đó là một nhiệm vụ khó khăn, khi cả hai chúng ta đều đang bị truy nã gắt gao. Đặc biệt là tôi."

"Chúng ta sẽ tìm cách," Linh Nhạn đáp, ánh mắt cô đầy kiên định. "Trước hết, anh cần ăn uống và hồi phục sức lực. Sau đó, chúng ta sẽ tính tiếp."

Cô đứng dậy, đi vào bếp. Tiếng nồi niêu lách cách vang lên, phá tan bầu không khí căng thẳng. Winston nhìn theo bóng lưng cô. Bữa sáng bất đắc dĩ của hai con người lạ lẫm, giữa Paris đang chìm trong bóng tối, có lẽ sẽ là khởi đầu cho một điều gì đó còn lớn hơn cả chiến tranh và bí mật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play