Mặt trời ngả về tây, ánh hoàng hôn kéo dài bóng của hai người đang gánh cáng trúc. Khi tới một ngã rẽ, cả hai dừng lại.

Dương Đại Đầu vừa rơi nước mắt vừa quay đầu hỏi Dương Nhị Đản: “Bây giờ… đi hướng nào?”

Bên trái là lên trấn trên tìm đại phu cứu mẹ, bên phải là lên núi đào hố chôn mẹ.

Dương Nhị Đản òa lên khóc: “Đại ca… thật sự cứu không được sao?”

Dương Đại Đầu cũng gào khóc theo. Không phải hắn không muốn cứu, mà trong nhà ngay cả năm đồng tiền cũng móc không ra. Lấy gì mà cứu đây!

Trong tiếng khóc vang dội, Giang Ninh dần tỉnh lại. Ánh hoàng hôn chiếu qua hàng mi khiến nàng không thể mở mắt nổi. Nàng khó nhọc phát ra một tiếng rên khẽ, đầu hơi cử động, đau âm ỉ.

Dương Nhị Đản thấy vậy hét toáng lên: “Đại ca! Mẹ tỉnh rồi!”

“Đừng nói linh tinh...”

Dương Đại Đầu quay đầu nhìn về phía cáng, thấy lông mi Giang Ninh quả nhiên khẽ động vài cái, hắn lập tức quên cả khóc, sững người nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, xác nhận nàng thật sự tỉnh lại thì ngây ngô bật cười thành tiếng.

Dương Nhị Đản phản ứng nhanh hơn, lập tức hỏi: “Đại ca, giờ đi đâu đây?”

Dương Đại Đầu hoàn hồn lại, nghiến răng xoay người: “Về nhà trước!”

Dù sao bọn họ cũng không có tiền, không thể đi trấn trên. Mẹ lại chưa chết, chẳng lẽ thật sự mang bà lên núi chôn?

Hai anh em lại bắt đầu quay đầu nâng cáng trở về. Dân trong thôn đang tụ tập tán gẫu trước cổng làng thấy vậy ai nấy đều ngẩn ra.

“Đại Đầu, chẳng phải đi tìm đại phu cứu mẹ sao? Sao lại quay về rồi?”

Thời buổi này, nếu không thật sự gần đất xa trời thì ai rảnh rỗi đi mời đại phu? Vừa nãy thấy hai anh em Dương gia gánh cáng đưa Dương Giang thị rời thôn, mọi người còn đoán bà ấy chắc chắn không sống nổi. Ai ngờ lại nâng trở về?

Một bà lão mặt cau có hừ lạnh: “Nếu đã chết thì nên đưa thẳng lên núi, chứ mang xác về nhà làm gì cho xúi quẩy! Cẩn thận ông bà nội các ngươi trở mặt đó!”

“Ngươi nói bậy! Mẹ ta còn sống sờ sờ, đâu có chết!” Dương Nhị Đản gân cổ cãi, giọng đầy bướng bỉnh.

Bà lão không vui, phì một tiếng khinh bỉ: “Có lòng tốt mà bị coi như đồ ác độc! Lũ vô ơn!”

Hai anh em cũng chẳng buồn đôi co với đám thôn phụ miệng độc, tiếp tục gánh cáng trở về. Nhưng vừa đến nửa đường lại bị nhị thẩm Tiền thị đứng chặn ngay lối.

“Nhị thẩm, nhường đường một chút, mẹ con còn sống, chúng con phải về nhà.”
Dương Đại Đầu vừa nói vừa nhìn Tiền thị bằng ánh mắt vô hồn.

Tiền thị lại liếc một cái lên cáng, dứt khoát lắc đầu: “Đại Đầu, theo lý mà nói, cha ngươi mất rồi, ngươi chính là người chủ quản đại phòng. Hôm nay việc này phải nói rõ! Mẹ ngươi tuy chưa tắt thở, nhưng cũng chẳng còn sống được bao lâu. Ngươi mà dám đưa bà ta về nhà, nếu cả nhà bị xui lây thì ai gánh nổi?”

“Ông bà nội các ngươi tuổi đã cao, nếu có chuyện gì, hai anh em các ngươi chịu trách nhiệm được không?”

Dương Nhị Đản ương bướng nói lớn: “Ta mặc kệ! Ta nhất định phải đưa mẹ về!”

“Ai da! Thằng ranh thối này còn dám cãi à! Ta nói cho các ngươi biết, hôm nay nếu dám đưa đại tẩu về nhà, chúng ta lập tức chia nhà!”

Tiền thị vốn còn giữ vẻ dửng dưng, giờ thì chống nạnh, gầm lên như đàn bà chanh chua thứ thiệt.

Hai anh em thật sự không làm gì được nàng ta, đành buông cáng xuống. Dương Nhị Đản vội chạy vòng qua, xông vào nhà chính tìm ông bà nội xin giúp đỡ.

Tiền thị cũng lập tức chạy theo, nhất quyết không chịu buông tha.

Khoảnh khắc bị buông xuống, Giang Ninh chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như thể bị thương lần hai. Dù không mở nổi mắt, nhưng ý thức nàng rất tỉnh táo. Dù có ngốc mấy đi nữa thì nàng cũng đã hiểu đại khái tình cảnh hiện giờ của mình.

Không ngờ một giây trước còn đang mặc váy đẹp, trang điểm kỹ lưỡng, ngồi trong quán cà phê chuyện phiếm với đối tượng xem mắt — giây sau đã xuyên không.

