“Đây là một ngàn vạn. Đừng làm loạn nữa, nếu không thì ai trong nhà này cũng không giữ nổi mặt mũi.”
Người đàn ông ngồi trước mặt sở hữu gương mặt góc cạnh, ngũ quan tuấn tú, khí chất lạnh lùng, giọng nói thì trầm thấp, khàn nhẹ, rất dễ nghe. Nhưng những lời anh ta nói ra lại mang theo một sự xa cách lạnh lẽo, áp lực khiến người đối diện nghẹt thở.
Đối diện với người đàn ông đang ngồi nghiêm chỉnh đó, ban đầu Sở Yến vẫn còn lơ mơ buồn ngủ. Nhưng ngay khi ba chữ “một ngàn vạn” lọt vào tai, cậu lập tức giật mình tỉnh hẳn, cả người cũng thay đổi hẳn so với dáng vẻ mệt mỏi vừa rồi. Ngay cả cái cảm giác nhức mỏi ở chỗ “khó nói” cũng đột nhiên dịu đi vài phần.
“Anh cả, anh nói thật chứ?”
Vì cậu đột nhiên ngồi thẳng dậy, cổ áo rộng rơi xuống khỏi vai, lộ ra chiếc cổ trắng ngần không tì vết. Đôi mắt đen láy của cậu mở to, không chớp lấy một lần, nhìn chằm chằm về phía người đàn ông tên Sở Dịch.
Cái gì vậy trời? Rơi từ trên trời xuống cái bánh to thế này á?
Giọng nói của Sở Yến vốn đã rất dễ nghe, chỉ là trước đây vì bản tính ương bướng, hay làm ra những chuyện khiến người ta khó chịu nên người ta thường không để tâm. Nhưng lúc này, giọng cậu hơi khàn, mang theo chút kích động không rõ lý do, lại khiến người ta nghe mà cảm thấy mềm lòng, ngứa ngáy như bị điện giật nhẹ.
Sở Dịch chỉ cảm thấy người trước mặt toát ra một thứ khí chất mê hoặc kỳ lạ, đặc biệt là chiếc cổ trắng cùng xương quai xanh nửa kín nửa hở kia, có một loại gợi cảm khó nói thành lời.
Anh ta gần như phải cố gắng dời mắt đi chỗ khác. Sau đó nhíu mày, không kiên nhẫn đáp lại: “Tự nhiên.”
Người trước mặt từ nhỏ đã bị nhà họ Sở nuôi dạy hỏng rồi. Vừa ngu ngốc, vừa ích kỷ, lại không biết thân biết phận. Dựa vào thân phận thiếu gia mà suốt ngày khoe khoang bên ngoài, làm trò cười cho thiên hạ.
Sở Dịch từ trước đến nay vẫn luôn chướng mắt cậu em trai này. Trong lòng anh ta, người em này là loại người anh chẳng thể ưa nổi dù chỉ một chút. May mà nhà họ Sở đã tìm lại được thiếu gia thật sự , Tiểu Dực người duy nhất xứng đáng được cưng chiều. Còn cái người trước mặt này, chỉ là một kẻ giả mạo vô dụng mà thôi.
Một con chim tu hú chiếm tổ, sống an nhàn trong thân phận giả suốt mười chín năm trời, đến giờ lại không biết xấu hổ mà còn muốn bám trụ không đi. Tệ hơn là còn dám tranh giành mọi thứ với Tiểu Dực, người mang huyết thống thật sự của nhà họ Sở.
Sở Dịch thấy thật khó tin nổi sự ngu xuẩn của cậu ta.
Nhưng tiếc rằng nhà họ Sở là người có danh tiếng, có thể sĩ diện thì không thể không giữ. Dù anh ta có cả trăm cách để đá cậu ra khỏi nhà, thì bề ngoài vẫn phải làm cho có vẻ “tử tế”.
“Sở Yến, mấy năm nay nhà họ Sở chưa từng bạc đãi cậu. Chúng tôi cũng không trông mong cậu mang ơn, nhưng ít ra cậu phải biết xấu hổ.”
