“Hiểu lầm, đều là hiểu lầm.” Sở Yến hận không thể tìm cái lỗ mà chui xuống. “Hôm đó tôi có việc gấp nên mới vội vàng rời đi, trên người cũng không mang theo đồng nào, tuyệt đối không phải tôi quỵt tiền của anh. Nếu không thì… anh cứ ra giá, bây giờ tôi trả anh cũng được mà.”
Phó Quân Hoành khẽ bật cười. Nhóc ngốc này còn thú vị hơn anh tưởng nhiều.
Quả thật… rất đáng để trêu chọc.
“Chính là… tôi có trăm triệu điểm quý giá nha.”
“Cụ thể là bao nhiêu?”
Sở Yến có chút thấp thỏm. Quả nhiên, đỉnh cấp trai bao không phải hạng người mà cậu có thể dễ dàng chi trả.
“Không bao gồm bồi ngủ thì mười vạn một đêm.”
Quỷ mới biết vì sao Phó Quân Hoành lại dễ dàng chấp nhận cái thân phận mới này như thế. Nói là trong giới nổi tiếng, nhưng anh vẫn nhớ rõ cậu từng một hơi đặt liền năm trai bao, vừa nãy cậu còn nói mình rẻ hơn mấy kẻ cơ bắp kia cơ mà!
Cậu thầm thở phào nhẹ nhõm. Cậu vốn tưởng đỉnh cấp trai bao sẽ đắt đỏ đến mức khó tin, nhưng xem ra… cũng không đến mức đó.
“Kia nếu bao gồm cả bồi ngủ đâu?”
Dù gì cũng là người trưởng thành, đã bỏ tiền tìm trai bao thì còn ngủ chay làm gì.
Anh bị câu hỏi này làm bật cười. Ngón tay đang đặt trên eo cậu hơi siết lại, khiến cả người cậu nghiêng hẳn vào lòng anh. Anh thuận thế cúi xuống, ghé sát bên tai cậu.
“Vậy thì giá sẽ gấp đôi.”
Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn khiến hai gương mặt gần như chạm nhau. Bàn tay trên eo lại siết chặt hơn khiến cậu không kìm được mà rùng mình. Đáng chết, cái giọng trầm thấp, câu từ đầy khiêu khích ấy vang ngay bên tai, đổi là ai cũng khó mà chịu nổi. Cả người cậu run lên, tê dại đến mức gần như mềm nhũn.
Nhưng cậu vẫn cố giữ tỉnh táo. Cậu đã chuẩn bị sẵn tinh thần mất cả trăm vạn, vậy mà anh chỉ nói “gấp đôi”. Mười vạn gấp đôi chẳng phải là hai mươi vạn sao?
Một đêm mà anh chỉ lấy hai mươi vạn?
Không hiểu sao, rõ ràng đây là một khoản tiền khổng lồ, nhưng cậu lại có cảm giác như mình vừa kiếm được món hời.
Cậu hớn hở buột miệng: “Chỉ cần hai mươi vạn thôi? Anh rẻ vậy à?”
Anh: “…” Rẻ? Cậu dám nói anh rẻ? Câu này thật sự nghe vào tai chẳng hề dễ chịu.
Cậu vì kích động mà chẳng nhận ra ánh nhìn thoáng hiện chút ảo não của anh. Cậu càng nghĩ càng cảm thấy mình lời to.
Phó Quân Hoành vốn nghĩ nhóc ngốc này dạo gần đây đang khó khăn, sợ cậu không lấy ra được nhiều tiền như vậy nên mới cố ý nói giá thấp. Kết quả lại thành ra tự hạ giá bản thân.
“Tôi tra trên mạng rồi, ở hội sở Thanh Tâm, đỉnh cấp trai bao một đêm phải hơn trăm vạn, thậm chí còn cao hơn. Anh chỉ lấy hai mươi vạn thì đúng là quá rẻ.”
Quan trọng là… như vậy mà vẫn chưa được xem là đỉnh cấp trai bao sao? Vậy đỉnh cấp thực sự sẽ “mạnh” đến mức nào đây?
Sở Yến thật sự có cảm giác muốn chi tiền ra để xem cho bằng được “đến tột cùng” kia là thế nào.
Phó Quân Hoành chỉ cảm thấy vòng eo của nhóc ngốc này sờ vào còn thoải mái hơn anh tưởng.
Đuôi mày hơi trầm xuống, anh khẽ thở dài: “Được rồi, thật ra là thế này… tôi mới vào nghề.”
“Hả?”
“Tôi vừa mới nhận việc được mấy ngày. Giá bây giờ của tôi thật ra đã cao hơn rất nhiều đồng nghiệp rồi. Không giấu cậu, với nhan sắc này, việc trở thành trai bao đỉnh cấp hay thậm chí đứng đầu bảng của cả hội sở cũng chỉ là chuyện sớm muộn.”
