“Kỷ đại phu, hay là ta cởi quần ra cho ngươi xem thử nhé?”

Râu dê của Kỷ đại phu đã bị chính mình vò rối cả lên, người nam nhân hơn ba mươi lẩm bẩm tự nói: “Ta học nghệ chưa tinh, hổ thẹn, thật hổ thẹn.”

Thập Nhất rất tức giận, ông ta vậy mà dám bảo y là mạch hoạt, có thai rồi, y là nam nhân đó!

“Chỉ là… mạch tượng này thật kỳ quặc, theo mạch đập thì thai nhi khỏe mạnh…”

Dưới ánh mắt giận dữ của Thập Nhất, Kỷ đại phu im bặt: “Là lão phu học nghệ chưa đến nơi đến chốn, hổ thẹn, hổ thẹn.”

Thập Nhất đứng dậy: “Không sao là tốt rồi, ta chỉ là béo lên thôi. Ngươi vẫn nên chăm chỉ học hành đi.”

“Phải phải, đúng vậy, đúng vậy.”

Lại qua thêm một tháng.

Thập Nhất ủ rũ phát hiện bản thân lại mập lên một chút.

Y nằm trên giường, buồn bã nói: “Rõ ràng ta đã kiềm chế không ăn nữa rồi mà, sao lại béo lên? Nếu cứ tiếp tục thế này, sau này không thể trèo lên xà ngang nữa mất.”

“Không sao đâu, ngươi có muốn đến chỗ Kỷ đại phu khám lại lần nữa không?”

“Không đi, lão già ấy học nghệ không tinh, lại dám bảo ta mang hỉ mạch, ngươi biết hỉ mạch là gì không?” Thập Nhất tức giận vung tay: “Ta là nam nhân, sao có thể có thai được? Hơn nữa…”

Hơn nữa, nếu thực sự mang thai thì y còn mặt mũi nào ở lại Vương phủ tiêu điều này nữa? Chẳng lẽ đến nói với Vương gia rằng: ta làm hỏng giống nòi của ngài rồi?

Phải điên rồi Thập Nhất mới nói ra lời ấy. Dù sao hậu viện Vương phủ sớm muộn gì cũng cần có nữ chủ nhân, đứa nhỏ do thứ xuất sinh ra đã là cái tát vào mặt Vương phi, huống hồ lại là do một nam nhân sinh ra.

Thập Nhất không dám tưởng tượng…

“A Thất, sao ngươi không nói gì?” Thập Nhất ngẩng đầu, bất chợt phát hiện A Thất không biết từ lúc nào đã đứng bên giường y, ánh mắt chăm chăm nhìn y không chớp.

“A Thất?”

A Thất dùng sức nhắm mắt lại, giọng có chút khàn: “Ngày mai ta đưa ngươi đến chỗ Kỷ đại phu khám lại.”

“Không cần không cần.” Thập Nhất nép vào bên trong giường: “Ta tự đi được, ngươi đừng nhìn ta kiểu đó, ngươi trông có chút giống Vương gia.”

Trong bóng tối, Thập Nhất chỉ lờ mờ thấy được đường nét của A Thất. Ban ngày bọn họ đều mang mặt nạ, thân là ám vệ, chân dung thực sự không thể dễ dàng để lộ.

“A Thất, ngươi về đi. Ngươi đứng đó khiến ta có cảm giác như bị Vương gia nhìn chằm chằm vậy.”

Thập Nhất cười gượng, vô thức đưa tay ôm lấy bụng, ánh mắt nhìn A Thất cũng không khỏi có chút bối rối.

A Thất nói: “Được.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play