“Dù giờ đã tìm được Tiểu Dực, chúng tôi cũng chưa từng chính thức đuổi cậu ra khỏi nhà. Nhưng tôi mong cậu nên biết vị trí của mình. Tiểu Dực mới là thiếu gia thật sự. Còn cậu, chỉ là kẻ thay thế tạm thời mà thôi.”
“Cậu phải hiểu rõ, nhà họ Sở có thể cho cậu tất cả, thì cũng có thể lấy lại tất cả.”
“Lựa chọn là ở cậu.”
Giọng điệu của Sở Dịch rất bình thản, lời lẽ rõ ràng, không hề mang chút cảm tình của anh em ruột thịt.
Nếu Sở Yến là người thông minh thì nên ngoan ngoãn rút lui, giao lại tất cả những gì vốn thuộc về Tiểu Dực. Như vậy, dù chỉ là để giữ thể diện, nhà họ Sở vẫn sẽ để cậu yên ổn sống tiếp với thân phận “thiếu gia nuôi nhầm”.
Nhưng tiếc là Sở Yến vừa ngu vừa hư. Trước đây vì ghen tị mà khắp nơi gây khó dễ cho Tiểu Dực còn tạm chấp nhận được. Nhưng sau khi biết thân phận thật của cậu ta, lại càng ra sức vu khống, bôi nhọ Tiểu Dực trên mạng xã hội…
Nếu không phải vì sợ chuyện này ảnh hưởng tới danh tiếng Tiểu Dực, nhà họ Sở đã chẳng để yên cho Sở Yến đến tận bây giờ.
Cho nên, nếu cậu còn chút não, thì nên ngoan ngoãn nhận lấy một triệu kia, rồi sống cho yên phận. Còn nếu không, chỉ có con đường chết chờ sẵn.
Sở Dịch không hề hay biết, lúc này trong đầu Sở Yến cũng đang nghĩ y hệt như anh ta.
Đúng là ngu thật. Nguyên chủ đúng là cực kỳ ngu ngốc.
Người ta là con ruột nhà họ Sở, còn cậu thì chỉ là đồ giả. So cái gì? Tranh cái gì? Nói trắng ra thì cậu chỉ đang đi ngược lại số mệnh thôi.
Mà chống lại thiên mệnh thì gọi là gì?
Chính là tự tìm đường chết.
Ai mà dám làm vậy chứ?
Ngoan ngoãn cầm tiền, nằm im làm một con cá mặn không phải tốt hơn sao?
Sở Yến chỉ ngủ một giấc, mở mắt ra đã thấy mình xuyên đến một thế giới khác. Vừa tỉnh lại đã trải qua một trận vận động mãnh liệt không thể miêu tả bằng lời, chỉ cần nhớ đến thôi cũng khiến mặt cậu đỏ tai hồng. Mức độ kịch liệt đó… đúng là không thể tả nổi!
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, ký ức trong đầu cũng dần dần trỗi dậy. Lúc này Sở Yến mới nhận ra, cậu đã xuyên vào một quyển tiểu thuyết đam mỹ cẩu huyết, thể loại hào môn sủng ái, mà trùng hợp là cậu lại xuyên thành một nhân vật có tên giống hệt mình, Sở Yến, một vai phụ ngu ngốc và độc ác, là thiếu gia giả bị thay thế.
May thay, vốn dĩ cậu sống cô độc, không có gì ràng buộc, sống ở đâu cũng như nhau, nên Sở Yến rất nhanh liền chấp nhận được sự thật rằng mình đã xuyên thư.
Tin xấu là, cậu xuyên vào vai phản diện ngu ngốc và ác độc, sau cùng kết cục thê thảm, thân bại danh liệt, bị mọi người căm ghét.
Tin tốt là, cốt truyện hiện tại mới chỉ bắt đầu. Nhân vật nguyên chủ vẫn chưa đến mức bị trời oán người giận, chưa phải lúc không thể cứu vãn.
