Năm Vĩnh Hòa thứ ba Đại Tề, tân đế đăng cơ, triệu kiến Tần vương vào kinh diện thánh.
Về huyết thống, Tần vương là đường thúc của tân đế.
Tân đế nhân hậu, không nghe lời can ngăn của các vị Tể phụ, cho phép Tần vương sau khi yết kiến có thể trở về phong địa.
Thủ phụ nói: "Việc này của bệ hạ chẳng khác nào thả hổ về rừng, e rằng hậu họa khôn lường."
Thứ phụ lại nói: "Bệ hạ nhân từ, Tần vương đời đời trấn giữ Bắc Lương, án ngữ cửa ải, nơi biên cương ví như kim châm định hải, khiến đám Đát tử nơi thảo nguyên không dám xâm phạm. Công lao lớn như thế nhưng chưa từng đòi hỏi vinh danh, vậy lấy cớ gì mà ép buộc Tần vương, cắt giảm phiên vương?"
Thủ phụ cười lạnh: "Giang sơn xã tắc là của bệ hạ, thiên hạ đều thuộc về Hoàng thượng. Quân đội biên cương lẽ ra phải tận trung với bệ hạ, chứ không phải chỉ biết thần phục Tần vương."
"Lý đại nhân có từng nghĩ tới chưa? Một khi cắt giảm phiên vương, ai có thể áp chế quân đội nơi biên địa hung hãn ấy? Ai có thể khiến Đát tử nghe danh đã kinh hồn? Tần vương ba đời binh mã, chết trận nơi sa trường, lấy xác bọc da ngựa, công cao đức trọng, một lòng vì giang sơn xã tắc của bệ hạ, vì an dân nơi biên cảnh, chưa từng có dị tâm."
Thứ phụ hạ giọng lạnh băng: "Nếu hắn có dị tâm, sao có thể yên ổn trấn thủ Bắc Lương? Nơi đó núi cao rừng sâu, đất cằn sỏi đá, ngài đề nghị cắt phiên, chẳng khác nào lay gốc quốc gia."
Thủ phụ tức đến ngửa cổ, ngoảnh đầu nhìn Hoàng đế.
Hoàng đế tuổi nhỏ, hoàn toàn không thể đưa ra quyết định.
Thủ phụ lại nhìn về phía Thái hậu sau rèm, Thái hậu rũ mắt, ngón tay thon dài sơn son đỏ sẫm gõ nhẹ lên mặt bàn.
"Ung quốc công mở yến khoản đãi Tần vương, hiện hắn còn lưu tại kinh thành, tìm cách kéo dài thời gian hắn rời kinh, rồi bàn bạc kỹ hơn."
Giọng nói của Thái hậu trầm ổn quý phái, chậm rãi ung dung, nhưng cũng coi như đã định ra chủ ý cho trận tranh luận này - Tần vương, sợ rằng nửa bước cũng khó ra khỏi kinh thành.
Thủ phụ âm thầm khiêu khích nhìn sang thứ phụ, thứ phụ rũ mắt, vừa ra khỏi cung đã vội vàng cho người âm thầm truyền tin cho Tần vương.
···
Ung quốc công mở tiệc, Tần vương dự yến.
Rượu ngon nâng chén, khách chủ đều vui, không khí vô cùng náo nhiệt.
Ung quốc công vốn nổi danh là người biết hưởng thụ, giữa tiết trời giá rét cuối đông, trong phòng lại ấm áp như xuân, hương thơm phảng phất, mỹ nhân phủ kín khắp nơi. Giữa tiếng tơ nhạc du dương, Ung quốc công vẻ ngoài tuấn tú nhưng lại trống rỗng, ôm mỹ nhân suýt nữa định cùng nàng vào tịnh thất phía sau dây dưa triền miên. Mùi hương quá nồng, khiến gã khó mà kìm nén, phần lý trí còn sót lại cố gắng đảo mắt nhìn sang vị trí của Tần vương.
"Tần vương đi nhà xí sao vẫn chưa quay lại?"
Đúng lúc đó, một hạ nhân sắc mặt tái nhợt sợ hãi chạy vào: "Quốc công, Tần vương.. không thấy đâu nữa."
Hương liệu kia có tác dụng mê tình, lý trí cuối cùng của Ung quốc công cũng đang lún dần xuống, lúc này đâu còn quan tâm gì Tần vương hay không Tần vương nữa.
"Đi báo với Thủ phụ."
Ung quốc công bế mỹ nhân, sải bước rời đi.