Người đàn ông này nhất định phải nuôi, tiền vi phạm hợp đồng cũng phải bồi thường đầy đủ.

Thế là, Sở Yến nhắm một mắt, mở một mắt, biến một ông chủ giàu hàng chục triệu thành một “trai bao” ngàn vạn. Trai bao này được cậu nuôi trong ba tháng, tổng cộng hết 900 vạn. Đối phương còn nói, lần gặp gỡ một đêm trước coi như tặng miễn phí, Sở Yến nghe vậy chỉ biết cảm ơn, cảm thấy người ta cũng tốt thật.

Tiền vi phạm hợp đồng được trả góp. Liêu Giản nể tình nên nói chỉ cần đưa trước 100 vạn, số còn lại trả hết trong vòng một năm cũng được. Nhưng nếu một năm vẫn chưa trả xong thì năm sau tiền phạt sẽ nhân lên gấp bội.

Quả là nhân vật bá đạo trong tiểu thuyết, đi đâu cũng có kiểu “cường quyền vô pháp vô thiên” như vậy. Bảo sống thoải mái tự do, cuối cùng lại chẳng thoải mái nổi một chút nào. Sở Yến cả người uể oải, chẳng còn chút tinh thần. Trai bao mới thì ở ngay bên cạnh, nhưng cậu hoàn toàn mất hứng.

Trong đáy mắt Phó Quân Hoành ánh lên nụ cười kìm nén. Anh chỉ thấy dáng vẻ ỉu xìu cụp đuôi của cậu nhỏ này thật sự rất thú vị, rất muốn đưa tay vò mái tóc mềm xù ấy. Nhưng anh kiềm chế, ngược lại còn làm ra vẻ áy náy, khẽ kéo tay áo của cậu.

“Thật xin lỗi Sở thiếu gia, đều tại tôi.”

“Sao có thể trách anh được.”

Sở Yến thở dài, bàn tay vô thức nắm lấy tay anh. Không phải loại bàn tay trơn mịn, nhưng lại dài và thon gọn đến kỳ lạ. Làm sao có thể dài đến vậy? Ngón tay của người đàn ông này thật sự còn dài hơn cả mạng sống của cậu, lại đẹp đến mức khó tin. Khớp xương rõ ràng, độ cong vừa phải, đủ khiến những kẻ “mê tay” phải hét lên vì phấn khích.

Ngón tay đàn ông mà cũng có thể gắn liền với chữ “gợi cảm” sao? Trời ạ… “Không trách anh, trách tôi, tất cả là lỗi của tôi…”

Ừ thì… không cưỡng nổi chút cám dỗ này. Mắc nợ ngàn vạn chẳng là gì, “sắc” vốn là một lưỡi dao treo trên đầu, mà đây là dao do cậu tự rước lấy.

Đẹp thật… tay người đàn ông này cũng đẹp như mặt anh ta, sờ vào lại thoải mái đến vậy.

Thú vị, quá thú vị.

Phó Quân Hoành chỉ thấy vẻ mặt cậu thay đổi liên tục, đôi mắt sáng đầy cảm xúc. Đặc biệt là lúc cậu nắm tay mình, mân mê hết sờ lại vuốt, vừa lẳng lơ vừa tinh nghịch, không làm người ta chán ghét lạ cảm thấy đáng yêu không nói lên lời.

Đúng là một nhóc hư hỏng.

“Sở thiếu gia, vậy đêm nay chúng ta…”

Anh chưa nói hết câu thì điện thoại của Sở Yến reo lên. Trong đáy mắt Phó Quân Hoành thoáng hiện một tia khó chịu, nhưng cậu không nhận ra, nhanh chóng cầm máy lên.

Ngay trên màn hình là hai chữ “Lão công” sáng chói, suýt nữa làm cậu lóa mắt.

Lão công? Ha hả…

Ánh mắt Phó Quân Hoành lập tức tối lại.

Cái quỷ gì thế này?

Sở Yến giật mình, ngơ ra ba giây rồi mới bắt máy.

