Lần đầu tiên tôi gặp anh là vào năm nhất đại học, tại một hội thảo bên khoa Công nghệ. Tôi mặc hoodie trắng ngà, trùm mũ, đeo khẩu trang, ngồi trong góc tránh sự chú ý. Sau đó bên cạnh có người ngồi xuống, qua lớp khẩu trang tôi vẫn ngửi được mùi bạc hà thanh mát truyền đến. Không khó chịu nên tôi cũng không bài xích.

Nghe xong bài thuyết trình mà tôi không biết trán mình đã nhăn thành mấy đường, lông mày nhíu lại. Nhìn bài luận trong máy tính, tôi hít một hơi lên. Phía trên đang đưa ra câu hỏi thảo luận.

Bên cạnh đột nhiên truyền đến tiếng cười trầm thấp. Giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai tôi. “Năm nhất cũng đến đây?”

Tôi nâng mắt bày tỏ tôi nghe rồi đó nha, đừng có mà chọc tôi. Tôi bấm nút Home trên bàn phím, màn hình máy tính nhảy lên phía trên cùng bài luận của tôi. Đề mục Nghiên cứu dự án Công nghệ sinh học tiên tiến. Tôi biết người bên cạnh đang nhìn tôi, nên đây chính là câu trả lời.

Anh ta không khỏi bật cười với động tác nhỏ của tôi, lại tiếp tục hỏi với giọng cợt nhã. “Nghiên cứu à?”

Lúc này tôi khó chịu quay sang nhìn xem tên nào mà ngạo mạn như vậy. Tôi cảm thấy mình là một cô gái bình thường, bị nhan khống là bình thường, cho nên nhất thời tôi bị ấn nút Pause vài giây khi thấy gương mặt đẹp trai của anh. Sau đó quay lại nhìn lên bài thuyết trình, không thèm trả lời. Đẹp trai thì sao? Rõ ràng anh ta đang cười cợt khinh thường tôi.

Thấy vậy, anh cười cười, đặt lên quyển sách trước mặt tôi một tấm danh thiếp màu đen. Tôi liếc mắt nhìn, phía trên có in chữ nổi mạ bạc ghi tên Trương Viễn cùng phương thức liên hệ.

Tôi quay sang nhìn anh lần nữa, nhỏ giọng nói “Đi làm rồi còn đến nghe sinh viên thuyết trình?”

Trương Viễn nhướng mày, nghiêng người nằm lên bàn, xoay mặt hứng thú nhìn thẳng vào tôi. “Sao em nghĩ vậy?”

Tôi nghĩ gì? Nghĩ anh đi làm rồi á hả? Ủa có cần kiệm lời giống tôi vậy không? Tôi liếc mắt nhìn tấm danh thiếp, rồi lại nhìn lên bục giảng, cất giọng đều đều. “Không có sinh viên bình thường nào bỏ tiền ra đi làm danh thiếp sang trọng như vậy cả. Anh không đi làm vậy thì thuộc hàng có điều kiện rồi. Đừng làm phiền tôi nữa, thiếu gia.”

Anh cười, không nói gì nữa.

Nhưng đoạn đối thoại của tôi và anh lại gây chú ý rồi. Giáo sư quan sát lớp học thì bắt tại trận chúng tôi nói chuyện riêng. “Hai bạn ngồi hàng cuối bên kia, nói chuyện gì với nhau đấy? Có thể chia sẻ với chúng tôi không?”

Chúng tôi liền im lặng, anh vẫn ngồi nghiêng người quay mặt nhìn tôi. Anh ngồi như vậy thì đang thẳng thắn bày tỏ chúng tôi đang nói chuyện riêng rồi còn gì. Tôi kêu anh ngồi ngay ngắn lại đi. Thì lại bị giáo sư nhắc nhở. “Trong lớp mà trùm nón làm gì? Em đó, nảy giờ có nghe được bài thuyết trình không?”

Tôi nhấn tắt máy tính, đóng tập sách lại, gom mọi thứ vào balo, động tác lưu loát, nhanh chóng đứng dậy. “Mẹ em nói em sinh non thiếu tháng, dễ bị lạnh đầu, nên phải trùm nón bảo vệ đầu ạ. Em nghe xong bài thuyết trình rồi ạ, chợt nhận ra mình vào nhầm lớp nhưng không dám làm gián đoạn bài thuyết trình nên ngồi lại tới bây giờ, thật xin lỗi giáo sư ạ.”

Nói xong tôi cúi chào rồi đi thẳng từ cửa sau ra khỏi phòng học luôn. Quá mất mặt, ở lại bị hỏi không biết trả lời càng mất mặt. Tẩu vi thượng sách.

Tôi cảm thấy những ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào sau lưng mình, không khỏi nâng bước đi nhanh hơn. Còn cố ý bỏ qua giọng nói của giáo sư vang lên sau lưng tôi “Sinh viên lớp nào? Sao lại như vậy?”

Hai tháng sau, trong buổi thuyết trình của khoa Tài chính, tôi gặp anh lần thứ hai. Hôm nay tôi vẫn mặc hoodie, nhưng mà màu đen, đeo khẩu trang đen, chỉ là không trùm đầu nữa, tôi cảm thấy như vậy dễ bị chú ý quá. Còn áo đen thì hơn nửa lớp mặc màu này rồi. Ai ngờ tôi vẫn bị anh chú ý. Anh ngồi xuống bên cạnh tôi, vẫn là mùi hương thanh mát dễ chịu ấy. “Hôm nay không bị lạnh đầu nữa?”

Tôi lườm anh, nhưng giọng nói lại rất trêu ngươi. “Hôm trước ngồi dưới điều hòa, anh không biết ạ?”

Anh bật cười. “Hôm nay vẫn nghiên cứu?”

Tôi gật gù, sau đó chú ý lên bục giảng, không để ý đến anh nữa. Cả hai yên lặng lắng nghe một lượt hết bài thuyết trình.

Sau đó, tôi nhận được tin nhắn của bạn cùng phòng, liền lặng lẽ thu dọn đồ rời đi. Tôi thấy ánh mắt anh vẫn dõi theo tôi cho đến khi ra khỏi giảng đường.

Lần thứ ba gặp nhau, tôi nhận ra anh, nhưng hôm nay tôi không biết anh nhận ra tôi hay không. Vì tôi là người thuyết trình, ăn mặc nghiêm túc và không đeo khẩu trang.

Thật ra cũng không phải thuyết trình, mà là hùng biện tiếng Anh của khoa Ngoại ngữ. Ngôn ngữ Anh là ngành tôi học. Còn mấy môn kia là tôi rảnh rỗi đi nghe rồi về chuyển đổi thành ngoại ngữ để học thêm từ chuyên ngành. Sau này tôi muốn làm thông dịch viên cho công ty nước ngoài nên từ giờ phải cố gắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play