“Tôi là người giám hộ của em, thủ tục nhập học cần chữ ký của tôi,” Đường Cạnh thẳng thắn nói.

Chu Tử Hề lại hỏi: “Có phải anh đưa tôi vào, thì cũng chỉ mình anh mới đưa tôi ra được không?”

Đường Cạnh gật đầu.

“A,” cô nàng cảm thán, “Nghe cứ như bệnh viện tâm thần vậy.”

Đường Cạnh không buồn đôi co, quay người ra cửa xuống lầu, chỉ để lại một câu: “Mười lăm phút, tôi chờ ở dưới lầu.”

Chu Tử Hề vội chạy ra ban công cầu thang, gọi với xuống:

“Nhưng tôi vẫn muốn vào Hoằng Đạo, được không?!”

Đường Cạnh không quay đầu, coi như không nghe thấy.

Chu Tử Hề cũng không cảm thấy nản lòng, trở về phòng tiếp tục thu dọn. Trên mặt vẫn vương một nụ cười, là nụ cười của kẻ đã có diệu kế.

Một hồi lâu sau, cuối cùng cô tiểu thư cũng xuống lầu, cùng với một chiếc rương da lớn. Đường Cạnh ban đầu nghĩ hành trang sẽ đơn giản, nhưng giờ mới biết với một thiên kim như Chu Tử Hề, muốn giảm bớt nữa cũng là điều không thể.

Chiếc rương da được cất vào trong xe, anh bảo Chu Tử Hề ngồi ghế sau, rồi lái xe đến trường Thánh An Mục. Suốt quãng đường, anh chỉ lái xe, không nói chuyện. 

Ra khỏi cổng công quán, đi thẳng một đoạn, rồi rẽ qua một khúc cua, anh thấy một tiệm bánh ngọt kiểu Tây, treo biển hiệu tiếng Anh “Maideline”. 

Đường Cạnh cố tình liếc nhìn vào đó, rồi quay đầu lại, vừa hay bắt gặp ánh mắt của Chu Tử Hề trong gương chiếu hậu. Cô nhìn anh, vẻ mặt đề phòng, chờ anh hỏi, nhưng anh chẳng nói gì cả.

Cuối cùng lại là cô không chịu được trước, hỏi một câu: “Đến nơi chưa?”

Đường Cạnh lắc đầu, vẫn im lặng.

Lúc này, chiếc xe mới chỉ đi được vài trăm mét từ Chu công quán. Chu Tử Hề tự biết mình lỡ lời, đành phải cúi người sát hơn, một tay đặt lên lưng ghế lái, cằm tì lên đó. Tư thế này khiến Đường Cạnh cảm thấy thật kỳ lạ, như thể cô đang gối đầu lên vai anh vậy. Và anh lại ngửi thấy mùi hương quen thuộc kia ùa đến, thoang thoảng như có như không.

Chu Tử Hề hồn nhiên không biết gì, đưa tay sờ vào ve áo vest của anh, nói: “Ở đây cũng có thợ may tốt như vậy sao?”

Tôi làm những chuyện không ra hồn này ở đây, tất phải có một lý do chính đáng, em nói xem có đúng không?” Đường Cạnh cười lạnh. Lời vừa thốt ra, anh lại thấy bất ngờ, hóa ra lời nói đêm qua của cô nàng vẫn còn vương vấn trong lòng anh.

Chu Tử Hề nghe vậy lại thích thú bật cười: “Anh này…anh cũng không đến nỗi là không thú vị.”

Đường Cạnh thầm nghĩ, cô vẫn nên nghĩ tôi là người không thú vị thì hơn.

Thấy anh im lặng, Chu Tử Hề lại tìm đề tài khác. Cô đã biết anh thích nói về cái gì: “Đêm qua anh nói hai người đánh nhau bên bờ Hoàng Phố, luật sư phải lật tung cả bộ luật thế giới, chuyện đó là thật sao?”

