Thập Nhất lấy một cái bánh nhỏ trong lòng ra nhét vào miệng, từ tốn nhai mà không phát ra tiếng động. Y cảm thấy bản thân chẳng khác nào đứa nhỏ lén ăn vụng trong giờ học… Thập Nhất gãi đầu, đầu óc y không giỏi lắm, cứ hay nảy ra những ý nghĩ kỳ lạ.
Thập Nhất là đứa trẻ bị bỏ rơi được thống lĩnh nhận nuôi, từ khi có ký ức đã sống trong vương phủ, ba bốn tuổi bắt đầu huấn luyện, mười hai mười ba tuổi theo vị thống lĩnh vừa là thầy vừa như cha ấy bắt đầu nhận nhiệm vụ.
Sinh tử đối với một ám vệ như y, vốn chẳng thể do chính mình định đoạt.
“Thập Nhất.”
Thập Nhất vội vàng nuốt miếng bánh đang ngậm trong miệng, ngồi ngay ngắn lại.
“Là Thập Nhất sao?”
Thập Nhất nhìn xuống phía dưới, Vương gia đang ngồi sau bàn dài, vật lộn với đống công văn chất như núi. Bậc người ở trên như hắn, dốc hết tâm sức như thế cũng thật vất vả.
“Có thuộc hạ.”
“Xuống đây.”
Dung Cảnh xoa xoa sống mũi, dùng mắt quá lâu cũng không tránh khỏi nhức mỏi.
Thập Nhất bĩu môi, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhảy xuống.
Tiếp đất không một tiếng động.
Y toàn thân mặc hắc y, mặt đeo mặt nạ cùng màu, vừa rồi vì ăn bánh mà phải vén mặt nạ lên, giờ đã hơi lệch đi.
“Ăn gì thế?” Dung Cảnh chống đầu.
Trong thư phòng đèn nến sáng trưng, gần như như ban ngày.
Khóe miệng Dung Cảnh mang ý cười, ánh lửa nhảy nhót trong đồng tử đen láy, hắn chăm chú nhìn Thập Nhất.
Thập Nhất bỗng quỳ sụp xuống: “Thuộc hạ đáng chết.”
Dung Cảnh nhíu mày.
“Đứng lên đi.”
Thập Nhất do dự, nhưng dưới sự im lặng của Dung Cảnh, vẫn đứng dậy.
“Ăn gì?” Dung Cảnh thả lỏng mày, mệt mỏi dựa lưng vào ghế: “Lại đây, đứng gần một chút.”
Tay Thập Nhất siết chặt bên người, không thể làm trái lệnh Vương gia, y bước lên.
“Lại gần chút nữa.”
Thập Nhất tiếp tục bước tới.
Dung Cảnh: “…”
Dung Cảnh nói: “Tự ngươi nhìn xem, có gì thay đổi không? Tới cạnh ta, đừng để ta nói lần thứ ba.”
Dưới mặt nạ, Thập Nhất nghiến răng, bước nhanh đến cạnh bàn dài, vòng qua bàn đến bên tay Dung Cảnh.
Khoảng cách gần đến thế, ký ức tưởng như đã chết bỗng trỗi dậy mãnh liệt, Thập Nhất từng nghĩ mình đã quên, đã chôn chặt ký ức để tiếp tục làm một ám vệ, hoặc chết vì bảo vệ Vương gia, hoặc chết vì nhiệm vụ. Là ám vệ, vốn là nghề nguy hiểm, có mấy ai được chết yên lành.
Y đã hai mươi ba tuổi, bằng hữu bên cạnh đã thay lớp này đến lớp khác, mặt nạ của y cũng từ trên mặt đeo thẳng vào trong tim.
Ám vệ như bọn họ, chẳng bao giờ kết giao sâu sắc.
“Ăn gì?” Dung Cảnh nắm lấy bàn tay mang vết chai sạn của Thập Nhất, lật qua lật lại xem.
“Bẩm Vương gia, là tô bánh. Thập Nhất khi trực đêm đã tham ăn, là lỗi của Thập Nhất, xin Vương gia trách phạt.”
“Bánh dạng gì?”
“Bánh vừng ạ.”
“Lấy ra cho ta xem.”
Thập Nhất thật muốn đập đầu hắn một trận.
Nhưng vẫn nhịn, không dám.
Dùng tay còn lại lấy từ trong lòng ra một cái bánh nhỏ, giấy dầu đã bung ra, bên trong còn lại ba chiếc bánh nhỏ phủ đầy vừng trắng.
Dung Cảnh cầm một cái xem qua, rồi tùy tiện đặt lên bàn.
Thập Nhất không nhịn được liếc nhìn, đó là loại bánh y thích nhất, nhân vừng đen, mặt trên phủ đầy vừng trắng, thơm nức, giòn tan, ngon vô cùng, vậy mà lại bị tùy tiện đặt lên bàn như thế.
Lúc đi y có thể lấy lại không?
“Thập Nhất.” Dung Cảnh nhàn nhã chơi đùa tay y.
“Có.”
“Ta đói rồi, đưa một cái bánh cho ta ăn.”
Thập Nhất: “…”
Tên khốn này.
Thập Nhất cầm một cái bánh đưa đến trước mặt Vương gia.
“Đút cho ta.”
Thập Nhất: “…”
Giết chết cho rồi.
Thập Nhất đưa cái bánh lại gần hơn.