Một đoàn người của Tần vương lao đi trong mưa như trút nước, không hề dừng lại, dù có đi ngang Thập Phương sơn cũng vẫn bị phục kích, không thể ngăn Tần vương chính diện, liền ra tay trong bóng tối.

Cả đoàn vừa đánh vừa lui, quân của Tần vương rốt cuộc quá ít, không có tiếp viện, mà địch thì người nối người không ngừng lao lên.

Máu tươi đỏ thẫm bị mưa xối trôi, nhuộm đỏ cả một đoạn sông gần đó.

Một đêm chiến đấu kịch liệt, thời gian dần dần trôi về nửa đêm, bên cạnh Tần vương chỉ còn lại hai ba người hộ vệ.

Nhờ liều mình cản địch, bọn họ cuối cùng cũng đến được chân núi, tiến vào rừng sâu.

Nhưng kẻ đuổi theo vẫn bám chặt không buông, nghe tiếng động thì đã lại đến rất gần.

Hai hộ vệ liền đứng ra dẫn dụ kẻ địch đi, bên người Tần vương chỉ còn một người hộ vệ, bảo vệ hắn nay khí tức đã ngày càng hỗn loạn tiếp tục lẩn sâu vào rừng núi.

Ám vệ giỏi ẩn thân, khó mà đối đầu trực diện, nhưng có thể dẫn Tần vương trốn vào hang thú, lấy màn đêm làm lá chắn để tránh truy binh.

“Vương gia, tạm thời nơi này có thể xem là an toàn.” Thập Nhất toàn thân ướt đẫm, đưa Tần vương cũng ướt sũng vào sâu trong hang.

Nơi sâu nhất trong hang khá khô ráo, song vẫn còn mùi dã thú lưu lại.

Nhưng so với mãnh thú có thể quay về bất cứ lúc nào, những kẻ đuổi giết ngoài kia mới thật sự đáng sợ.

Nam nhân thân hình cao lớn, hơi thở hỗn loạn, sắc mặt đỏ bừng, hắn nửa nhắm mắt tựa vào vách đá.

Thập Nhất lau mặt, mặt nạ từ lâu đã thất lạc trong trận chiến, lộ ra gương mặt tuấn tú: “Vương gia, bên ngoài có truy binh, không tiện nhóm lửa, xin ngài nhẫn nại, trời sáng sẽ có người tới tiếp ứng.”

Nam nhân khẽ “ừm” một tiếng, thanh âm lại khàn đặc khác thường.

Lòng Thập Nhất chấn động, vội vàng tới gần xem xét: “Vương gia, ngài bị thương sao? Để thuộc hạ xem thử thương ở đâu.”

Y liền xé áo trong, định cầm máu cho Vương gia.

Nam nhân vươn tay giữ chặt cánh tay Thập Nhất, y ngẩng đầu nhìn lên, trong bóng tối như thấy một đôi mắt đỏ rực.

“Thập Nhất.” Giọng nam nhân khàn khàn, đè nén.

Thập Nhất cưỡng ép bản thân không lùi lại, cố không rút tay về: “Vương gia có gì phân phó?”

“Cút ra ngoài.” Bàn tay nam nhân siết trên tay Thập Nhất như không nỡ rời: “Đừng lại gần ta.”

Thập Nhất run rẩy toàn thân.

“Cút!” Nam nhân gằn giọng.

Thập Nhất lui vài bước, nhưng bổn phận không cho phép y rời đi. Y là tử sĩ của Tần vương phủ, sao có thể bỏ mặc Vương gia, liền cắn răng tiến lại gần: “Vương gia, thuộc hạ mang theo mấy vị giải dược, có thể sẽ hữu dụng. Xin Vương gia mô tả triệu chứng khác thường, để thuộc hạ kê đúng thuốc.”

Nam nhân tựa vách bật cười khẽ: “Ngươi muốn thay ta gánh vác?”

Thập Nhất gật đầu, biết trong bóng tối Vương gia không thấy, bèn nói: “Phải, Vương gia. Đây là bổn phận của thuộc hạ.”

“Lại đây.”

Thập Nhất ngoan ngoãn tiến gần.

Bóng tối bỗng vươn ra một bàn tay to lớn, nắm lấy gáy y kéo vào. Thập Nhất theo bản năng vùng vẫy.

“Không phải ngươi muốn phân ưu sao?”

Thập Nhất buông tay.

Y bị áp vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân, cảm thấy gương mặt chạm vào làn da nóng rực, trên đỉnh đầu là hơi thở bỏng cháy phả xuống vành tai.

“Thập Nhất.”

“Vâng?”

“Đừng hối hận.”

Thập Nhất mím chặt môi. Gần đến thế, nếu y còn không hiểu Vương gia trúng độc gì thì đúng là uổng công làm tử sĩ.

Y gật đầu, mặc cho bàn tay ấy trượt vào vạt áo đã mở.

Bên ngoài, mưa gió cuồng loạn.

Mưa rơi suốt cả đêm.

Tới lúc bình minh, mưa mới tạnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play