Chương 3: Kẻ Thù Hay Đồng Minh?
"Đứng lại!" Tiếng gọi dứt khoát của một sĩ quan Đức vang lên, sắc lạnh và đầy uy hiếp. Cùng lúc đó, ánh đèn pin chói lóa quét qua đầu con hẻm, soi rõ hai bóng người đang cố gắng di chuyển một cách khó nhọc. Winston, với vết thương đang rỉ máu, khập khiễng dựa vào Linh Nhạn. Linh Nhạn vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh đáng ngạc nhiên, nhưng trong lòng, cô đã sẵn sàng cho tình huống xấu nhất.
Một nhóm lính Đức trang bị súng ống chĩa thẳng về phía họ, từ từ tiến lại gần. Chỉ huy của nhóm, một viên sĩ quan SS với vẻ mặt lạnh như tiền, ra lệnh bằng tiếng Đức: "Giơ tay lên! Ai đó?"
Winston nhếch môi, ánh mắt anh lóe lên một tia bất cần. Anh biết mình khó thoát. Nếu anh bị bắt, những ngày tháng tra tấn triền miên sẽ bắt đầu, và anh thà chết còn hơn để lộ bất cứ điều gì. Nhưng Linh Nhạn thì sao? Cô không phải là một chiến binh, và cô đang có một nhiệm vụ quan trọng.
"Tôi là bác sĩ Thẩm Linh Nhạn của bệnh viện Val-de-Grâce," Linh Nhạn dứt khoát lên tiếng bằng tiếng Pháp chuẩn xác, giọng cô không hề run rẩy. "Người này là một bệnh nhân của tôi, bị thương nặng trong một cuộc ẩu đả. Tôi đang cố gắng đưa anh ta về bệnh viện."
Viên sĩ quan Đức nhìn Linh Nhạn từ đầu đến chân, ánh mắt đầy nghi hoặc. "Bệnh nhân? Giữa con hẻm này? Và cô là bác sĩ Trung Quốc?" Hắn nhướng mày. "Tại sao không phải là một bác sĩ người Pháp?"
"Tình hình khẩn cấp, thưa sĩ quan," Linh Nhạn đáp lời, giọng cô nghe có vẻ mệt mỏi nhưng vẫn đầy thuyết phục. Cô cố gắng trưng ra một vẻ mặt lo lắng chân thật của một bác sĩ đang cố gắng cứu bệnh nhân. "Tôi là bác sĩ trực gần nhất, và anh ta cần được cấp cứu ngay lập tức."
Winston đứng bên cạnh, im lặng quan sát. Anh không ngờ cô lại có thể nhanh trí đối phó như vậy. Cô không hề tỏ ra sợ hãi, thậm chí còn có vẻ… kiêu ngạo? Ánh mắt xanh của anh dừng lại trên khuôn mặt cô, ẩn chứa một sự tò mò.
"Để tôi kiểm tra," viên sĩ quan ra lệnh, hai tên lính bước tới gần.
Ngay khoảnh khắc đó, một tiếng động lớn bất ngờ vang lên từ phía cuối con hẻm. Một thùng rác lớn đổ ập xuống, kéo theo hàng loạt tiếng la ó và bước chân hỗn loạn. Có vẻ như một nhóm du kích nhỏ vừa tạo ra một cuộc đánh lạc hướng.
"Đồ chết tiệt!" Viên sĩ quan Đức chửi rủa. "Một lũ chuột!" Hắn quay sang ra lệnh cho thuộc cấp: "Đuổi theo! Không được để chúng thoát!"
Đám lính Đức ngay lập tức đổi hướng, vội vã chạy về phía tiếng động. Chỉ còn lại viên sĩ quan SS nhìn chằm chằm vào Linh Nhạn và Winston, ánh mắt vẫn đầy nghi ngờ. Hắn do dự trong vài giây, rồi cuối cùng, hắn quyết định đuổi theo đồng đội, bỏ lại họ.
"Cô may mắn đấy, bác sĩ Trung Quốc," hắn gằn giọng trước khi biến mất trong màn đêm.
Linh Nhạn thở phào nhẹ nhõm, đôi vai cô trùng xuống. Winston vẫn dựa vào cô, cũng khẽ hít một hơi sâu. Sự căng thẳng trong con hẻm chợt tan biến, nhường chỗ cho một sự im lặng nặng nề.
"Anh ổn chứ?" Linh Nhạn hỏi, giọng cô hơi khàn đi.
"Tôi sẽ không chết dễ dàng như vậy đâu." Winston đáp, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào cô, ánh mắt phức tạp đến khó tả. “Nhưng có lẽ tôi nợ cô một mạng.”
Cô chợt nhớ ra mảnh giấy mật mã đã bị anh đá vào khe tường.
"Mảnh giấy của mình..." Cô lẩm bẩm, định cúi xuống tìm.
"Đừng chạm vào nó lúc này," Winston đột ngột cắt ngang, giọng anh trầm xuống, đầy cảnh cáo. "Quân Đức có thể đã đánh dấu khu vực này. Cô không muốn bị bắt quả tang đâu."
Linh Nhạn ngước nhìn anh, đầy ngạc nhiên. Anh biết đó là gì ư? Hay anh chỉ đơn thuần cảnh giác?
"Tại sao anh lại ở đây?" Cô hỏi thẳng. "Và tại sao anh lại bị thương?"
Winston nhếch môi, nụ cười méo mó hiện lên trên khuôn mặt trắng bệch. "Đó là một câu chuyện dài, và tôi không nghĩ đây là lúc thích hợp để kể. Hơn nữa," anh liếc nhìn vết thương trên sườn mình, "nó đang chảy máu khá nhiều."
"Anh nói đúng," Linh Nhạn thở dài. Cô biết mình không thể mạo hiểm đưa anh về bệnh viện quân y. Quá nguy hiểm. "Anh có nơi nào an toàn để đến không?"
Winston lắc đầu, ánh mắt anh thoáng qua một nỗi cô độc khó tả. "Không. Ít nhất là bây giờ."
Linh Nhạn cắn môi. Nhiệm vụ của cô là chuyển tin, nhưng bản năng của một bác sĩ không cho phép cô bỏ mặc một người bị thương nặng giữa Paris đang bị chiếm đóng. Hơn nữa, hành động của anh với mảnh giấy mật mã khiến cô bắt đầu tự hỏi: liệu Winston có thật sự là kẻ hợp tác như những lời đồn thổi, hay anh cũng là một mảnh ghép ẩn mình trong bóng tối của cuộc kháng chiến này?
"Vậy thì..." Linh Nhạn quyết định, giọng cô thấp xuống, gần như một lời thì thầm. "Anh phải đi cùng tôi."