Chương 2: Giữa Lằn Ranh Sinh Tử

Winston ngước lên, đôi mắt xanh lướt qua Linh Nhạn một cách sắc lạnh, đầy cảnh giác như một con thú bị thương dồn vào đường cùng. Anh không nói thêm lời nào, chỉ khẽ rít lên một tiếng đau đớn khi cố gắng chống tay đứng dậy, nhưng vết thương ở sườn lại nhói lên khiến anh loạng choạng. Khẩu súng lục trong tay anh buông thõng, vô dụng.

Linh Nhạn không còn giữ được sự bình tĩnh giả tạo. Với bản năng của một bác sĩ, cô thấy rõ tình trạng của anh: mất máu, sốc, và có thể là một viên đạn đã xuyên qua. Hơn nữa, tiếng bước chân của lính Đức đang dần vọng lại, gần hơn bao giờ hết. Mặc dù lý trí mách bảo cô nên bỏ mặc Winston – một sĩ quan bị nghi ngờ là kẻ hợp tác, một mối nguy hiểm tiềm tàng cho nhiệm vụ của cô – nhưng bản năng cứu người đã ăn sâu vào máu thịt lại chiến thắng mọi do dự.

"Anh bị thương nặng!" Linh Nhạn hạ giọng, ánh mắt quyết đoán. "Không thể đứng dậy được. Quân Đức đang đến."

Winston nhếch mép, một nụ cười khổ sở nhưng đầy kiêu hãnh. "Kẻ phản bội như tôi, chết giữa đường có lẽ cũng là lẽ tất yếu." Giọng anh khàn đặc, mỗi từ thốt ra đều mang theo một sự cắn rứt sâu sắc mà Linh Nhạn không thể lý giải.

Linh Nhạn không có thời gian đôi co. Cô quỳ xuống bên cạnh anh, nhanh chóng kiểm tra vết thương. Máu đã thấm đẫm một mảng lớn trên quân phục, nhưng may mắn là vết thương không nằm ở vị trí quá hiểm yếu. Tuy nhiên, anh vẫn cần được cầm máu khẩn cấp.

"Giờ không phải lúc nói chuyện đó," cô nói dứt khoát, bàn tay nhanh nhẹn xé vạt áo blouse của mình. Mảnh giấy mật mã chợt rơi ra, nằm lộ liễu trên nền đá ẩm ướt.

Winston nhìn thấy mảnh giấy, đôi mắt anh nheo lại. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt anh chợt lóe lên một tia sáng kỳ lạ, không còn là sự nghi ngờ thuần túy mà dường như có cả một sự thấu hiểu ngầm nào đó. Anh nhanh như chớp dùng gót giày gạt mảnh giấy vào một khe nứt nhỏ trên tường, hành động đó nhanh đến mức Linh Nhạn suýt không nhận ra. Cô ngước nhìn anh đầy khó hiểu.

"Cứu tôi, cô sẽ gặp rắc rối," Winston nói, giọng đầy vẻ châm chọc, nhưng một thoáng yếu ớt lướt qua trong ánh mắt anh.

"Giúp người là trách nhiệm của một bác sĩ," Linh Nhạn đáp trả, không để lộ cảm xúc. Cô dùng mảnh vải vừa xé để băng tạm vết thương cho anh, cố gắng ép chặt để cầm máu. Mùi thuốc súng và máu tanh nồng xộc vào mũi cô, khiến dạ dày cô co thắt.

Tiếng bước chân đã rất gần. Tiếng chó nghiệp vụ sủa vang, tiếng lính Đức nói chuyện to hơn bao giờ hết. Chúng đang tiến vào con hẻm.

"Anh phải trốn!" Linh Nhạn nói khẩn trương, nhìn quanh. Con hẻm này quá lộ liễu. "Có một lối thoát nữa ở đằng kia, thông ra phố sau."

Winston nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dò xét. Anh có thể tin cô không? Một nữ bác sĩ bí ẩn, lại xuất hiện đúng lúc anh bị phục kích, và giờ đây lại giúp đỡ anh? Nhưng thời gian không cho phép anh suy nghĩ nhiều hơn.

"Được rồi," anh gằn giọng, cố gắng chống tay vào tường, dùng hết sức bình sinh để đứng dậy. Linh Nhạn vội vàng đỡ lấy anh. Cơ thể anh nặng trĩu, áp lực đè nặng lên vai cô. Cô cảm nhận được sự cứng rắn của cơ bắp anh, dù giờ đây chúng đang run rẩy vì đau đớn và mệt mỏi.

Họ cùng nhau khập khiễng bước đi, mỗi bước là một cực hình. Tiếng lính Đức đã ở ngay đầu con hẻm.

"Đứng lại!" Một giọng nói gằn lên bằng tiếng Đức.

Winston và Linh Nhạn nhìn nhau. Không còn đường lui. Họ đang ở giữa lằn ranh sinh tử.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play