Vẫn còn nhớ à…” Đường Cạnh khẽ cười. Lời này chẳng qua là tiện miệng nói ra. Anh và Baldwin gần như chỉ làm những vụ án thương mại và ngoại giao, chuyện đánh nhau thế này thật sự chưa từng giải quyết. Lý do đơn giản: án thương mại thù lao cao hơn hẳn. 

Tất nhiên rồi, tôi đọc nhiều biết rộng, nghe qua cái gì cũng nhớ hết,” Chu Tử Hề không hề khiêm tốn. Cô vẫn gối lên lưng ghế, chăm chú nhìn anh, mong anh nói tiếp.

Ví dụ, một người Pháp ở đây kiện một người Argentina. Vụ này sẽ do hội thẩm xử tại nơi bị cáo cư trú, có lãnh sự các nước liên quan tham dự trọng tài. Luật sư có thể viện dẫn Bộ luật Napoleon và Luật dân sự Tây Ban Nha.” Đường Cạnh đưa ra giả thuyết, định nói qua loa cho xong.

Nào ngờ Chu Tử Hề rất nghiêm túc hỏi: “Nếu hai bộ luật có điều khoản khác nhau, thì lấy cái nào làm chuẩn?”

Hai người đều theo luật lục địa, có thể dùng Luật La Mã để giải thích.” Đường Cạnh đành tiếp tục, dĩ nhiên đây chỉ là lý thuyết, thực tế vẫn còn tùy xem thế lực ai mạnh hơn. 

Vậy nếu là người Anh, người Mỹ, hoặc người Trung Quốc thì sao?” Chu Tử Hề vẫn chưa chịu buông tha.

Đường Cạnh thở dài, đành kể một mạch từ đầu đến cuối: “Mọi khiếu nại hành chính đều giao cho tòa án lãnh sự trọng tài. Còn dân sự hay hình sự, nếu bị cáo là người Hoa hoặc người không thuộc quốc gia có hiệp ước, thì do hội thẩm tại đây xét xử. Nếu bị cáo là công dân của quốc gia có hiệp ước, sẽ do tòa lãnh sự nước họ xử. Riêng các nước có hiệp ước như Anh và Mỹ lại lập tòa án chuyên biệt. Vụ án của người Anh nếu tòa lãnh sự không xử được thì kháng lên Tòa Thượng thẩm Hoàng gia Anh tại Trung Quốc, và cuối cùng là Viện Cơ mật. Vụ án của người Mỹ thì đưa đến Tòa án Mỹ tại Trung Quốc, kháng án thì sang Tòa Lưu động số 9 ở San Francisco, và cuối cùng là Tối cao Pháp viện Hoa Kỳ.”

Nghe đến đây, người khác có lẽ đã thấy phiền, nhưng Chu Tử Hề lại thấy hiếm lạ: “Một vụ án ở đây, lại kháng cáo đến tận San Francisco sao?”

Đúng vậy, nơi đây được coi là một tòa án liên bang ngoài lãnh thổ. Áp dụng luật liên bang của Mỹ, cùng với luật pháp của Alaska và Đặc khu Columbia.” Đường Cạnh giải thích.

Có liên quan gì đến Alaska và Columbia?” Chu Tử Hề vẫn muốn hỏi tiếp.

Chẳng có liên quan gì cả.” Đường Cạnh kết thúc câu chuyện, không muốn đi sâu hơn. Anh phát hiện mình lại bị cô bé này dắt mũi, giọng nói ẩn chứa chút khoe khoang. Thực tế, chưa từng có một vụ án nào thực sự kháng cáo đến tận Tòa án Tối cao ở bên kia đại dương. Nơi đây “trời cao hoàng đế xa”, cả lãnh sự lẫn thẩm phán đều vui vẻ nắm hết quyền hành.

Mà là đi thuê, lại có thể làm được như vậy…” Chu Tử Hề cảm thán từ phía sau.