“Sở Yến! Cậu định trốn đến bao giờ? Cậu tưởng cậu trốn được sao?”

Giọng Phó Hoằng Am đầy giận dữ, không hề che giấu sự chán ghét và lạnh nhạt. Sở Yến thậm chí còn cảm giác, nếu lúc này hắn đứng trước mặt, chắc chắn sẽ lao tới bóp cổ cậu, diễn lại cảnh bá tổng dạy dỗ nhân vật phản diện kinh điển.

Tiếc là hắn không ở đây, nên lá gan Sở Yến to ra không ít.

Cậu ngoáy ngoáy tai, “Tôi trốn gì cơ?”

“Ha,” Phó Hoằng Am cười lạnh, “Cậu tự biết mình làm gì. Đêm hôm đó nếu tôi không kịp thời đuổi tới, cậu biết Tiểu Dực sẽ ra sao không? Sở Yến, cậu làm tôi quá thất vọng. Thủ đoạn bỉ ổi như vậy mà cậu cũng làm được, thật khiến tôi ghê tởm như trước giờ vẫn thế.”

“Nếu còn chút lương tâm, cậu nên đi xin lỗi Tiểu Dực, quỳ xuống cầu xin cậu ấy tha thứ, chứ đừng trốn như rùa rụt cổ. Cậu tưởng trốn là coi như chưa từng xảy ra chuyện à? Dù Tiểu Dực tha thứ, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu.”

Sở Yến lúng túng liếc sang người đàn ông bên cạnh, chỉ thấy anh ta nháy mắt tinh nghịch.

Trong đầu cậu như có bão quét qua. Việc này là do nguyên chủ gây ra, mà nguyên chủ lại là fan cuồng số một của Phó Hoằng Am, mặt dày tới mức bị người ta coi như rác rưởi vẫn cứ lao vào yêu. Nhưng Sở Yến không phải nguyên chủ, yêu cái gì mà yêu.

Huống hồ chuyện này không phải do cậu làm, nên cậu không nhận.

“Anh có bằng chứng gì mà nói là tôi làm?”

Đầu dây bên kia dường như không ngờ Sở Yến sẽ nói với giọng điệu đó. Phó Hoằng Am im lặng vài giây rồi lạnh lùng hỏi:

“Cậu dám nói hôm đó không cố ý dẫn gã kia tới Thanh Tâm Hội Sở? Dám nói cậu không biết gã có ý đồ với Tiểu Dực? Dám nói tin đồn trên mạng không liên quan tới cậu? Sở Yến, cậu bỉ ổi, cậu độc ác, cậu không muốn thấy Tiểu Dực sống yên lành!”

Hắn càng nói càng giận, ngược lại Sở Yến càng bình tĩnh.

“Được rồi, dù tôi có nói gì thì anh cũng không tin. Vậy giờ này gọi cho tôi rốt cuộc là có chuyện gì?”

Phó Hoằng Am tức đến mức cảm giác như đấm vào bông, vô lực, “Tôi đã nói, tôi muốn cậu xin lỗi Tiểu Dực, quỳ xuống cầu xin cậu ấy tha thứ.”

Sở Yến: “…”

Đấy, lại đến cảnh quỳ xuống quen thuộc của tiểu thuyết bá tổng. Nhưng cậu không quỳ.

“Còn nữa, nếu cậu dám hé ra nửa câu về chuyện đêm đó, hoặc bịa đặt điều gì bất lợi cho Tiểu Dực, thì Sở Yến… đời này của cậu coi như xong. Tôi sẽ cho cậu biết cái giá của việc làm tổn thương Tiểu Dực. Tin tôi đi, hậu quả đó cậu không gánh nổi đâu.”

Thì ra là vậy.

Trong nguyên tác, đêm đó Phó Hoằng Am đã cứu Sở Tu Dực bị chuốc thuốc, sau đó hai người phát sinh quan hệ. Nhưng vài ngày sau, Sở Tu Dực bị một người đàn ông lạ ôm vào phòng ở Thanh Tâm Hội Sở, ảnh chụp bị tung ra ngoài. Dù Phó Hoằng Am đã xử lý nhanh, danh dự của Sở Tu Dực vẫn bị ảnh hưởng.