Khóe miệng Sở Yến khẽ giật. Có lẽ tự tin vốn là bản năng của đàn ông, nhưng nghe kỹ thì hình như anh nói… cũng không sai.
“Cho nên, Sở thiếu gia có muốn suy nghĩ một chút, hợp tác lâu dài với tôi trước khi giá trị của tôi bùng nổ không?”
Sở Yến vốn đã chuẩn bị tâm lý bỏ ra trăm vạn mua anh một đêm, vậy mà anh chỉ cần hai mươi vạn. Thế chẳng phải là cậu kiếm lời rồi sao? Giờ anh còn muốn hợp tác lâu dài nữa?
“Hợp tác kiểu gì? Mau nói cho bổn thiếu gia nghe thử.” Mắt Sở Yến sáng rực.
“Là thế này, bây giờ vẫn là hai mươi vạn một đêm, nhưng biết đâu ngày mai sẽ thành ba mươi vạn, ngày kia là năm mươi vạn, sau đó là một trăm vạn…
“Như cậu thấy, tôi có tư chất xuất chúng, ngoại hình hơn người. Tuy mới vào nghề vài ngày nhưng ông chủ đã rất coi trọng. Biết đâu một ngày nào đó tôi sẽ trở thành trai bao đỉnh cấp, thậm chí là đứng đầu bảng hội sở. Đến lúc đó, không biết sẽ có bao nhiêu người tranh nhau xếp hàng phía sau tôi. Mà giá của tôi cũng sẽ tăng theo, nước lên thì thuyền lên. Đừng nói một đêm một trăm vạn, ngay cả một đêm một nghìn vạn cũng không phải là không thể.”
Vừa nói, Phó Quân Hoành đột nhiên cúi xuống cắn nhẹ vành tai đỏ bừng của Sở Yến. Cậu giật mình, bàn tay đang đặt trên ngực anh suýt nữa đẩy ra, nhưng anh chỉ cười khẽ rồi tiếp tục: “Cho nên Sở thiếu gia không bằng suy nghĩ bao tôi luôn, không đắt đâu, tính theo tháng, một tháng ba trăm vạn thôi.”
Sở Yến ngẩn người, ba trăm vạn mà còn bảo là không đắt?
Một đêm một nghìn vạn… chỗ đó của anh ta là nạm vàng hay sao? Ngủ một đêm xong có thể tu tiên bay lên trời chắc?
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, theo tiêu chuẩn của trai bao đỉnh cấp, một đêm hai mươi vạn, một tháng ba trăm vạn đúng là lời thật, lại còn lời to.
Phó Quân Hoành thấy ánh mắt của cậu đảo tới đảo lui, còn lướt xuống nhìn một chỗ nhạy cảm, cũng không biết trong đầu đang tưởng tượng cái gì.
Anh đúng là gặp quỷ. Trước giờ từng thấy người tự bán rẻ bản thân, nhưng chưa bao giờ thấy ai ra sức hạ giá mình đến vậy. Chắc hơn nửa là anh bị cái “tiện quỷ” nào đó nhập rồi.
“Thế nào, Sở thiếu gia? Một tháng ba trăm vạn, ba tháng cũng chỉ có chín trăm vạn. Qua thôn này là không còn cửa hàng đâu.”
Cậu ngẩn ra. Tổng cộng cậu chỉ có một nghìn vạn, vừa mới đóng hội phí hết một trăm vạn, giờ anh ta mở miệng liền muốn đúng số tiền còn lại. Cậu nghi ngờ người này có cài theo dõi trong nhà mình hay sao mà biết chính xác mình còn chín trăm vạn?
Khoan đã… chẳng lẽ đây là lừa đảo? Giết heo sao? Hay là Phó Hoằng Am cố tình thuê anh ta đến, dùng mỹ nam kế moi sạch tiền, khiến cậu tán gia bại sản rồi lang thang ngoài đường?
Phải thận trọng, tuyệt đối phải thận trọng. Tuyệt đối không thể vì sắc đẹp mà cúi đầu!
“Ba tháng à? Có phải hơi dài quá không? Một tháng thôi được không?”
Chết tiệt, 300 vạn đâu phải tiền nhỏ, anh lại còn nói bậy bạ cái gì thế!
Phó Quân Hoành chỉ tiếc nuối lắc đầu:
“Nhất định phải ba tháng, hơn nữa phải chuyển đủ 900 vạn ngay bây giờ. Nếu tiểu thiếu gia muốn trả theo tháng, chỉ sợ tháng sau giá không còn thế này nữa. Huống hồ đến lúc đó, chưa chắc còn tới lượt cậu.”
Đúng là tay nhanh như chớp, muốn vơ sạch luôn một lần chứ gì!