Đường Cạnh chỉ gật gật đầu, không nói gì nữa. Rất nhiều người đều nghĩ như vậy, bao gồm cả chính anh. Trên thế giới này, e rằng không có nơi thứ hai nào tương tự, thời đại khác cũng không có, huống chi là ở các quốc gia khác. Là một luật sư, những vụ án gặp ở đây, nếu ở nơi khác có thể cả đời không chạm tới. Phạm vi áp dụng luật pháp và không gian để ngụy biện rộng lớn, cũng không nơi nào có thể sánh bằng.

Bỗng nhiên, anh lại cảm thấy đây là lý do mình tự tìm để trả lời câu hỏi đêm qua của Chu Tử Hề: “Anh tại sao lại muốn làm cái chuyện không ra hồn này ở đây?”

Anh cảm thấy bản thân mình dạo này có chút lạ, tại sao lại để tâm đến câu hỏi đó, rồi lại thấy buồn cười. Anh cần lý do sao? Tiền — đó là lý do thuyết phục nhất. Xưa có câu “có tiền thì làm quan”, nay thì “có tiền thì làm luật sư”. Ở Thượng Hải, ai mà chẳng hiểu điều này.

Không lâu sau đó, xe chạy đến trường nữ trung Thánh An Mục. Người gác cổng mở cánh cổng sắt lớn cho họ vào.

Trong trường toàn là nữ sinh, giáo viên cũng phần lớn là phụ nữ. Đường Cạnh lại không có dáng vẻ của một phụ huynh bình thường, đi giữa sân trường lúc nào cũng bị người ta nhìn nhiều lần, cảm giác vô cùng không thoải mái. Chu Tử Hề đoán được suy nghĩ của anh, chỉ cười thầm, lặng lẽ đi theo bên cạnh, nghe theo chỉ thị của giám thị, viết tên, trả lời câu hỏi, nhận sách vở và đồng phục, trông rất ngoan ngoãn.

Hoàn tất thủ tục nhập học và sắp xếp ký túc xá, đã quá trưa. Đường Cạnh không muốn lỡ bữa trưa của Chu Tử Hề, dặn cô chỗ giám thị có số điện thoại của anh, rồi định rời đi.

Nếu không phải chuyện quan trọng thì đừng gọi.” Anh bổ sung một câu trước khi đi, nửa thật nửa giả. Anh cứ nghĩ cô sẽ cãi lại, nhưng kết quả lại không nghe thấy gì.

Chu Tử Hề chỉ lạnh lùng cười, đứng dưới một cây mộc lan trước lầu, nhìn anh ngồi vào xe, rồi dần dần lái đi xa. Cho đến khi chiếc xe đen biến mất sau cánh cổng sắt lớn, nụ cười trên mặt cô mới dần tan biến, đến mức không còn tìm thấy được nữa.

Khung cảnh này thật quen thuộc. Từ trước đến nay, cô lúc nào cũng là ngươi đứng trước cổng như thế này, trông theo một chiếc xe xa dần… chỉ là người ngồi sau tay lái đã không còn là người cũ.

Nếu trên trời có một đôi mắt, sẽ thấy lúc này Đường Cạnh trong xe đã phát hiện tờ báo anh tùy tiện đặt ở ghế phụ đã biến mất.

Anh khẽ mắng một tiếng, nhưng cũng không nghĩ nhiều. Thấy ven đường có sạp báo, anh tấp vào mua lại một tờ “Đại Lục Báo” và một tờ “Trình Báo” để đọc lại.

Ít nhất vào khoảnh khắc đó, anh chỉ nghĩ rằng công việc rắc rối này đã kết thúc. Mười tháng sẽ nhanh chóng trôi qua, anh và Chu Tử Hề sẽ không có cơ hội, cũng không cần thiết phải gặp lại.