Thanh Tâm Hội Sở vốn là nơi nhạy cảm, Sở Tu Dực xuất hiện ở đó đã đủ để bị người ta bàn tán, huống hồ còn bị một người đàn ông ôm. Hot search được gỡ nhanh, nhưng cả Phó Hoằng Am lẫn nhà họ Sở đều không chấp nhận bất kỳ tổn thương nào đối với Sở Tu Dực.

Ngay cả khi hai người đã xác nhận quan hệ, vì Phó Hoằng Am và nguyên chủ vẫn còn hôn ước, anh ta không muốn Sở Tu Dực bị nói là “kẻ chen chân”, nên chưa công khai thân phận của mình.

Trong nguyên tác, chính nguyên chủ đã thổi gió thêm lửa, đẩy Sở Tu Dực và Thanh Tâm Hội Sở lên đầu sóng ngọn gió, muốn hủy hoại danh tiếng của cậu ấy. Nhưng chuyện này Sở Yến không hề làm, hoàn toàn chẳng liên quan gì đến cậu.

“Tôi chưa hề nói gì cả, ai gây ra chuyện thì Phó tổng đi tìm người đó mà hỏi.”

“Biết ngay là cậu sẽ không thừa nhận.”

Phó Hoằng Am cười lạnh: “Sở Yến, đừng để sau này hối hận. Nếu tôi tra ra được là cậu động tay động chân, tôi sẽ bắt cậu trả giá gấp trăm, gấp ngàn lần!”

“Tùy anh thôi.” Lời đáp gọn lỏn nhưng đầy thách thức.

“Sở Yến, thái độ gì vậy? Rốt cuộc cậu không diễn nữa đúng không?”

Trước đây, mỗi lần gây ra chuyện ngu xuẩn, Sở Yến đều nhất quyết không thừa nhận. Trước mặt hắn, cậu giống như một con chó pug, bám dính lấy, nịnh nọt lấy lòng, mặt dày không biết xấu hổ. Vậy mà bây giờ, thái độ này là sao? Đổi chiêu rồi à?

Sở Yến chỉ thấy buồn cười. Đúng là mấy anh bá tổng trong tiểu thuyết đều tự cho mình là đúng.

“Phó tổng nghĩ tôi nên có thái độ thế nào? Tôi thấy mình vẫn đang rất lịch sự đấy chứ.”

“Anh là vị hôn phu của tôi, lại vì một người đàn ông khác mà không hỏi trắng đen, đã vội mắng chửi, uy hiếp, nhục mạ tôi. Còn tôi, đối mặt với một con chó điên như anh, vẫn giữ được bình tĩnh, không gợn sóng, lạnh nhạt như nước.”

Trong tiểu thuyết, nguyên chủ đúng là nhân vật phản diện ác độc, nhưng trước khi nam chính Sở Tu Dực xuất hiện, nguyên chủ thật sự đã mang danh vị hôn phu của Phó Hoằng Am nhiều năm. Theo thiết lập của tác giả, nguyên chủ từng có ơn cứu mạng với Phó Hoằng Am, vì vậy hai ông cụ hai nhà mới định hôn ước. Nói cách khác, dù Phó Hoằng Am có thừa nhận hay không, hôn ước giữa hai người vẫn tồn tại thật.

Thực tế, dù chán ghét nguyên chủ và không thừa nhận hôn ước, Phó Hoằng Am chưa bao giờ công khai phủ nhận nó. Chỉ dựa vào điểm này thôi, anh ta đã không trong sạch, mập mờ với nguyên chủ, vậy mà còn ra vẻ thanh cao được sao?

“Như thế này mà Phó tổng vẫn chưa hài lòng à?”

“Chẳng lẽ anh hy vọng tôi tiếp tục liếm anh như trước kia, hay là vì vị hôn phu của mình lăng nhăng với người khác mà tôi phải nổi điên, mắng chửi anh một trận mới vừa ý?”

