Sáng hôm sau, anh không thể không đi làm. Tôi biết anh có một dự án quan trọng đang theo không thể bỏ lỡ. Cả người đau nhức, tôi lết dậy ăn bữa sáng cuối cùng anh chuẩn bị cho tôi. Nhìn căn nhà một lượt, tôi thở dài mở cửa bước ra. Sau đó, lôi hành lý ra sân bay, tôi rời khỏi thành phố này.

Điểm đến của tôi một thành phố biển đang phát triển. Tuy không hiện đại xa hoa bằng Nam Kinh, nhưng đây là quê hương của ba mẹ tôi. Ngay từ đầu tôi đã muốn về đây. Ba mẹ tôi qua đời vì một vụ tai nạn khi tôi vừa lên trung học. Tôi phải tự vũ trang cho mình bằng kiến thức, che đậy mình bằng sự mạnh mẽ, sở trường của tôi là giao tiếp cho nên vũ khí mà tôi chọn là ngoại ngữ. Tôi phải tự lực cánh sinh từ nhiều năm về trước rồi.

Tôi thuê một căn nhà nhỏ trên sườn núi, ban ngày ngắm biển, ban đêm ngắm sao, rất chill. Tôi đã nhận được thư mời của một tập đoàn quốc tế từ khi còn ở trường, họ muốn tôi làm thông dịch viên cho họ. Và điều kiện của tôi là muốn làm việc ở đây. May mắn là họ có chi nhánh nơi này.

Ban ngày tôi đến công ty, ban đêm tôi làm giảng viên cho một trung tâm ngoại ngữ. Cuộc sống tuy bận rộn nhưng lại không mấy vội vả, cứ thể nhẹ nhàng trôi qua được ba tháng.

Vì bận rộn nên tôi quên mất chu kỳ của mình đã biến mất từ khi nào. Đến khi tôi phát hiện thì mới biết mình mang thai rồi. Tôi nhìn tờ giấy siêu âm trong tay, nhẹ nhàng vuốt bụng chỉ mới hơi nhô lên của mình. Tôi bật cười rớt nước mắt.

Lần đầu tiên tôi cảm thấy không cô đơn là khi Trương Viễn nói về nhà của chúng tôi. Lần thứ hai chính là khi bé con của tôi xuất hiện. Không có anh nhưng tôi có bé con bù đắp lại rồi. Tôi thật sự hạnh phúc. Và cũng rất nhớ anh.

Lúc điền thông tin, tôi ghi trong hồ sơ tình trạng hôn nhân là đã kết hôn. Tôi cũng tự mua cho mình một chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út. Nói cũng hay, trước nay Trương Viễn tặng tôi rất nhiều trang sức. Duy chỉ có nhẫn là anh chưa hề tặng. Tôi cũng không đòi hỏi giới hạn của anh làm gì. Làm người phải biết thỏa mãn. Bên cạnh anh bấy lâu là tôi mãn nguyện rồi.

Hôm nay tôi đến công ty sớm vì có lịch trình đi cùng sếp lớn gặp đối tác. Khéo thật, đến nơi thì phát hiện đối tác lại là công ty anh. Thật khéo hơn nữa khi anh cũng có mặt. Trương Viễn lạnh lùng như lần đầu tôi với anh chính thức gặp mặt.

Tôi đã thấy mọi dáng vẻ lười biếng của anh, chỉ là trạng thái này chưa trải nghiệm bao giờ. Cũng khá thú vị. Tôi thấy anh không hề quá bất ngờ khi gặp tôi. Chỉ hửng hờ ngồi đó với thái độ ngạo nghễ, dùng ánh mắt gắt gao mà dán chặt vào tôi. Sếp tôi bước đến bắt tay với anh, anh mới đứng dậy đáp lễ rồi lại tao nhã mà ngồi xuống.

Tây Ban Nha là ngôn ngữ thứ hai tôi theo học, Trương Viễn đã không biết điều này. Cho nên khi sếp tôi nói chuyện và tôi bắt đầu làm việc thì anh có hơi cong môi tự giễu một chút. Tôi thì lặng lẽ vuốt bụng, bé con à, không ngờ con lại may mắn đến vậy, thời điểm này có thể gặp được ba mình.

Trương Viễn là cấp trên đi theo quan sát chi nhánh bên đây làm việc, tình cờ tham gia cuộc gặp gỡ hôm nay. Tình cờ thật không thì tôi không biết. Giám đốc chi nhánh ngồi bên cạnh có vẻ lo lắng, nhưng mọi việc vẫn khá suôn sẻ.

Tôi đã không tỏ thái độ gì khi gặp anh, vì thư kí đi theo bên cạnh anh chính là vị hôn thê ấy. Tôi nhìn cô ấy, cô ấy cũng nhìn tôi. Cả hai ăn ý mà tỏ vẻ không quen biết nhau. Tôi không biết hai người bọn họ bắt đầu công việc như vậy từ khi nào, tôi chỉ cảm thấy trống rỗng một khoảng trong lồng ngực, cái gì đó đè nén khiến tôi khó thở. Hóa ra tôi không hề mạnh mẽ như mình nghĩ, lại lặng lẽ vuốt bụng tự trấn an bản thân nhờ bé con.

Sau hơn hai tiếng bàn bạc các điều khoản, cuối cùng đã đưa đến thống nhất. Hai bên quyết định cùng nhau đi ăn bữa trưa tại nhà hàng sếp tôi chọn. Vì tôi chưa quen thuộc nơi này, mà anh cũng đến đây lần đầu. Không hiểu sao anh không chọn giám đốc chi nhánh bên mình mà lại đưa quyền quyết định cho sếp tôi, người ngoại quốc làm việc ở đây lâu nhất - hai năm, đã thành công làm người mời khách.

Một thành phố biển thì không thể không nhắc đến hải sản. Mà hiện tại thì hải sản lại là kẻ thù của tôi, thậm chí mùi biển mà tôi vốn rất thích nay cũng khiến tôi khó chịu.

Tôi không thể rời đi trước dù bất cứ lý do gì. Đành phải cố gắng để anh không phát hiện ra sự bất thường của tôi.

Nhà hàng sếp tôi chọn là nhà hàng lớn nhất nhì ở thành phố này, đặc biệt phục vụ các món đặc sản ở đây, không gian sang trọng.

Suốt bữa cơm, tôi chỉ gắp rau vào chén của mình. Cho đến giữa bữa ăn, tôi rất vui mừng khi nhận được cuộc gọi của chị quản lý, nhanh chóng bước ra khỏi phòng ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play