Ở trong trường nữ trung Thánh An Mục, Chu Tử Hề đã được giám thị đưa đến một phòng ngủ lớn. Căn phòng có hai mặt tường đối diện nhau. Một bên đặt bốn cái bàn và bốn cái ghế, bên kia là hai chiếc giường tầng bằng sắt. Chiếc giường tầng dưới gần cửa còn trống, có vẻ là của cô.

Tệ hơn cả ở Mỹ, cô nghĩ thầm, nơi đó chỉ hai người một phòng.

Cô ghét người khác, ghét tất cả. Tất nhiên họ cũng ghét cô - đôi bên đều chán

Nhưng giám thị sẽ không bận tâm cô nghĩ gì. Bà ta chỉ dặn dò chỗ để rương, mấy giờ tắt đèn, mấy giờ thức dậy, rồi quay lưng đi, để lại một mình cô tự sắp xếp.

Cửa phòng đóng lại, căn phòng bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Chu Tử Hề lại nghĩ đến tình cảnh đêm qua, ẩn mình trong thang máy, trước mắt là một khoảng tối đen. Lúc đầu còn có thể nghe thấy tiếng người ồn ào bên ngoài, rồi đột nhiên yên lặng. Xung quanh chỉ còn tiếng hít thở của chính mình, cùng với tiếng bước chân của người đàn ông bên ngoài vách ngăn ngày càng gần. Khi đó cô đã đoán trước được thất bại, nhưng không ngờ anh lại không hỏi gì, cứ thế đưa cô vào trường nội trú. Cô thậm chí không chắc anh có biết mối quan hệ giữa nàng và “Maideline” hay không.

Sẽ có cách, cô tự nhủ, nhưng nhất thời thì chưa nghĩ ra.

Sắp xếp xong, bụng đói cồn cào. Cô biết nhà ăn ở đâu nhưng không muốn tới nơi toàn kẻ giả dối.

Bữa trưa, kiểm điểm hạnh kiểm, tiếng Anh, bữa tối, tản bộ, tự học.

Đôi mắt cô nhìn ra ngoài, khắp nơi đều là những bóng người màu trắng. Đồng phục sườn xám màu trắng, bít tất cũng màu trắng, giày da Mary Jane cũng màu trắng, ai cũng giống ai.

Thân hình mảnh mai của cô, vốn thường theo đuổi kiểu dáng đơn giản, nhưng bộ đồng phục này lại mang một vẻ nghiêm trang khác biệt. một sự gò bó đến ngột ngạt. Vì vậy, cô tìm đến những đường cong, những chi tiết nhỏ, để thể hiện con người thật của mình. Cô muốn thoát khỏi sự đồng nhất, muốn phá vỡ sự gò bó, dù chỉ là một chút.

Tối đến, khi quay lại ký túc xá, nàng mới thấy ba người bạn cùng phòng còn lại. Họ đều là những tiểu thư khuê các danh giá, trong đó có một người xinh đẹp hơn một chút, đang tò mò nhìn cô.

“Đây là cái gì?” Người đẹp kiểm tra đồ đạc trên giường và bàn của cô, chỉ vào một lọ thủy tinh nhỏ hỏi."

“Không có gì,” Chu Tử Hề đáp, câu nói đầu tiên đã đắc tội với người ta.

“Trường có quy định không được dùng nước hoa, cô không biết à?” Người đẹp cũng lớn tiếng nói lại.

“Liên quan gì đến cô?” Chu Tử Hề nói lại, không hề nhường nhịn.

“Tôi là trưởng ký túc xá.” Người đẹp cố lập uy.

Chu Tử Hề cười lạnh không để ý, nằm xuống giường đọc sách.

Bị phớt lờ, người đẹp tức tối, đi đến chỗ giám thị trực ban tố cáo. Không lâu sau đó, một cô giáo người Mỹ đến, thu lấy lọ nước hoa, rồi đưa Chu Tử Hề đến nhà vệ sinh cuối hành lang.

Cô giáo mở nắp chai, có ý định đổ đi ngay tại chỗ.