Khó chiều thật, cái gì cũng không vừa.

Bên cạnh, Phó Quân Hoành nghe mà bật cười. Đây mà là cậu thiếu gia từng liều mạng bám lấy Phó Hoằng Am trong lời đồn sao? Quá thú vị.

Chỉ cần nghe thấy hai chữ “vị hôn phu”, răng Phó Hoằng Am đã muốn đau. Thái độ khác lạ của Sở Yến càng khiến hắn nổi giận. Trong lúc tức tối, hắn còn không để ý tới tiếng cười khẽ vang lên từ đầu dây bên kia.

Hắn cảm thấy, chuyện thảm hại nhất đời mình không phải là ký ức bị bắt cóc thời nhỏ, mà là cái ngày bị Sở Yến cứu mạng. Kể từ đó, hắn như bị dán một miếng cao chó, quẳng thế nào cũng không ra. Sở Yến trở thành vết nhơ khó xóa trong đời hắn, mỗi lần nghĩ tới là thấy ghê tởm như nuốt phải ruồi.

“Hay lắm, Sở Yến, hay lắm! Giờ cậu còn học được cái giọng châm chọc nửa nọ nửa kia này. Ai cho cậu lá gan dám nói chuyện với tôi như vậy? Hả?”

“Còn nữa, tôi đã nói từ lâu, hôn ước giữa chúng ta chỉ là trò cười. Cậu lấy tư cách gì mà trách móc Tiểu Dực? Huống hồ, tôi với Tiểu Dực… chẳng phải cũng là nhờ ơn cậu ban tặng hay sao!”

Trước nay, Phó Hoằng Am chưa từng thấy miệng Sở Yến độc như vậy. Đây là lần đầu tiên hắn bị cậu chọc giận tới mức mất kiểm soát.

Sở Yến nhướng mày: “Ồ, nói vậy thì Phó tổng còn phải cảm ơn tôi à? Nếu không nhờ tôi, anh làm sao nhanh chóng được ‘ăn thịt’ như vậy?”

“Sở Yến! Cậu đang tìm chết!” Phó Hoằng Am gần như phát điên. Cái bản lĩnh chọc giận này rốt cuộc học ở đâu ra vậy?

“Lời thật thì lại không cho người ta nói.”

Sở Yến bĩu môi, thậm chí còn đảo mắt trắng, liếc sang bên cạnh Phó Quân Hoành như thể đang xem trò hay.

“Được, được, được. Tôi sẽ nhanh chóng thu xếp thời gian đến Sở gia hủy hôn.”

“Đến lúc đó, cho dù cậu chết ngay trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không do dự nửa giây.”

Cái hôn ước chó má gì chứ. Nếu Sở gia còn dám lấy chuyện hôn ước ra để nói, anh không ngại nói thẳng cho họ biết đừng nằm mơ giữa ban ngày nữa.

“Phó tổng nên làm nhanh đi, nếu không cái vị anh đang nâng niu trên đầu quả tim kia e là chẳng thể gặp ánh sáng. Anh cũng biết rồi đấy, ba tôi nói ra thì… không dễ nghe đâu.”

“Sở! Yến! Cậu—!”

Sở Yến nhanh tay lẹ mắt, cúp điện thoại trước khi đối phương nổi điên. Sau đó, cậu lập tức chặn số kia, xóa liên hệ như thể quét sạch một con rồng đen. Xong xuôi, Sở Yến mới quay sang nhìn người đàn ông vẫn yên lặng bên cạnh.

Trong mắt anh ta ánh lên một tia sáng khó hiểu, khiến Sở Yến hơi chột dạ.

“Nói thật, tôi vẫn chưa biết tên anh là gì.”

“Vương Hành.”

Phó Quân Hoành khẽ cười. Cái kiểu độc miệng này, anh cũng thấy thật thích, chắc trên giường sẽ càng hăng hái.

Sở Yến đưa tay nâng khuôn mặt điển trai của anh lên. Tên thì bình thường, nhưng người thì đúng là xuất sắc.

