Chương 4: Nơi Trú Ẩn Bất Đắc Dĩ
"Vậy thì... Anh phải đi cùng tôi."
Lời Linh Nhạn thốt ra nhẹ bẫng, nhưng lại mang một sức nặng bất ngờ trong không khí căng thẳng của con hẻm. Winston nhìn cô chằm chằm, đôi mắt xanh thẳm ánh lên sự kinh ngạc. Anh đã chuẩn bị tinh thần cho việc bị bỏ lại, thậm chí là bị cô giao nộp, chứ không phải lời đề nghị này.
"Đi cùng cô? Đến đâu?" Winston hỏi, giọng anh khàn đặc. "Một bệnh viện khác? Một nhà thờ? Hay một nhà tù ngầm của phe kháng chiến?" Anh nhếch mép, ý châm chọc hiện rõ trong ánh mắt, dù gương mặt vẫn trắng bệch vì mất máu.
Linh Nhạn không biểu lộ cảm xúc. "Đến một nơi an toàn hơn. Ít nhất là tạm thời." Cô không thể tiết lộ địa điểm cụ thể. Nơi cô nghĩ đến là căn hộ thuê của mình, một nơi nhỏ bé, kín đáo, và quan trọng nhất là không có ai biết đến mối liên hệ giữa cô với kháng chiến ngoài người của tổ chức.
"Anh không có lựa chọn nào khác, thưa Đại tá," cô nói, giọng điệu chuyển sang trang trọng hơn, như một lời nhắc nhở về tình thế của anh. "Nếu anh muốn sống sót qua đêm nay."
Winston im lặng, nhìn thẳng vào cô. Anh thấy sự quyết đoán trong đôi mắt cô, một sự kiên cường không khớp với vẻ ngoài mảnh mai. Anh biết cô nói đúng. Nếu không có sự giúp đỡ, anh sẽ không thể đi xa. Quân Đức sẽ sớm quay lại. Và dù lòng kiêu hãnh của một người lính không muốn chấp nhận, nhưng mạng sống vẫn là thứ quý giá nhất.
"Được rồi," anh gật đầu khẽ, gần như không thể nghe thấy. "Nhưng tôi có một điều kiện. Cô sẽ phải tin tôi."
Linh Nhạn nhướng mày, có chút bất ngờ trước lời đề nghị này. "Tin anh? Một Đại tá đang bị ép hợp tác với quân Đức?" Cô nói thẳng, không vòng vo.
Winston bật cười khẩy, một tiếng cười khô khốc và đầy chua chát. "Và cô là một bác sĩ Trung Quốc bí ẩn, hoạt động giữa lòng Paris bị chiếm đóng, lại còn giấu giếm mảnh giấy mật mã kia. Ai nói ai đáng tin hơn ai?" Anh tạm dừng, nhìn sâu vào mắt cô. "Hoặc chúng ta tin nhau, hoặc chúng ta chết ở đây."
Ánh mắt họ giao nhau trong khoảnh khắc. Linh Nhạn nhận ra rằng Winston không chỉ đơn thuần là đang buông xuôi. Anh đang đánh cược, và anh muốn cô cũng đặt cược như vậy. Giữa thời loạn, đôi khi sự tin tưởng mù quáng lại là sợi dây duy nhất có thể níu giữ hai con người xa lạ lại với nhau.
"Được thôi," Linh Nhạn chấp nhận, giọng cô cũng kiên định không kém. "Chúng ta không còn thời gian. Nơi này không an toàn."
Cô đỡ lấy tay Winston, vắt qua vai mình. Cơ thể anh nặng trĩu, nhưng Linh Nhạn vẫn cố gắng chịu đựng. Vết thương của anh bắt đầu nhói lên từng đợt, nhưng anh cố gắng nghiến răng chịu đựng, không để lộ ra thêm một tiếng r*n rỉ nào. Họ bắt đầu di chuyển một cách chậm chạp và khó khăn, men theo những con hẻm nhỏ hẹp, khuất lấp trong ánh sáng lờ mờ của bình minh.
Mỗi tiếng bước chân, mỗi âm thanh nhỏ nhất đều khiến họ giật mình. Họ phải đi qua vài con phố chính, nơi nguy hiểm luôn rình rập. Linh Nhạn liên tục quan sát xung quanh, đôi mắt cô nhanh chóng quét qua từng góc khuất, từng bóng người. Winston, dù đang yếu ớt, vẫn giữ sự cảnh giác cao độ, ánh mắt anh dò xét mọi thứ một cách cẩn trọng.
Cuối cùng, sau những phút giây căng thẳng đến nghẹt thở, họ cũng đến được một khu nhà tập thể cũ kỹ ở một con phố vắng vẻ. Căn hộ của Linh Nhạn nằm trên tầng ba, một nơi nhỏ hẹp nhưng sạch sẽ, với một cửa sổ nhìn ra một khoảng sân chung yên tĩnh.
Linh Nhạn mở khóa cửa một cách nhẹ nhàng nhất có thể. Căn hộ chào đón họ bằng sự tĩnh lặng và mùi thuốc khử trùng thoang thoảng. Cô dìu Winston vào trong, cẩn thận đặt anh lên chiếc ghế bành cũ kỹ trong phòng khách.
"Anh nằm xuống đi," cô nói, tay cô nhanh chóng tìm kiếm hộp dụng cụ y tế của mình. "Tôi cần phải xử lý vết thương của anh ngay lập tức."
Winston nhắm mắt lại, một tiếng thở dài mệt mỏi thoát ra. Anh cảm nhận được sự ấm áp của căn phòng, đối lập hoàn toàn với sự lạnh lẽo và nguy hiểm bên ngoài. Mùi thuốc sát trùng, mùi vải cũ, và cả một mùi hương thoang thoảng rất nhẹ của trà phương Đông từ đâu đó trong căn phòng. Anh mở mắt, nhìn Linh Nhạn đang nhanh nhẹn chuẩn bị dụng cụ. Ánh sáng yếu ớt của buổi sớm rọi qua cửa sổ, làm nổi bật đường nét thanh tú trên khuôn mặt cô.
"Cô không sợ sao?" Anh hỏi, giọng nói trầm khàn. "Đưa một sĩ quan Pháp bị thương vào nhà, người bị tình nghi là hợp tác với kẻ địch? Nếu bị phát hiện, cô biết chuyện gì sẽ xảy ra mà."
Linh Nhạn quay lại, trong tay là một cái kéo và bông băng. Ánh mắt cô kiên định. "Tôi là bác sĩ. Nhiệm vụ của tôi là cứu người. Còn về chuyện anh là ai, và tại sao anh lại bị thương... Tôi tin rằng tôi sẽ tìm ra câu trả lời."
Cô không tin tưởng hoàn toàn anh, nhưng cô cũng không phán xét. Điều đó khiến Winston cảm thấy có chút gì đó nhẹ nhõm, nhưng cũng đầy thách thức. Một sự khởi đầu kỳ lạ cho một liên minh bất đắc dĩ giữa hai con người xa lạ, trong thời điểm Paris đang chìm trong bóng tối của chiến tranh.