Liễu Diệp làm theo lời nàng, dẫn theo Tiểu Nha xuống ruộng. Dương Nhị Cẩu thì dẫn hai đệ đệ đi cắt cỏ tranh, tranh thủ hôm nay dựng xong cái lều tranh.
Dương Đại Đầu vừa vào thị trấn liền theo thói quen muốn rẽ vào tiệm tạp hóa, nhưng bị Giang Ninh kéo lại, dẫn thẳng đến quán ăn.
Chưởng quầy quán ăn đã mở cửa buôn bán, người từ nam chí bắc, đủ loại hạng người ông ta đều gặp qua. Mặc dù 2 mẹ con Giang Ninh ăn mặc rách rưới, nhưng bọn họ vẫn tươi cười chào đón. Biết được hai người không phải đến ăn uống mà là bán đồ, chưởng quầy cũng không tỏ vẻ khó chịu, ngược lại còn nghiêm túc nếm thử hạt dưa Giang Ninh mang đến.
Vừa lúc bên cạnh có một bàn thương nhân chuẩn bị đi phủ thành, đang uống rượu. Ngửi được mùi hạt dưa thơm nức, lập tức ồn ào gọi tiểu nhị mang cho bọn họ một đĩa.
Chưởng quầy bất đắc dĩ, đành mua trước của Giang Ninh một cân hạt dưa đưa sang, rồi quay lại tiếp tục bàn chuyện làm ăn.
Ai ngờ chưa nói được mấy câu, người ta đã tìm thẳng tới: “Tại hạ là Lý Trường Sinh, người Lý gia ở Đông Dương, không biết đại nương xưng hô thế nào?”
Giang Ninh cạn lời. Cái người này trông cùng lắm hơn nàng vài tuổi, chắc mới ngoài ba mươi, vậy mà mở miệng gọi nàng là “đại nương”!
Vừa bực vừa phải điều chỉnh tâm thái, nàng mỉm cười khách khí:
“Tiểu phụ nhân nhà chồng họ Dương, nhà mẹ đẻ họ Giang. Gọi ta Dương Giang thị là được.”
“Giang đại nương, không biết hạt dưa này bán thế nào?” Lý Trường Sinh ánh mắt đầy mong chờ, nhìn chằm chằm sọt hạt dưa như thể nhất định phải mua cho bằng được.
Chưởng quầy sắc mặt trầm xuống: “Khách quan, ngài cũng buôn bán, hẳn là hiểu đạo lý đến trước mua trước!”
Lý Trường Sinh khẽ cười mỉa: “Chưởng quầy đừng nóng, ta chỉ hỏi một câu thôi mà! Nếu ngươi không mua, ta sẽ bao hết. Giá cả có thể thương lượng!”
“Hắc! Ta nói là không mua lúc nào? Ta bao hết rồi!” Chưởng quầy vốn còn định chê giá cao để mặc cả, nhưng bị Lý Trường Sinh chen ngang như vậy, đến một câu cũng không nói nổi, đành thu theo giá bốn văn tiền một cân.
Lý Trường Sinh tỏ vẻ tiếc nuối, quay sang hỏi Giang Ninh: “Giang đại nương, bên đại nương còn hàng không? Có bao nhiêu ta lấy bấy nhiêu, giá dễ nói!”
Giang Ninh lắc đầu tiếc rẻ: “Hôm nay chỉ có ngần này, đều đã bán cho chưởng quầy. Nếu công tử muốn, thì chờ một ngày, ngày mai chắc có thể được khoảng bốn mươi cân.”
Hôm nay nàng mang ra hơn ba mươi cân, đã là cả nhà cùng nhau làm hết sức mới có. Bốn mươi cân đã gần chạm giới hạn của bọn họ.
Lý Trường Sinh mừng rỡ: “Được được! Vừa hay ta và Đường gia còn một vụ mua bán chưa chốt, sẽ lưu lại ở núi lớn trấn hai ngày. Ngày mai Giang đại nương cứ đến thẳng núi lớn khách điếm tìm ta, chỉ cần nói với chưởng quầy một tiếng là được. Đây là tiền đặt cọc.”
Hắn ta hào phóng đặt ngay một trăm văn tiền cọc, hoàn toàn không lo Giang Ninh sẽ cầm tiền bỏ trốn.
Mẹ con hai người vừa từ quán ăn đã có thêm một trăm văn trong tay, lại được Lý Trường Sinh đưa thêm một trăm văn tiền đặt cọc. Dương Đại Đầu lúc này cảm thấy trong tay có tiền, liền yên tâm, một mực đòi đưa Giang Ninh đến Hồng An Đường tìm Lý đại phu khám bệnh.
Giang Ninh không lay chuyển nổi hắn, đành đi theo.
Hồng An Đường là y quán kiêm hiệu thuốc duy nhất ở trấn núi lớn, quy mô cũng khá lớn, muốn khám bệnh còn phải xếp hàng.
Dương Đại Đầu tự giác đi xếp hàng, còn Giang Ninh thì lượn một vòng, đi đến bên cạnh dược đồng hỏi: “Tiểu hài tử, y quán các ngươi có thu dược liệu không?”
“Tự nhiên là có. Đại nương muốn bán dược liệu sao?” Tiểu đồng trong trẻo đáp.
Bị gọi “đại nương” nhiều lần, Giang Ninh cũng quen, mặt không đổi sắc gật đầu: “Bên ta phơi được một ít dưa lâu*, các ngươi thu không?”
*Dưa lâu: mướp đắng.
“Tỉ lệ thế nào?” Tiểu đồng nghiêm túc hỏi.
Giang Ninh hơi ngượng ngùng: “Còn chưa phơi xong, ta chỉ muốn hỏi trước giá.”
