Sáng hôm sau, Kim Mãn Mãn khó nhọc lắm mới bò dậy được.
Người nói không muốn đi trễ là cậu, mà người buồn ngủ đến mức lảo đảo cũng là cậu.
Ngồi vào bàn ăn, cậu vẫn nhắm tịt mắt, suýt nữa thì đưa luôn thìa vào mũi, may mà Thời Nhượng nhanh tay chặn lại.
Thời Nhượng cau mày: “Ăn cho đàng hoàng, buồn ngủ thì lên xe ngủ tiếp.”
Kim Mãn Mãn bĩu môi: “Cậu đút mình ăn đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play