Tình huống hiện tại là, để giúp thiếu gia thật sự, Sở Tu Dực hòa nhập vào giới hào môn, nhà họ Sở đang cố gắng giới thiệu cậu ta với toàn thế giới, dẫn đi tham gia các buổi tiệc xa hoa, tiếp xúc với giới quyền quý, đồng thời công ty giải trí dưới trướng nhà họ Sở cũng dốc hết tài nguyên tốt nhất để dồn lên người Sở Tu Dực, cố gắng biến cậu ấy thành một ngôi sao sáng chói.
Mà chính điều đó khiến cho nguyên chủ lòng đầy đố kỵ. Nhất là khi nguyên chủ từng mang mộng làm minh tinh, nhưng mấy năm trời không có nổi một tác phẩm ra hồn, trái lại còn đầy tai tiếng, bị dân mạng mắng chửi không thương tiếc. Đến cả chút danh tiếng ít ỏi kia cũng chỉ nhờ vào thân phận con trai nhà họ Sở.
Nguyên chủ từng cho rằng là do công ty tiếc không muốn dốc tài nguyên cho cậu ta, nhưng Sở Tu Dực lại có thể dễ dàng tỏa sáng ngay cả khi chưa nhận được hào quang thân phận, điều này khiến cậu ta ngày càng bị lu mờ. Xuất thân thấp kém lại chói lọi rực rỡ, Sở Tu Dực trong mắt nguyên chủ chính là cái gai, là cái đinh trong thịt.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là: người đàn ông mà nguyên chủ ngày đêm nhung nhớ lại không đoái hoài tới cậu ta, nhưng với Sở Tu Dực thì dịu dàng săn sóc, thậm chí còn quan tâm nhiều hơn.
Nguyên chủ tin chắc rằng Sở Tu Dực đã quyến rũ người đàn ông trong lòng mình.
Không thể chịu nổi. Chỉ riêng điều này đã là điều tuyệt đối không thể chấp nhận.
Giờ biết được Sở Tu Dực mới là thiếu gia thật sự của nhà họ Sở, mấy người anh trai trước nay vốn chẳng mấy thân thiết cũng bắt đầu thương yêu và cưng chiều cậu ta, khiến nguyên chủ ghen đến phát điên. Tâm lý ngày càng vặn vẹo, đầy thù hận. Vì thế cậu ta bắt đầu lên kế hoạch dùng những thủ đoạn bỉ ổi hơn nữa để hại chết Sở Tu Dực.
Nhưng mà Sở Tu Dực lại đang được nhà họ Sở đặt lên tận đầu quả tim. Còn chưa kịp làm gì thì người thừa kế tương lai của nhà họ Sở, Sở Dịch đã lập tức tìm tới cửa.
Sở Yến không hiểu tại sao chỉ ngủ một giấc liền biến thành Sở Yến trong thế giới này. Nhưng nếu đã thành rồi, cậu sẽ không dại dột mà tiếp tục đánh nát ván bài đẹp thế này. Dù sao kết cục của nhân vật phản diện kia trong nguyên tác thật sự quá thảm thương.
Sở Dịch thấy Sở Yến im lặng không nói gì, trong lòng càng thêm khinh bỉ, nghĩ cậu tham lam vô độ. Đang định đem tất cả những chuyện ngu xuẩn mà Sở Yến từng làm ra vạch trần một lượt, thì lại thấy đôi mắt trước mặt ánh lên một tầng hơi nước mờ mờ, rồi đột nhiên lấy lại được tiêu cự, sáng lấp lánh, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình.
“Anh cả, anh nói đúng lắm.”
Sở Dịch sững người, những lời định nói ra cũng nghẹn lại trong cổ họng. Tên ngốc này… đang lên cơn gì vậy?
“Anh cả, trước đây là em không hiểu chuyện, nghĩ sai rồi.”
“Giờ em đã nghĩ thông suốt. Vị trí của Tiểu Dực vốn là do em chiếm lấy, tất cả những gì em có đều là nhà họ Sở cho. Mà lẽ ra, tất cả những điều đó nên thuộc về Tiểu Dực, em không nên tranh giành, cũng chẳng có tư cách để tranh giành.”
