“Đút cho ta.”

Thập Nhất: “…”

Giết chết cho rồi.

Thập Nhất đưa cái bánh lại gần hơn.

Dung Cảnh bật cười. Hắn nhìn chiếc bánh vừng cách mình không đến tám thước, lần này không giống lúc bảo Thập Nhất tiến đến, mà là chính hắn nghiêng người tới, cắn lấy chiếc bánh từ tay Thập Nhất.

Thập Nhất nhìn ngón tay mình, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: ngón tay này bẩn rồi.

Dung Cảnh ăn bánh, tuy không thấy được vẻ mặt Thập Nhất, nhưng ánh mắt linh động của y đã tiết lộ tâm trạng. Nhìn thấy một Thập Nhất sống động như thế, bao nhiêu công vụ chất đống cũng không còn thấy mệt mỏi.

“Về đi.”

“Tuân mệnh.”

Thập Nhất trực đêm.

Canh giữ nửa đêm.

Ngủ cũng nửa đêm.

Mơ mơ màng màng tỉnh lại đã là lúc hửng sáng, Vương gia vậy mà ngủ thẳng luôn trên trường tháp trong thư phòng.

Thập Nhất nằm ngủ trên xà nhà, theo bản năng sờ sờ bụng mình, trong lòng mơ hồ cảm thấy hình như y lại béo thêm một chút.

Không cần trực đêm, Thập Nhất yên tâm nằm ngủ trong phòng.

Bạn cùng phòng của y là A Thất, người thường xuất quỷ nhập thần.

Đêm nay A Thất lại có mặt, Thập Nhất nằm trên giường nói mình hình như béo lên.

“Gần đây ngươi quả thật cứ ăn suốt.”

Thập Nhất rấm rứt khóc, trong miệng y lúc này thậm chí còn đang ngậm một quả ô mai.

“Ta có phải là bị bệnh rồi không?”

“Đi tìm Kỷ đại phu xem thử đi.”

“Ừm.”

Thập Nhất ngẩng đầu nhìn sang A Thất ở giường đối diện, thân hình A Thất tương tự Vương gia, có lẽ là để đóng giả thay cho Vương gia, bởi thế mới thường xuyên ẩn cư, hiếm khi lộ diện.

Thật ra lúc nhỏ bọn họ như hình với bóng, đến khi Thập Nhất mười một tuổi thì A Thất đột nhiên biến mất. Y từng hỏi thống lĩnh, thống lĩnh lại bảo đừng hỏi nhiều. Y cứ tưởng tiểu bạn đồng hành đã về với cát bụi, chỉ để lại cho y một con thỏ gỗ nho nhỏ làm kỷ niệm.

Thập Nhất lấy con thỏ nhỏ từ dưới gối ra, con thỏ đã được y vuốt ve bao năm, nên đã lên màu óng mượt, chất gỗ trở nên mịn màng ấm áp.

Năm năm trước, A Thất đột nhiên trở về.

Cũng chính năm ấy, là lúc Vương gia hiện tại trở về, Thập Nhất mới biết thì ra A Thất theo hắn làm con tin ở kinh thành.

Thế tử mất sớm, lão Vương gia liền xin triều đình cho thả thứ tử về.

Vương gia là con của một trắc phi không được sủng ái, ở lại kinh thành gần mười năm, chẳng có ai đoái hoài.

Không bao lâu sau, vết thương khi còn trẻ của lão Vương gia tái phát, sang năm kế đó thì Vương gia tiếp nhận chức vị, trở thành chủ nhân mới của Bắc Lương vương phủ rộng lớn này.

“A Thất.”

“Chuyện gì?”

“Con thỏ nhỏ của ngươi đâu?” Thập Nhất hỏi.

“Làm mất rồi.”

Thập Nhất có chút buồn bã: “Ồ.”

“Nhưng ta lại nhặt được rồi.”

A Thất né được cái gối bay tới.

Thập Nhất tức giận quay lưng lại, kéo chăn lên cao, nói: “Ngủ!”

A Thất nhìn bóng lưng Thập Nhất, mỉm cười trả lại cái gối: “Ngủ ngon.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play