Paris, tháng 5 năm 1942. Cơn mưa phùn lất phất phủ một màn sương mờ ảo lên những mái nhà xám ngắt của khu phố Latinh. Tiếng bánh xe quân sự nghiến trên đá cuội, hòa lẫn với tiếng rao bán báo khàn khàn của lũ trẻ, nhuộm một màu ảm đạm lên kinh đô ánh sáng một thời. Trên đại lộ Saint-Germain, những lá cờ chữ Vạn kiêu ngạo tung bay phấp phới, như một lời nhắc nhở không ngừng về sự hiện diện của kẻ chiếm đóng.
Trong hành lang lạnh lẽo của bệnh viện quân y Val-de-Grâce, Thẩm Linh Nhạn vội vã bước đi, tiếng guốc gỗ lộc cộc vang vọng đều đều. Chiếc áo blouse trắng tinh khôi, đối lập hoàn toàn với đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa vẻ mệt mỏi nhưng kiên định. Cô vừa kết thúc ca trực đêm, và lẽ ra giờ này đã có thể trở về căn hộ nhỏ thuê gần đó để nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay, một nhiệm vụ khác đang chờ.
Trong tay Linh Nhạn là một xấp bệnh án, được kẹp chặt bởi một chiếc kẹp giấy cũ kỹ. Đó không chỉ là những trang giấy ghi chép thông thường. Nằm ẩn mình giữa các tài liệu y tế là một mảnh giấy nhỏ xíu, được cuộn tròn khéo léo, chứa đựng những thông tin mật mà cô cần phải chuyển đi trước bình minh. Nhịp tim Linh Nhạn đập nhanh hơn một chút mỗi khi cô đi ngang qua một toán lính Đức đang tuần tra. Chúng có mặt ở khắp mọi nơi, và bất cứ ánh nhìn nghi ngờ nào cũng có thể trở thành lưỡi dao sắc bén kết thúc tất cả.
"Bác sĩ Thẩm, cô đi đâu vội thế?" Y tá trưởng Marie, một phụ nữ Pháp trung niên phúc hậu, gọi với theo.
Linh Nhạn hơi khựng lại, nở một nụ cười gượng gạo: "Tôi có chút việc riêng cần giải quyết, thưa Marie. Có thể về sớm hơn một chút được không?"
Marie gật đầu thông cảm: "Được thôi, cô cứ đi đi. Trông cô cũng mệt mỏi rồi."
Vừa ra khỏi cổng bệnh viện, Linh Nhạn hít một hơi sâu không khí ẩm lạnh của buổi sớm. Cô rảo bước nhanh hơn, hòa mình vào dòng người thưa thớt trên phố. Con đường cô chọn đi là một mê cung của những con hẻm nhỏ, lắt léo và ít người qua lại, nơi cô có thể dễ dàng lẩn trốn nếu bị phát hiện. Điểm hẹn là một tiệm bánh mì cũ kỹ ở rìa khu phố, nơi "người đưa tin" sẽ đợi cô.
Đột nhiên, một tiếng súng chát chúa xé toạc sự tĩnh lặng của buổi sáng. "Đoàng!"
Linh Nhạn giật mình, lồng ngực thắt lại. Tiếng súng không xa, có lẽ chỉ cách cô vài con phố. Tiếp theo đó là tiếng bước chân rầm rập và những tiếng la hét bằng tiếng Đức. Phản xạ nhanh như chớp, cô lách mình vào một con hẻm tối đen như mực, ép sát người vào bức tường ẩm ướt, cố gắng điều hòa nhịp thở dồn dập.
"Tiến lên! Bao vây khu vực này!" Một giọng nói gằn lên bằng tiếng Đức, đầy uy quyền và lạnh lẽo.
Trái tim Linh Nhạn đập như trống bỏi. Chắc chắn là một cuộc truy quét. Liệu có phải là đồng đội của cô vừa bị lộ? Hay chỉ là một cuộc bố ráp ngẫu nhiên? Mảnh giấy trong tay như đang bốc cháy, nhắc nhở cô về sự nguy hiểm tột cùng của nó. Cô phải chuyển tin đi bằng mọi giá.
Khi tiếng bước chân vội vã và tiếng súng thưa thớt dần xa, Linh Nhạn thận trọng hé mắt. Phía cuối con hẻm, ánh sáng lờ mờ của bình minh bắt đầu rọi xuống. Cô quyết định băng qua một con phố nhỏ để tới một con hẻm khác, gần hơn với điểm hẹn.
Vừa đặt chân ra khỏi con hẻm, một bóng người cao lớn bất ngờ đổ sập xuống ngay trước mặt cô. Tiếng rên khẽ thoát ra từ kẽ răng. Linh Nhạn sững sờ. Đó là một người đàn ông mặc quân phục Pháp cũ, nhưng bộ quân phục đã sờn rách và dính đầy máu. Anh đang ôm chặt một bên sườn, nơi máu thấm đẫm cả lớp áo. Khuôn mặt góc cạnh, rắn rỏi nhưng giờ đây trắng bệch vì đau đớn.
Anh ngẩng đầu lên, ánh mắt xanh lam lạnh lẽo như băng nhưng ẩn chứa một sự kiệt quệ nhìn thẳng vào Linh Nhạn. Đó là Winston, Đại tá Winston. Linh Nhạn nhận ra anh ngay lập tức. Tiếng đồn về Đại tá Winston của Quân đội Pháp Tự do, người bị buộc phải hợp tác với Đức, vẫn luôn râm ran trong giới kháng chiến. Một kẻ phản bội, hay một người bị ép buộc? Câu hỏi đó luôn lởn vởn trong đầu cô.
"Tránh ra..." Winston gằn giọng, bàn tay nắm chặt một khẩu súng lục đã hết đạn. Ánh mắt anh cảnh giác quét qua Linh Nhạn, như thể cô là một mối đe dọa khác.
Linh Nhạn vẫn đứng bất động. Viên đạn vừa rồi, có lẽ là dành cho anh. Và giờ đây, giữa con phố vắng vẻ này, một sĩ quan Pháp đang bị thương nặng, và cô, một bác sĩ kiêm người đưa tin của kháng chiến, đang đứng ngay trước mặt anh ta. Định mệnh đang trêu ngươi ai đây? Mảnh giấy trong tay cô đột nhiên nặng trĩu. Cứu anh ta, hay mặc kệ?