Chẳng lẽ tiêu hết tiền rồi thì để mình uống gió Tây Bắc sống qua ngày sao? Mỗi ngày chỉ ngủ thôi là no à? Chỉ OOXX thì có no bụng được không?
Thấy Sở Yến còn lưỡng lự, Phó Quân Hoành như nhìn ra khó xử của cậu. Anh khẽ thở dài, giữa mày còn ẩn chút bi phẫn:
“Thôi, tôi cũng biết Sở thiếu gia đang trong tình cảnh khó khăn. Ép người quá cũng không hay. Không sao, tôi đi tìm người khác vậy.”
Vừa nói, anh buông Sở Yến ra, cả người từ vẻ tà mị cuồng quyến ban nãy bỗng hóa thành một dáng vẻ áp lực và cô đơn.
“Này, này… đừng đi vội! Sao anh cứ nhất định phải gộp một lần ba tháng vậy?”
“Anh… thôi, ai~”
Gì thế này, sao không nói rõ ràng mà lại bỏ lửng? Chẳng lẽ cậu vừa nói gì quá đáng?
Sở Yến bỗng nghĩ ra, người này khí chất nổi bật, dù ở môi trường như thế vẫn không giấu được vẻ quý khí tự nhiên. Mà thứ khí chất đó, tuyệt đối không phải xuất thân tầng đáy xã hội mà có được. Chắc chắn là gia đình từng gặp biến cố gì đó, nên mới rơi vào bước đường này.
Mà một người từng có thân phận không tầm thường, giờ lại đến hội sở làm trai bao, nguyên nhân lớn nhất còn có thể là gì?
Tiền.
Anh ta chắc chắn đang thiếu tiền, hơn nữa là thiếu rất nhiều.
Nghĩ vậy, mọi chuyện lập tức sáng tỏ.
Người này vội vàng bán mình như vậy nhất định vì cần tiền gấp, không thể đợi tới ngày bản thân leo lên đỉnh bảng tăng giá trị. Hơn nữa, số tiền cần gấp hẳn cũng không nhỏ, nên mới muốn ký liền ba tháng và thu hết tiền ngay một lần.
Hợp lý.
Sở Yến liền nắm lấy cổ tay anh:
“Anh đang cần tiền gấp đúng không?”
Đáy mắt Phó Quân Hoành thoáng hiện vẻ như bị lộ bí mật, nhưng trong lòng lại là một trận gian xảo. Anh hơi hé miệng, cuối cùng thở dài:
“Cậu đã nhìn ra rồi.”
Mà không nhìn ra thì đúng là ngốc thật.
“Nếu Sở thiếu gia thấy khó thì thôi. Tôi biết bây giờ cậu cũng chẳng dư dả gì.”
Sở Yến lập tức lắc đầu:
“Không có khó gì hết. Tôi tới đây vốn là để tìm trai bao, tìm ai chẳng được. Huống chi hôm đó anh cũng coi như đã cứu tôi.”
Kỹ thuật còn tốt như vậy, muốn tìm một người hợp với cơ thể mình đâu dễ.
“Chỉ là… 900 vạn không phải số nhỏ. Chúng ta mới gặp nhau lần thứ hai. Cậu không cần phải khó xử, tôi biết tình cảnh hiện tại của cậu.”
Giọng Phó Quân Hoành rõ ràng đầy tiếc nuối, như muốn nói lại thôi, cuối cùng làm ra vẻ khó khăn lắm mới quyết định: “Thôi được.”
“Tôi vẫn nên đi tìm người khác vậy. Tôi tin với nhan sắc này, tìm người bao ba tháng không khó. Chỉ là…”
Phó Quân Hoành nói vậy, ánh mắt vẫn còn vương chút lưu luyến nhìn Sở Yến.
Sở Yến vừa nghe đến câu “đi tìm người khác”, trong đầu lập tức hiện lên cảnh tượng mấy gã đàn ông bụng phệ, đầu bóng loáng, toàn mùi dầu mỡ, vây quanh anh ta — quá khủng khiếp! Mà Phó Quân Hoành vừa dứt lời đã dứt khoát xoay người định đi, khiến cậu phản xạ nhanh như chớp, giơ tay chặn lại.
“Chẳng phải chỉ là 900 vạn sao, tôi bao!”
Tim Sở Yến như nhỏ máu. Một ngàn vạn vừa vào tay, còn chưa kịp sờ cho ấm đã bay gần hết.
Nói đâu là nằm hưởng an nhàn, dưỡng già… chết tiệt, hoàn toàn mất kiểm soát!
“Yên tâm đi, từ giờ anh là người của bổn thiếu gia, chẳng phải chỉ 300 vạn một tháng sao, tôi nuôi được.”
