Thập Nhất chưa từng nhắm mắt, chỉ chợp mắt chốc lát, vừa nghe tiếng động liền đẩy người nam nhân đang nửa nằm trên người mình ra: “Vương gia, người tới tiếp ứng đã đến.”
Nam nhân vẫn giữ nguyên tư thế bị đẩy ra, mặt đầy bất mãn.
Thập Nhất xấu hổ: “Vương gia, chuyện đêm qua, thuộc hạ tuyệt đối sẽ giữ kín.”
Vương gia ngẩng đầu nhìn y, ngón tay trượt dọc bên hông trần trụi của Thập Nhất: “Ngươi định cứ thế này nói chuyện với ta?”
Thập Nhất lập tức quỳ xuống, ôm quyền: “Thập Nhất nghe theo Vương gia.”
Vương gia: “…”
Người tiếp ứng đã đến gần, theo dấu hiệu để lại mà tìm tới, Vương gia nhìn Thập Nhất, bất đắc dĩ nhắm mắt lại: “Mặc áo vào đi.”
“Tuân mệnh.”
Có người tiếp ứng, đường về Bắc Lương thuận lợi, không còn truy binh.
Thập Nhất tưởng rằng, đêm mưa hôm ấy… cứ thế mà trôi qua.
…
Ba tháng sau.
Thập Nhất cảm thấy bản thân đã béo lên không ít. Y là người có khinh công tốt nhất trong đám ám vệ, vậy mà trong một lần tỷ thí lại bị rớt xuống hạ phong, khiến y tức giận cả một trận dài.
Rõ ràng đã tự hứa sẽ quản chặt cái miệng mình, vậy mà khi thấy điểm tâm ngon, y vẫn không nhịn được mà nhét vào túi áo.
“Thập Nhất, đêm nay đến lượt ngươi trực đêm.”
“Biết rồi.” Thập Nhất lau miệng, phủi sạch vụn bánh trên khóe môi.
…
Bắc Lương nằm nơi cực Bắc của Đại Tề, quá nữa là thảo nguyên mênh mông, nơi hoang dã có dân Đát Tử và sói xuất hiện.
Tần Vương đã trấn thủ biên cương ba đời, trấn giữ nơi hiểm yếu, khiến bọn Đát Tử cướp bóc cũng không dám đến xâm phạm.
Năm nay, sau khi từ kinh thành bình an trở về, Tần Vương đương nhiệm là Dung Cảnh đã gạt bỏ mọi phản đối, thiết lập khu vực buôn bán ở biên trấn, cho phép các bộ tộc thảo nguyên đến đây trao đổi trâu bò.
Đã vào giữa thu, trời Bắc Lương ngày càng lạnh giá. Nghe nói thảo nguyên gặp bạch tai, tuyết phủ nghìn dặm, trâu bò chết rét vô số, không ít bộ tộc di dời xuống phía nam, tiến sát Bắc Lương.
Trong ba tháng này đã có sáu đoàn thương đội tiến vào thảo nguyên, lại mang theo trâu bò gầy guộc, vàng bạc, thậm chí cả người trở về.
Người đến khu buôn bán ngày càng nhiều.
Nhưng Bắc Lương đối với bên ngoài lại hoàn toàn im lặng, tin tức chưa truyền được đến kinh thành.
Vì chuyện buôn bán này, Dung Cảnh lại càng bận rộn, hầu như đêm nào cũng nghỉ ngơi trong thư phòng. Hắn năm nay khoảng hai mươi lăm tuổi, lão Tần vương phi không phải sinh mẫu của hắn, lại thích lễ Phật, quanh năm đóng cửa không ra, không ai lo liệu chuyện hôn sự cho hắn. Hắn cũng chẳng sốt ruột. Thân nhân ở kinh thành thì lại nhiệt tình quá mức, năm nào cũng đưa đến các loại mỹ nhân. Ban đầu là mỹ nữ, về sau phát hiện Dung Cảnh chẳng mấy hứng thú, liền bắt đầu đưa cả mỹ nam đến Bắc Lương.
Tóm lại là đổi đủ kiểu, còn Dung Cảnh cũng đổi đủ cách đem đám mỹ nhân đó sửa sang lại, rồi sai người đưa xuống phía nam.
Ngồi xếp bằng trên xà nhà, Thập Nhất cảm thấy những mỹ nhân kia thật đáng thương, thân như bèo trôi, không nơi nương tựa, như những món lễ vật bị người ta đưa tới đưa lui, thân thể vốn chẳng thể tự làm chủ, sinh tử càng không nói đến.