Suốt quãng đường đến biệt thự Sở gia, Sở Yến vẫn mơ mơ hồ hồ. Cả một giờ ngồi xe, trong đầu cậu toàn là mớ phế liệu màu vàng hỗn loạn với một người đàn ông nào đó.
Không phải vì đạt được ước nguyện, mà là… miếng thịt đã tới miệng lại bay mất. Nghĩ tới đó, Sở Yến chỉ thấy hận đến nghiến răng.
Chỉ còn một bước nữa thôi là vào cửa, vậy mà Sở nhị thiếu lại gọi điện đến, quen thuộc là một tràng chửi rủa. Sau đó, anh ta kêu Sở Yến lập tức về nhà nhận cái “án tử”, nếu không sẽ khiến cậu không thể tiếp tục tồn tại trong giới giải trí.
Trời đánh! Không cho cậu kiếm tiền trong giới giải trí thì lấy gì nuôi đàn ông?
Trong lòng vừa không cam cam tâm vừa không tình nguyện, cuối cùng Sở Yến vẫn phải đẩy người đàn ông sắc mặt u ám đang nằm trên người mình ra, rồi trở về Sở gia.
Miếng thịt đến miệng lại bay mất, nhưng mấy hình ảnh kiều diễm ban nãy vẫn như mọc rễ trong đầu. Suốt dọc đường, Sở Yến đỏ mặt cúi gằm, sợ tài xế nhìn thấy sắc mặt bất thường của mình. Mãi đến khi bước vào cổng lớn biệt thự Sở gia, trong đầu cậu vẫn toàn là đống lung tung rối loạn đấy.
Cậu không biết rằng, cũng có một người đàn ông khác đang ảo não vì chưa “ăn” được, đó chính là người mà cậu bỏ lại ở hội sở.
Trong mắt Sở Yến, anh chỉ là một kẻ bại gia sa sút, nhưng lúc này, ánh nhìn sâu thẳm của Phó Quân Hoành đã bị thay thế bởi một tầng sắc thái khó dò. Khuôn mặt tuấn mỹ chỉ còn lại vẻ bình tĩnh đến mức khiến người khác khó mà nắm bắt.
Anh lười biếng tựa vào sofa, những ngón tay thon dài chậm rãi cài lại từng chiếc khuy áo sơ mi, ban nãy vừa bị một tên nhóc ngốc nghếch nào đó tháo ra từng chiếc.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play