Không ngờ lại có drama trong phòng ăn. Giám đốc chi nhánh bên anh vui vẻ vì kí xong hợp đồng, nên có chút ăn uống say sưa không kiểm soát. Lúc tôi bước ra, thấy giám đốc chi nhánh bên anh đang câu cổ cậu trợ lý giám đốc bên tôi mời rượu.
Giám đốc chi nhánh đó khen tôi "Phiên dịch viên của công ty cậu quả là xinh đẹp, lại giỏi giao tiếp, phiên dịch mượt mà, nên mới nhanh chóng đạt được thỏa thuận như vậy."
Cậu trợ lý gật gù tán đồng "Chị ấy vào trước em 2 tháng, nghe nói bao trọn tất cả các cuộc phiên dịch tiếng Tây Ban Nha. Đem về cho công ty không biết bao nhiêu là hợp đồng thuận lợi. Chị ấy rất được nhiều người khen ngợi cũng như học tập."
Giám đốc chi nhánh không ngờ càng nói càng hăng. "Xinh đẹp lại tài giỏi như vậy. Chắc hẳn có rất nhiều người theo đuổi. Không biết có bạn trai chưa, tôi rất muốn giới thiệu con trai mình cho cô ấy."
Cậu trợ lý ngây thơ liền lắc đầu nguầy nguậy "Chị ấy đã kết hôn. Con trai chú mất lượt rồi."
Giám đốc chi nhánh thở dài tiếc nuối. Cậu trợ lý lại đột nhiên thấy lạnh lạnh sống lưng. Sau đó Trương Viễn từ phía sau cậu không nói tiếng nào đi ra khỏi phòng ăn, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người trong đó có trợ lý kiêm vị hôn thê của anh.
Bên này, chị quản lý hỏi tôi mọi chuyện thế nào, sau khi báo cáo tình hình tôi liền đi vào nhà vệ sinh kiểm tra lại trang điểm. Dạo này tôi khá chuộng mốt trang điểm đánh khối kẻ mắt đậm, khiến cho bản thân trong dừ hơn để người ta không khinh vì tôi trẻ tuổi.
Vừa mới bước ra khỏi nhà vệ sinh thì thấy Trương Viễn đang đứng bên ngoài, thấy tôi bước ra liền dập tắt điếu thuốc vừa châm. Tôi không thích mùi thuốc, cũng chưa từng cản anh hút thuốc vì tính chất công việc của anh. Chỉ cần đừng hút trước mặt tôi là được. Cho nên đã tạo ra thói quen anh không bao giờ hút thuốc trước mặt tôi.
Trương Viễn nhìn ngón tay áp út của tôi, trầm giọng "Chúc mừng em."
Tôi vuốt tóc, chúc mừng cái gì chứ. Chỉ dừng chân trước mặt anh vài giây, tôi đành nói "Cảm ơn." Rồi bước đi.
Không hiểu chạm sợi dây nào, Trương Viễn lại tức giận kéo tay tôi ra lối thoát hiểm. Tôi hơi hốt hoảng vì thái độ của anh. Cho đến khi tôi nói "Anh chậm một chút. Chân em đau." Thì anh mới thả chậm tốc độ, chúng tôi đã đứng trên sân thượng rồi.
Trương Viễn quay lại nhìn tôi, tôi cũng nhìn anh. Anh quả thật có hơi hốc hác, dưới mắt có quầng thầm, mím môi nhìn tôi. Đáng tiếc tôi ăn ngủ đầy đủ điều độ vì có bé con, nên trông tôi khá hồng hào tươi tắn. Điều đó lại làm anh thở ra một hơi bất lực. "Em rời xa anh liền ăn ngon ngủ kỹ cuộc sống tốt đẹp."
Gió thổi mạnh khiến tóc tôi bay lung tung, tôi không thể không giơ tay giữ lại. Lúc này, không biết anh lấy đâu ra một sợi thun rồi bước ra sau lưng cột tóc lại cho tôi. Tôi gật đầu nói "Cũng khá thoải mái."
Cột tóc xong, Trương Viễn ôm tôi từ phía sau, nghiến răng nhả từng chữ. "Bên anh không thoải mái?"
Đương nhiên không phải, bên anh rất hạnh phúc, nhưng tôi không thể làm khó anh. Tôi cựa quậy, muốn tránh khỏi vòng tay anh. "Anh buông ra đi. Chúng ta chia tay rồi, ôm ôm ấp ấp ra thể thống gì nữa."
Trương Viễn vốn hơi nới lỏng tay, nghe tôi nhắc hai chữ chia tay liền siết chặt. "Vì đã chia tay hay vì em đã có người khác. Anh còn không có đồng ý mà em đã vội vã như vậy."
Trương Viễn cúi đầu cắn vào cổ tôi, đó là cách phát tiết của anh, trước đây từng có vài lần chúng tôi cãi nhau anh đã như vậy. Tôi hốt hoảng, đang đi làm chứ không phải trong nhà riêng đâu. "Trương Viễn! Anh mau dừng lại!"
Tôi cảm nhận anh cắn rất sâu vì tôi thật sự rất đau, dường như có máu rỉ ra, anh liếm láp vết thương của tôi. "Làm sao? Sợ người khác thấy?"
Ý của anh là người chồng kia của tôi, còn tôi thì thật sự sợ người khác nhìn thấy. Liền gật đầu, lại chọc giận anh, anh lại cắn tôi. Tôi tức giận "Trương Viễn, sao anh lại thích cắn người như vậy."
Tôi quay mặt lại nhìn Trương Viễn, thấy mắt anh đỏ ngầu. Anh gục đầu trên vai tôi, thủ thỉ. "Tại sao lại như vậy?"
Lần đầu tiên tôi thấy một mặt yếu đuối này của anh. Rõ ràng không thể đến với nhau, anh còn muốn tôi ở trong bóng tối đến bao giờ. Tôi nói "Chúng ta vốn không có tương lai."
Trương Viễn ngẫng đầu nhìn tôi "Chúng ta không có tương lai? Vậy em muốn có tương lai với ai?"
Tôi nhìn ánh mắt cố chấp của anh, không biết phải mở lời như thế nào. Chỉ có thể thở dài. "Anh buông em ra đi. Em phải quay lại phòng ăn rồi."
"Quay về đó làm gì? Anh đang ở đây, em muốn quay lại với ai?" Trương Viễn nói xong liền cúi xuống hôn tôi. Gặm cắn mạnh mẽ da diết như nỗi nhớ anh dành cho tôi. Giống như trừng phạt, cũng giống như phát tiết. Cho đến khi không thở nổi nữa, anh ôm tôi vào lòng. "Anh không chia tay, em có nói gì cũng vô ích. Cởi chiếc nhẫn này ra bỏ đi, anh không chấp nhận em đeo nhẫn của người khác."
"Hà cớ gì phải như vậy. Mỗi người lùi một bước đi." Tôi rút tay lại, giấu mặt vào vai anh, ủ rủ nói.
"Em nằm mơ. Em muốn làm vợ cũng phải làm vợ của anh."