Nói thì hùng hồn vậy thôi, chứ đời trước khi mới vào giới giải trí, Sở Yến chỉ toàn đóng vai quần chúng, chạy sấp mặt mỗi tháng chưa chắc kiếm nổi 3 vạn. Phần lớn thời gian còn chẳng có việc, có khi một tháng 300 nghìn cũng không có.
Sau này ký hợp đồng với công ty giải trí, lại gặp đủ loại vấp ngã. Không có danh tiếng, không có hậu thuẫn, tài nguyên tốt hoàn toàn không với tới. Có lúc quay vài bộ phim cũng chẳng chạm nổi cái mốc 300 vạn.
Giới giải trí vốn là thế, đứng trên đỉnh kim tự tháp chỉ có số ít, nhưng bọn họ dễ dàng ký một hợp đồng đại ngôn là đã mấy chục triệu, thậm chí trăm triệu. Còn vô số kẻ dưới đáy thì cả đời cũng không chạm tới nổi tiền của đỉnh lưu trong chớp mắt.
Nhưng bây giờ, Sở Yến không còn là người sống thận trọng từng chút như trước. Sống lại một đời, cậu chỉ muốn sống tùy ý. Tiền à, hết rồi thì kiếm lại. Nhưng bỏ lỡ một trai bao vừa soái vừa đúng gu như vậy thì khó tìm lắm.
“Cảm ơn cậu, Sở thiếu gia.”
Thấy chưa, mỹ nhân cười là đáng giá nghìn vàng. Sở Yến cảm thấy mình lời to.
“Không có gì,” Sở Yến vỗ ngực anh ta, “Bổn thiếu gia nhiều tiền lắm.”
Vừa dứt lời, điện thoại Sở Yến reo. Là Liêu Giản, người đại diện của cậu.
“Anh, có chuyện gì vậy?”
Nguyên chủ với Liêu Giản vốn không thân thiết lắm. Liêu Giản thực ra là một người đại diện không tồi, nhưng nguyên chủ chỉ giỏi nói, làm thì tệ, chẳng bao giờ tự tìm lỗi ở mình, luôn đổ hết thất bại cho công ty không cho tài nguyên hoặc trách Liêu Giản kém cỏi.
Với ngoại hình nổi bật, ban đầu Liêu Giản từng đặt kỳ vọng lớn, nhưng dần dần bị bào mòn sạch. Chỉ vì nguyên chủ là “thiếu gia Sở gia” nên Liêu Giản đành cắn răng chịu đựng, công ty cũng phải nể vài phần.
Giờ thì hay rồi, Sở Yến vốn là giả thiếu gia. Công ty chưa vội cắt hợp đồng có lẽ cũng đang chờ thái độ của Sở gia.
Ban đầu Sở Yến cũng chẳng bận tâm, vì đã chán giới giải trí. Nhưng giờ vì phải nuôi trai đẹp, cậu buộc phải quay lại nghề cũ, tạm thời không thể giải ước. Liêu Giản gọi vào đúng lúc này khiến cậu hơi căng thẳng.
Bên kia điện thoại dường như không ngờ “bao cỏ” này lại ngoan ngoãn, còn gọi một tiếng “ca”. Liêu Giản hơi khựng lại rồi mới nói:
“Giờ có một tin xấu và một tin tệ hơn. Em muốn nghe cái nào trước?”
Giọng anh ta bình thản, như thể đã hết hy vọng vào thứ bình hoa vô dụng này, hoặc đã quá quen với thất vọng.
Sở Yến nuốt nước bọt, càng thấy bất an.
“Vậy… nghe tin xấu trước đi.”
“Em có không nhiều lắm hợp đồng đại ngôn… thất bại rồi.”
Sở Yến: “…”
“Còn tin tệ hơn?”
“Em phải bồi thường vi phạm hợp đồng tổng cộng một ngàn vạn. Anh đã gom hết tiền lẻ của em lại rồi, hiện còn thiếu 900 vạn.”
Sở Yến: “…”
Cái quái gì… sao con số lại khớp đến từng đồng thế này?
Ngẩng lên, cậu thấy bên cạnh, người đàn ông kia đang dùng đôi mắt câu hồn đoạt phách nhìn thẳng mình. Khoảng cách gần đến mức, rõ ràng anh ta đã nghe hết lời Liêu Giản nói.
“Xin lỗi, Sở thiếu gia. Tôi không biết cậu cũng khó khăn như vậy… Ngay cả 900 vạn cũng… Thôi, tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Người đàn ông tỏ ra kiên cường, mỉm cười mà đáy mắt lại hoe đỏ. Sở Yến lập tức mềm lòng.
“Không, tôi lo được! Cùng lắm thì tôi đi quay phim nuôi anh!”
Cậu không nằm im hưởng thụ nữa còn không được sao?