Tiểu đồng xoay người lấy một ít dưa lâu khô đưa cho nàng xem: “Chúng ta chỉ thu loại thế này, xử lý sạch sẽ, phơi nắng khô, một cân năm văn tiền.”
Năm văn một cân, đúng là không cao. Giang Ninh nhíu mày: “Các ngươi có thể thu bao nhiêu?”
“Có bao nhiêu, thu bấy nhiêu.”
“Khẩu khí lớn nhỉ!” Giang Ninh kinh ngạc.
Tiểu đồng cười để lộ hàm răng trắng: “Chủ nhân chúng ta làm nghề dược liệu, vào nam ra bắc, hàng nhiều bao nhiêu cũng bán được.”
Giang Ninh bừng tỉnh, xem ra ở trấn núi lớn này cũng có kẻ tàng long ngọa hổ, chỉ là mấy người dân áo vải như nàng không hay biết.
Đang nói chuyện thì đến lượt Dương Đại Đầu và Giang Ninh.
Đại phu xem xét kỹ lưỡng rồi trầm ngâm nói: “Vị nương tử này không có vấn đề gì lớn, chỉ là khí huyết hơi yếu, ăn nhiều thịt bổ sung là được. Nếu lo lắng, ta có thể kê hai thang thuốc mang về sắc.”
Giang Ninh vội xua tay: “Không cần đâu đại phu, ta ăn thịt là được!”
Dương Đại Đầu nghe nương mình không sao thì hoàn toàn yên tâm, lúc ra khỏi Hồng An Đường trên mặt vẫn mang nụ cười.
Chưa đi được bao xa, phía trước đã có một đám người khiêng một hán tử xông vào y quán, bên cạnh còn có một phụ nhân khóc lóc thảm thiết.
Giang Ninh vốn không để tâm, nhưng Dương Đại Đầu lại kéo nàng, thấp giọng nói: “Nương, kia hình như là Nhị thúc công – Dương Dũng thúc.”
“Ngươi nói cái gì rối rắm thế?” Giang Ninh cố nhớ lại, nhưng nguyên chủ vốn chẳng bao giờ để tâm kết giao với người trong thôn. Ai là họ hàng, ai là thân thích, nàng cũng không rõ, ngày ngày chỉ ăn no ngủ kỹ, ngủ dậy lại kiếm chuyện, sống một cuộc đời mơ mơ hồ hồ.
Nàng thở dài, gượng cười yếu ớt: “Vậy với nhà chúng ta là quan hệ gì?”
Dương Đại Đầu sững ra một lát rồi mới chợt nhớ: “Ta quên mất, nương trước kia không để ý mấy chuyện này. Nhị thúc công với gia gia là huynh đệ ruột, Dương Dũng thúc là cha của đường đệ ta. Nương phải gọi là đường thúc.”
Giang Ninh cuối cùng cũng hiểu mối quan hệ rối rắm này, hơn nữa còn khá gần.
Thấy nàng vẫn còn ngây người, Dương Đại Đầu nói: “Nương, ta vào xem có giúp được gì không. Nương cứ đứng ngoài đợi, đừng đi lung tung.”
Giang Ninh do dự một chút nhưng rồi vẫn bước vào theo.
Trong y quán, vợ Dương Dũng – Trương thị – vẫn khóc đến sưng mắt. Có lẽ vào được y quán nên nàng ta cũng yên tâm hơn phần nào, tiếng khóc nhỏ lại một chút.
Đại nhi tử của Dương Dũng – Dương Hiếu – vừa thấy Dương Đại Đầu liền rơm rớm nước mắt hỏi: “Đại Đầu ca, sao ngươi lại ở đây?”
Dương Đại Đầu liếc sang Giang Ninh vừa theo vào, ngượng ngùng đáp: “Mang nương ta tới cho đại phu xem bệnh.”
Dương Hiếu nhìn thấy Giang Ninh thì lập tức chột dạ, cúi gằm mặt.
Trương thị vẫn nức nở, không nói lời nào, những người khác cũng chẳng ai để ý đến mẹ con Giang Ninh.
Chẳng mấy chốc đại phu bước ra, lông mày nhíu chặt: “Thương thế bệnh nhân rất nặng, mất máu nhiều. May là đưa đến kịp lúc, ta đã cầm máu. Nhưng chân hắn bị thương nặng, nếu không dưỡng tốt thì sau này không làm được việc nặng nữa.”
Tâm trạng Trương thị từ địa ngục bay lên thiên đường, rồi lại từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục, biến đổi quá nhanh khiến cả người nàng ta đờ đẫn.
Dương Hiếu cùng mấy thúc bá bàn bạc với đại phu. Chỉ riêng tiền khám, trị liệu và thuốc men đã hết hai trăm văn, nhưng gom hết tiền mang theo vẫn còn thiếu ba mươi lăm văn.
Giang Ninh vốn định mặc kệ, nhưng Dương Đại Đầu lại mềm lòng, cứ nhìn nàng mấy lần.
Nàng thở dài, rút trong ngực ra ba mươi lăm văn đưa cho hắn: “Tạm thời cho các ngươi mượn. Nhà ta cũng nghèo, nhớ mà trả lại.”
Dương Hiếu đứng sững, Trương thị và những người khác đều trông như vừa thấy ma.
Đến khi mẹ con Giang Ninh rời đi rồi, bọn họ vẫn chưa hoàn hồn.
Em trai Dương Dũng – Dương Quân – lẩm bẩm: “Này vẫn là con mụ miệng độc, chua ngoa Giang thị sao? Sao trông cứ như biến thành người khác vậy?”