“Thân phận của em hiện giờ rất xấu hổ, nhưng ba mẹ vẫn không đuổi em ra khỏi nhà họ Sở. Anh còn chịu đến gặp em, lại còn trả em một triệu, đã là tận tình tận nghĩa. Em nên biết ơn nhà họ Sở, thật lòng đấy. Sau này em tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc nữa, cũng sẽ không làm điều gì bất lợi cho Tiểu Dực. Nếu vi phạm, em xin đời đời không được siêu sinh.”
“Anh thấy như vậy có được không, anh cả?”
Sở Yến trông vô cùng ngoan ngoãn, trong mắt tràn đầy chân thành.
Sở Dịch: “…”
Những lời đó… vốn dĩ nên là do hắn nói ra.
Lùi một bước để tiến ba bước sao? Nhưng cái tên ngu ngốc này có đầu óc như vậy à? Hay là lại đang âm thầm giở trò gì đây?
Sở Dịch lần nữa nhíu mày, ánh mắt nhìn Sở Yến đầy vẻ dò xét.
Nhưng người trước mặt chỉ thản nhiên như không, bộ dáng ngoan ngoãn như học sinh, đôi mắt vốn có nét yêu mị nay lại trong trẻo sáng ngời, khiến cho Sở Dịch vô thức phải dời ánh mắt đi chỗ khác.
Sở Yến chỉ cần nghĩ tới một triệu kia là hai mắt đã sáng rực, căn bản không thể kiềm chế được.
“Cậu… nghĩ thông suốt rồi thì tốt.”
Dù sao thì trong mắt Sở Dịch, bất kể người này đang toan tính gì, những trò vặt đó đều chẳng đáng để đặt lên bàn cân.
Vốn dĩ hắn không định đến đây một chuyến, giờ nói xong cũng định đứng dậy rời đi. Nhưng Sở Yến lại nhìn theo đầy mong chờ, cất tiếng gọi hắn lại.
“Anh cả?”
Sở Dịch nhíu mày: “Còn chuyện gì?”
“Anh… có phải đã quên gì rồi không?”
Sở Yến hơi ngượng ngùng, hai tay xoắn lại vào nhau.
Sở Dịch cau mày sâu hơn: “Gì cơ?”
Sở Yến càng thêm lúng túng, ánh mắt trong vắt cũng bắt đầu dao động, nhưng cuối cùng vẫn mặt dày mở miệng:
“Một ngàn vạn ấy.”
Sở Dịch: “…”
Không hiểu sao, Sở Dịch lại có cảm giác mình bị thiệt.
Cuối cùng thì Sở Yến cũng như nguyện cầm được một ngàn vạn đó. Dù gì thì, cậu đã lăn lộn trong giới giải trí mười năm, không có hậu thuẫn, không có tài nguyên, đường đi so với người khác lại càng chông gai gập ghềnh. Chính vì thế, không ai hiểu rõ sự thiếu thốn và vất vả của việc không có tiền như cậu.
Còn nguyên chủ, tuy sống trong nhà hào môn, nhưng lại chẳng được yêu thương, tiêu xài thì hoang phí, trong tay cũng chẳng giữ nổi đồng nào. Mấy năm lăn lộn trong giới cũng chẳng ra sao, đến cả nợ nần cũng không để lại, coi như là món quà tốt nhất dành cho Sở Yến rồi.
Cho nên, số tiền này đến rất đúng lúc. Có số tiền ấy, Sở Yến hoàn toàn có thể nằm yên dưỡng già, sống thong thả qua ngày.
Quả nhiên, người trẻ tuổi vẫn nên mở rộng tầm nhìn một chút.
Tới đâu thì tính tới đó. Mấy chuyện như thiếu gia hào môn, giới giải trí, hay là yêu với đương, nghĩ nhiều làm gì cho mệt.
Sở Yến gọi một phần cơm hộp, thoải mái nằm ườn trên ghế sô pha, vui vẻ mở điện thoại.