“Vậy từ giờ anh là người của tôi. Ngoan, gọi một tiếng ‘kim chủ ba ba’ cho tôi nghe xem nào.”

Phó Quân Hoành bất ngờ đứng dậy, đè cậu xuống dưới thân. Hai người vừa xác nhận mối quan hệ bao dưỡng xong đã lập tức khai phòng. Lúc này, thân hình cao lớn của anh hoàn toàn bao phủ Sở Yến. Đầu cậu vừa khéo tựa lên tay vịn sofa, Phó Quân Hoành chống tay ở hai bên, từ trên cao nhìn xuống.

Ánh mắt sâu thẳm như bùng lên lửa, nhưng lại ẩn chứa sự kiềm chế. Ánh nhìn ấy khiến hơi thở Sở Yến rối loạn.

“Sở thiếu gia không thấy là, trên giường mà gọi, thì càng thú vị hơn sao?”

Sở Yến vốn đã giật mình vì hành động bất ngờ của anh. Giờ đây, khí thế mạnh mẽ xen lẫn kìm nén tỏa ra từ người đàn ông này, cộng thêm giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc, hơi thở nóng rực từ trên đỉnh đầu trút xuống, hòa lẫn hương vị nam tính đặc trưng khiến cậu như bị bao vây hoàn toàn. Trái tim cậu như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cả người đỏ bừng như tôm luộc.

A a a, người này muốn giết cậu mất!

“Cũng không phải là không được.”

Ngẩng đầu, Sở Yến nhìn thấy đường viền cằm hoàn hảo của anh. Cậu gần như cố tình ngẩng lên, để lộ hoàn toàn yết hầu. Ánh mắt vô thức lướt theo chuyển động nuốt của anh, cậu vô thức nuốt nước bọt. Ngay khi ấy, khuôn mặt người đàn ông từ từ cúi xuống, càng lúc càng gần, như sắp hôn xuống.

Quả nhiên khi tỉnh táo khác hẳn, Sở Yến căng thẳng đến mức cơ thể cứng đờ, run nhẹ, đôi mắt lại tự động khép lại. Cũng chẳng rõ ai quy định hôn thì phải nhắm mắt, nhưng cậu làm hoàn toàn theo bản năng. Thế mà đợi mãi, vẫn không thấy môi mình bị chạm, cho đến khi nghe một tiếng cười khẽ mang ý trêu chọc.

“Sở thiếu gia đang đợi tôi hôn cậu sao?”

Sở Yến lập tức mở mắt, mặt đỏ bừng. Đồ khốn này đúng là quá biết cách chọc người khác!

“Anh—ô…”

Phó Quân Hoành không hôn môi cậu, mà nghiêng đầu áp sát tai, cố tình dùng môi mềm lướt nhẹ qua vành tai, khiến cả người Sở Yến run lên. Giọng nói của cậu cũng thay đổi, bị phản ứng của chính mình làm cho hoảng sợ. Cậu cắn môi thật chặt, nhưng vẫn phát ra tiếng nức nở nhỏ như mèo con. Ngay khoảnh khắc đó, cậu rõ ràng nghe thấy hơi thở của anh bên tai trở nên nặng hơn.

Mãi một lúc lâu, Phó Quân Hoành mới khẽ cười bên tai:

“Thật ra, so với ‘kim chủ ba ba’, tôi thích cách tiểu thiếu gia gọi tôi tối hôm đó… vừa khóc vừa gọi ‘ca ca, ca ca…’”

“Ca ca nhẹ thôi… ca ca…”

Cái đồ khốn!

“Câm miệng! Không được nói nữa!”

Trong đầu Sở Yến như nổ tung, cả người nóng bừng. Mấy câu này là cái quỷ gì chứ? Tối hôm đó cậu thật sự như vậy sao? Cậu còn mơ mơ hồ hồ tưởng mình đang làm gì đó… ca ca… ca ca… Phi!

“Không thể nào! Tuyệt đối không có khả năng, kia không phải tôi!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play