Xuyên thì thôi đi, lại xuyên luôn qua giai đoạn kết hôn, trực tiếp lên chức quả phụ. Đã thế còn là quả phụ có con, ít nhất là hai đứa nhỏ kéo chân.

Nghe ý hai đứa nhỏ kia thì ngay cả tiền khám bệnh cho nàng cũng không có... Nghèo đến cỡ này cơ à?

Giang Ninh bị cơn sóng tin tức dội thẳng vào đầu đến mức chẳng buồn giãy giụa, chỉ muốn... cứ thế mà hủy diệt luôn cho rồi.

Nhưng lúc này, trong sân nhà chính lại đang căng như dây đàn.

Dương lão đầu và vợ – bà Lý – lặng lẽ nghe Tiền thị lớn tiếng la ó, xen lẫn tiếng Dương Nhị Đản gào khóc inh ỏi, khiến cả hai cảm thấy đầu ong hết cả lên.

Dương lão đầu rít một hơi thuốc, mặt mày căng thẳng, quay sang nhìn hai người con trai: “Các ngươi thấy sao?”

Dương Nhị theo bản năng nhìn sang vợ mình. Bị Tiền thị trừng cho một cái sắc lẹm, hắn ta rụt cổ, nhỏ giọng nói: “Cha... lời nàng nói… cũng không phải là không có lý…”

“Còn lão Tam?” Dương lão đầu lại nhìn sang con út.

Vợ chồng Dương lão Tam tính tình chất phác, mười câu cũng khó rặn ra một chữ. Bọn họ đúng là muốn giúp đại phòng, nhưng sợ Tiền thị nên không dám mở miệng, chỉ cúi đầu im lặng.

Dương lão đầu cũng chẳng mong lão Tam nói được gì ra hồn, cuối cùng quay ánh mắt về phía Dương Đại Đầu: “Đại Đầu, cha ngươi mất rồi, đại phòng do ngươi làm chủ. Giờ thật sự muốn đưa mẹ ngươi về nhà sao?”

Dương Đại Đầu gật đầu không do dự.

Tiền thị lập tức nóng nảy, vừa định mở miệng thì bị Dương lão đầu trừng cho một cái, đành ngậm miệng hậm hực, nhỏ giọng lầm bầm vài câu.

Dương lão đầu trầm giọng nói: “Ngươi cũng thấy hoàn cảnh trong nhà thế nào, lời nhị thẩm ngươi cũng nghe rồi. Nếu mẹ ngươi chết trong nhà thật, đến lúc đó cả nhà mang tiếng xúi quẩy, mấy anh em các ngươi tính sao?”

Dương Đại Đầu chưa từng nghĩ nhiều như vậy, bị ánh mắt nghiêm khắc của ông nội nhìn chằm chằm, hắn chỉ biết cúi đầu lí nhí.

Lúc này, bà nội Lý thị mở lời: “Nếu các ngươi đã kiên quyết như vậy… thì phân gia đi!”

“Bà nội! Phân gia thì tụi con ở đâu?” Từ đầu tới giờ vẫn im lặng, Dương Tam Thiết đột nhiên nhảy ra hỏi.

Lý thị liếc Dương lão đầu một cái, đáp: “Nhà ta chỉ có cái sân này, ta với ông nội ngươi cùng nhị thúc, tam thúc đều sống trong nhà chính. Bên triền núi Thôn Đông còn hai gian nhà, các ngươi qua đó ở.”

Dương Tam Thiết nhíu mày: “Bà nội, hai gian nhà ở Thôn Đông kia nóc còn chưa được một nửa, ở kiểu gì?”

Lý thị hơi lúng túng, mặt đỏ lên: “Bà biết hai gian nhà đó bị hư nặng, coi như bồi thường. Dù sao thì, hai mẫu ruộng nước và bốn mẫu ruộng khô ở Thôn Đông cũng giao hết cho các ngươi.”

“Nương! Bên đó toàn là ruộng tốt, cha của tụi nhỏ cực khổ tích góp mới có được, giờ nói đưa hết cho đại phòng là đưa hết? Ta không phục!” Tiền thị lập tức tru tréo lên.

Lý thị sầm mặt: “Không phục thì cút! Ta còn chưa chết đâu! Cái nhà này chưa tới lượt ngươi chỉ tay năm ngón!”

Tiền thị giận đỏ cả mắt, giậm chân liên tục, nhưng cuối cùng cũng đành ngậm đắng nuốt cay.

Lý thị nhìn sang ba anh em đại phòng: “Chia như vậy, các ngươi thấy vừa lòng chưa?”

Phải nói thật, ba huynh đệ Dương Đại Đầu hoàn toàn không ngờ sẽ được chia tới mảnh đất ở Thôn Đông. Niềm vui bất ngờ tới quá nhanh khiến bọn họ còn chưa kịp phản ứng. Cuối cùng vẫn là tân nương tử của Dương Đại Đầu – cô vợ mới cưới – nháy mắt ra hiệu, hắn mới kịp thời gật đầu đồng ý.

Cứ thế, hai vợ chồng già nhà họ Dương lập tức chia đại phòng ra riêng. Tin tức này nhanh chóng lan khắp thôn Dung Thụ.

Một đám người nhìn theo cảnh mấy người đại phòng ôm lấy chút đồ đạc vụn vặt cùng vài tay nải rách nát, rời khỏi nhà chính. Khi tới hai gian nhà ở Thôn Đông, tất cả đều sững sờ tại chỗ.

Biết là nhà hư rồi, nhưng không ngờ lại nát đến mức này!

Gió thổi năm mặt lọt, ngẩng đầu là thấy trời. Mưa to bên ngoài thì bên trong cũng mưa lớn theo. Có nóc nhà cũng như không!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play