【 Sở Yến mau cút khỏi giới giải trí! Đồ tu hú chiếm tổ, người ta là chính chủ đã trở lại rồi, cậu còn không biết xấu hổ mà bám riết không buông, làm ơn giữ chút liêm sỉ đi! 】
【 Bực muốn chết! Đã ăn hết lợi lộc từ thân phận giả rồi mà còn có mặt mũi bắt nạt người bị hại. Sở Tu Dực mới là người đáng thương, từ nhỏ đã bị cướp mất tất cả, một thân một mình cố gắng bò lên được tới hôm nay. Cuối cùng tìm lại được cha mẹ ruột thì còn bị tên giả mạo như Sở Yến bắt nạt. Nhà họ Sở không thấy đau lòng à? Có thể đuổi Sở Yến ra khỏi nhà họ Sở được không, làm ơn biến đi giùm! 】
【 Sở Yến có thể tự biết nhục một chút không? Tự giác rút lui không tốt hơn sao? 】
【 Tôi nói rồi mà, nhà họ Sở ai cũng là long phượng trong loài người, chỉ có Sở Yến là một tên bình hoa phế vật. Hóa ra vốn dĩ là hàng giả! 】
…
Sở Yến vừa ăn vừa xem bình luận, đọc đến thấy “ngon miệng”. Ai mà không thích hóng hớt mấy chuyện bát quái chứ?
Sở Tu Dực là người tự mình bước vào giới giải trí, lúc nhà họ Sở tìm được cậu ta thì cậu ta cũng đã có chút tiếng tăm. Hơn nữa còn là tự dựa vào thực lực mà nổi bật lên: ngoại hình, vóc dáng, kỹ năng diễn xuất… mọi thứ đều vượt trội so với nguyên chủ. Chính vì vậy mà nguyên chủ vừa ghen vừa hận, không chỉ đăng mấy lời châm chọc mỉa mai trên mạng, mà còn cố tình mua hot search bôi xấu cậu ta, đủ kiểu nhắm thẳng vào để chơi xấu.
Fan của Sở Tu Dực từ sớm đã căm thù Sở Yến đến tận xương tủy. Giờ thân phận thật của Sở Tu Dực vừa được công bố, fan hâm mộ càng như phát điên, vui mừng hò hét khắp nơi.
【 Sở Yến cút khỏi nhà họ Sở! 】
【 Sở Yến cút khỏi giới giải trí! 】
Hai từ khóa nóng nhanh chóng leo lên top đầu bảng tìm kiếm.
Sở Yến tỏ vẻ: nhà hào môn thì cậu không quen, nhưng giới giải trí thì quá rành rồi.
Kiếp trước, cậu một thân một mình bước chân vào giới giải trí từ năm 17 tuổi, làm lụng vất vả, cần mẫn chạy show suốt 5 năm liền. Vì không có bối cảnh, không có tài nguyên, đi đâu cũng bị ngáng chân. Sau đó khó khăn lắm mới dựa vào vai nam phụ trong một webdrama nhỏ mà bắt đầu có chút tên tuổi. Nhưng vì gương mặt quá nổi bật, kỹ năng diễn lại chắc tay, lại tiếp tục bị đố kỵ, chèn ép khắp nơi, muốn vươn lên cũng thật sự khó khăn.
May là cậu chưa bao giờ từ bỏ. Suốt mười năm, ngày qua ngày, đều không ngừng trau dồi diễn xuất, nâng cao bản thân. Cuối cùng mới gây dựng được chút chỗ đứng, dù chỉ là lăn tăn vài con sóng nhỏ trong giới.
Đối với một người xuất thân từ đáy xã hội như cậu, chừng đó cũng đã là thành tựu không nhỏ.