“Đây là nước hoa của mẹ em,” Chu Tử Hề nói dối.

“Bà ấy bảo em mang vào trường sao?” Cô giáo chất vấn.

“Bà ấy đã qua đời rồi.” Chu Tử Hề trả lời. Lời này thì là thật.

Người chết thì nên được tôn trọng — đạo lý ấy, ở Trung Quốc hay phương Tây đều giống nhau. Nữ giáo viên nghe vậy hơi sững lại, rồi đậy nắp lọ thủy tinh, đưa trả cho nàng, giọng cũng trở nên dịu hơn:

"Vậy thì em cất đi, chỉ là đừng lấy ra nữa."

Chu Tử Hề khẽ gật đầu, đưa tay nhận lấy, nắm chặt lọ nước hoa trong lòng bàn tay. Thực ra, mẹ nàng mất từ rất sớm, đến mùi hương trên váy bà thế nào nàng cũng chẳng nhớ, tất cả chỉ là những tình tiết đọc được trong tiểu thuyết. Nhưng ở thế giới này, lời nói dối ấy lại trở thành một câu chuyện hợp tình hợp lý. 

“Em có biết không, tôi rất thích những cô gái Trung Quốc, vừa ngoan ngoãn lại tuân thủ quy tắc,” cô giáo lại nói, có lẽ là muốn xoa dịu cô.

Ở ngôi trường ở bên Mỹ kia, Chu Tử Hề cũng từng nghe những lời tương tự. Nếu lời này là thật, thì cô nàng chắc chắn là một dị loại của những cô gái Trung Quốc, bởi vì cô vừa không ngoan ngoãn, cũng không tuân thủ quy tắc.

Nhưng lúc này, cũng đành phải cúi đầu nghe những lời hay ý đẹp đó, rồi quay trở lại phòng.

Trong phòng ngủ lớn, người đẹp đang ngồi trên giường, gọi một cô gái khác chải tóc cho mình. Một người chải xong, lại đổi sang người khác. Nếu có ai từ phòng khác sang chơi, nhất định phải đứng ở cửa hát một bài rồi mới được vào.

Có lẽ cũng là nhờ người đẹp kia, những người ra vào đều có thái độ coi thường Chu Tử Hề.

Chu Tử Hề hoàn toàn không bận tâm, chỉ thấy buồn cười.

Trên chiếc giường tầng dưới gần cửa, cuốn sách cô vừa đọc vẫn còn ở đó. Nếu thật sự muốn tố cáo, tố cáo vô đọc dâm thư mới là một tội lớn.

Cuốn sách này nàng mang về từ Mỹ, là “Cầu Vồng” của Lawrence.

Khoảng thời gian đó, cô luôn đọc đi đọc lại cuốn sách này, từ trên chiếc du thuyền “Dương Hơi Luân” cho đến tận đây. 

Trong đó có không ít những miêu tả về tình dục, cô cũng biết là cấm kỵ. Nhưng đoạn mà Chu Tử Hề đọc đi đọc lại lại là đoạn nữ chính vào đại học, đôi khi thậm chí còn tưởng tượng Ưu Tú Lạp thành chính mình.

Nói thật, điều cô mong chờ ở đại học không phải là tri thức hay học vấn gì cao siêu. Chu Tử Hề vốn lười học, điều cô muốn chỉ là một nơi để sống giữa những gương mặt xa lạ, không có hôn ước, không có sự giám sát, không có người trông coi.

Người giám hộ— bất giác lại nghĩ đến Đường Cạnh.

Cô vẫn không biết anh là người thế nào, chỉ là trong hai ngày một đêm vừa qua, cô dường như đã nhìn thấy một khe hở nào đó trên người anh, một khe hở có thể giúp cô thừa cơ mà vào. Nhưng rốt cuộc là nhìn thấy khi nào, và ở chỗ nào, Chu Tử Hề nhất thời lại không nhớ ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play