Nhưng trong mười năm ở giới giải trí, Sở Yến đúng là kiểu “liều mạng Tam Lang”, cái gì cũng từng làm qua. Chạy vai quần chúng cậu từng chạy, làm diễn viên đóng thế cậu từng làm, thậm chí cả nhân viên hậu đài cũng không thiếu kinh nghiệm. Tuy sau này có ký công ty, nhưng suốt ngày vẫn chỉ loay hoay với các vai nhỏ chẳng tên tuổi, bởi vậy đến năm 27 tuổi, cậu đã mang theo đủ loại bệnh nghề nghiệp trên người.
Bây giờ, trời ban cho một ngàn vạn, cậu chỉ muốn nghỉ hưu, an nhàn sống qua ngày thôi.
Thế là Sở Yến dứt khoát tắt luôn điện thoại, tỏ thái độ: muốn cút thì cút, cậu sẽ ôm chặt lấy một ngàn vạn của mình mà lăn đi dưỡng lão.
Kiếp trước, cậu từ nhỏ đã không có cha mẹ. Người duy nhất chăm bẵm nuôi lớn cậu là bà nội, nhưng năm cậu 24 tuổi, bà cũng qua đời. Người duy nhất quan tâm cậu đã không còn, nên cậu chẳng có gì vướng bận. Thêm nữa, mấy năm qua cậu sống rất dè dặt, lại là kiểu cuồng công việc. Đến tận 27 tuổi, ngay cả yêu đương cũng chưa từng trải qua một lần. Nghĩ lại chỉ thấy buồn bã và tiếc nuối.
Mà đến thế giới này, không chỉ trẻ ra bảy, tám tuổi, cơ thể cũng không còn bệnh tật, lại còn trời cho một ngàn vạn. Đã vậy nơi đây còn là một thế giới đam mỹ hợp pháp nam-nam, cậu mà không sống phóng túng một lần, đúng là có lỗi với bản thân rồi.
Nghĩ tới đó, trong đầu Sở Yến không kiềm được lại hiện lên trận vận động mãnh liệt hôm đó. Hơi thở nặng nề của người đàn ông vẫn như vang bên tai, cơ bắp săn chắc tràn đầy sức mạnh thi thoảng hiện về trong trí nhớ, xúc cảm nóng bỏng ấy… cùng cảm giác không thể gọi tên kia…
Không xong rồi. Mặt cậu lập tức đỏ bừng.
Vừa chột dạ, vừa thấy ngại, nhưng…
Cảm giác ấy cứ như khắc sâu vào tận xương tủy, không thể quên nổi thì biết làm sao đây? Với một người độc thân 27 năm từ trong bụng mẹ như cậu, chuyện ấy thực sự là trí mạng.
Không không không, xấu hổ cái gì chứ? Đời này cậu muốn sống cho tùy hứng! Cánh cửa thế giới mới vừa mở ra, lẽ nào cậu lại không có lấy một chút dũng khí để bước vào?
Phải từ chối sự nhát gan!
Sở Yến vừa tự tìm lý do, vừa len lén lấy điện thoại ra, mở khung tìm kiếm.
【 Cầu giá dịch vụ nam mô của hội sở Thanh Tâm – một đêm 】
Nghĩ tới người đàn ông đó, nhớ đến tấm ngực rắn chắc kia từng đè lên người mình, gương mặt khiến cậu tim đập mặt đỏ, dáng người kia, khí chất kia…
Sở Yến lại lén lút xoá đi, đổi lại thành:
【 Quỳ cầu giá dịch vụ nam mô đỉnh cấp của hội sở Thanh Tâm – một đêm 】
Tuy lúc đó cậu có hơi mơ hồ, nhưng người kia tuyệt đối là đỉnh cấp!
Dáng người cực phẩm, “hàng” thì xịn, gương mặt thì hớp hồn. Dù đã quen nhìn đủ loại trai đẹp trong giới giải trí, Sở Yến vẫn không thể nào quên được.
Nhưng giây tiếp theo, Sở Yến trừng mắt nhìn chằm chằm vào màn hình.
“Một… một trăm vạn?!”
“!!!”
Cậu lập tức nhớ tới sáng hôm đó mình để lại tiền boa… một trăm đồng.
Sở Yến rơi vào vực thẳm tuyệt vọng.