Dương Đại Đầu vừa vào thị trấn đã bắt đầu nhìn đông ngó tây tìm quầy hàng, lôi kéo Giang Ninh từ đầu phố đi ra cuối phố, rồi lại từ cuối phố quay về đầu phố, tới tới lui lui hai ba lượt.
Giang Ninh đen mặt: “Ngươi làm cái gì?”
Dương Đại Đầu nhíu mày: “Nương, hôm nay không phải ngày chợ phiên, trấn trên cũng không ai bày quán. Hay là chúng ta vào mấy ngõ nhỏ dạo thử?”
Không phải ngày phiên thì người trong trấn đều mua bán ở khắp hang cùng ngõ hẻm.
Giang Ninh thật sự hết cách, bèn kéo tay Dương Đại Đầu đi thẳng tới một gian tiệm tạp hóa. Tới cửa, nàng bảo Dương Đại Đầu chờ bên ngoài, còn mình thì bước vào.
“Chưởng quầy, bán hạt dưa không?”
Chưởng quầy thấy Giang Ninh ăn mặc rách rưới nhưng không tỏ vẻ khinh thường, mà hòa nhã gật đầu: “Khách quan muốn mua loại hạt dưa nào? Ta có loại đại hắc hạt dưa từ phương Bắc, còn có loại tiểu hạt dưa phương Nam. Loại đầu tuy không thơm bằng loại sau, nhưng thịt dày, loại sau thịt ít hơn nhưng hương vị thì miễn chê! Một cân năm văn tiền, muốn không?”
Nói rồi chưởng quầy còn lấy hạt dưa đưa cho Giang Ninh xem.
Giang Ninh ghé mũi ngửi, khẽ nhíu mày, rồi từ trong ngực lấy ra mấy hạt dưa đưa cho chưởng quầy: “Chưởng quầy có muốn nếm thử hạt dưa của ta không?”
Chưởng quầy hơi nghi ngờ, Giang Ninh liền khéo léo bóc hai hạt dưa trước mặt hắn ta.
Lúc này chưởng quầy mới thuận tay nếm vài hạt, lập tức đôi mắt sáng lên: “Khách quan, đây là nhà ai làm? Một cân bao nhiêu tiền?”
Trấn trên chỉ có mấy cửa hàng bán hạt dưa, chẳng lẽ bị ai lén nhập hàng mới? Đồ tốt như này đúng là ngàn vàng khó tìm!
Vừa nghĩ vừa mắng thầm trong bụng, chưởng quầy lập tức niềm nở mời Giang Ninh vào trong. Thấy vậy, Dương Đại Đầu bên ngoài liền định theo vào, nhưng khi nhìn xuống đôi giày rơm rách te tua lòi cả ngón chân, hắn lập tức khựng lại, co chân về, đành đứng ngoài chờ với vẻ bất an.
Giang Ninh vào cửa không vòng vo: “Chưởng quầy, thật không dám giấu. Hạt dưa vừa nãy ta cho ngài nếm là do chính tay tiểu phụ nhân làm, không phải mua ở ngoài. Nếu ngài thấy thứ này bán được thì ta bán cho ngài, còn không thì ta đi cửa hàng khác, khỏi làm mất thời gian của chưởng quầy.”
Chưởng quầy chấn động: “Khách quan, ngươi nói thật sao? Thật là ngươi làm?”
Giang Ninh gật đầu chắc nịch.
Chưởng quầy lặng im suy nghĩ. Đừng nhìn hắn ta mặt không cảm xúc, chứ trong lòng đã hối hận đến xanh ruột. Sớm biết thế thì đã không vội nói giá hạt dưa! Giờ cho bao nhiêu mới hợp lý đây?
Càng nghĩ càng rối, hắn ta mới lên tiếng: “Khách quan, bên ngươi tổng cộng có bao nhiêu hàng?”
Giang Ninh ngẫm một lát rồi đáp: “Lần này mang ra chỉ tầm mười mấy cân. Nếu chưởng quầy muốn thì ta bán hết cho ngài. Lần sau bán chạy, ta sẽ mang thêm tới.”
“Thế giá cả...” Chưởng quầy cau mày.
Người khác thấy vẻ mặt này chắc đã rút lui từ lâu, nhưng Giang Ninh như chẳng thấy gì, bình thản nói: “Một cân bốn văn tiền, chúng ta tự giao hàng tận nơi. Còn ngài bán bao nhiêu thì ta không can dự.”
“Bốn văn... đắt quá! Ba văn, ba văn ta bao hết!” Chưởng quầy mắt lóe sáng, nhưng lại làm bộ đau lòng như bị cắt thịt.
Giang Ninh lắc đầu: “Bốn văn, không thể bớt. Nếu thấy đắt, ta đi chỗ khác hỏi.”
Nói rồi nàng xoay người bước đi, chưởng quầy vội chặn lại.
Dương Đại Đầu nghe động, lập tức xông vào: “Không được bắt nạt nương ta!”
Chưởng quầy: “...”
Giang Ninh nói: “Chưởng quầy, ngài cũng thấy rồi, nhi tử ta sốt ruột lắm. Bốn văn, chốt luôn được không?”
Chưởng quầy định cò kè thêm, nhưng Dương Đại Đầu lại gấp đến mức muốn gọi người.
Bị hoảng, chưởng quầy đành giơ tay đầu hàng: “Ta chịu thua! Khách quan quá giỏi, nhi tử còn giỏi hơn! Bốn văn thì bốn văn, tiền trao cháo múc!”
Giang Ninh khẽ kéo áo Dương Đại Đầu, ra hiệu hắn giúp chưởng quầy cân hàng. Thời này cân đo nàng không rành, nhưng vẫn có thể áng chừng được. Cuối cùng cân ra mười tám cân bốn lạng, đổi được 74 văn.
Trước khi đi, Giang Ninh tiện mua thêm hai cái bình gốm, chưởng quầy gần như là nửa bán nửa tặng, chỉ lấy bốn văn.
Dương Đại Đầu ôm chặt bọc tiền, mừng rỡ đến mức chân trái đá chân phải.
Ra khỏi tiệm, hắn níu tay Giang Ninh: “Nương! Thật bán được sao?”
Giang Ninh trợn mắt: “Không thì số tiền trong ngực ngươi là giả à! Thôi đừng lắm lời, mau đi mua ít lương thực với muối.”
Dương Đại Đầu ngập ngừng: “Vừa nãy tiệm tạp hóa đó cũng có.”
“Đổi chỗ khác!” Giang Ninh lười giải thích với cậu con trai thật thà này.
Hai người bàn nhau, Dương Đại Đầu đi mua lương, Giang Ninh đi mua muối.
Tới một tiệm tạp hóa lớn khác, tiểu nhị rõ ràng mắt chó nhìn người, chẳng thèm để ý tới Giang Ninh.
Giang Ninh lách qua, tiến thẳng tới quầy: “Chưởng quầy, chỗ ngài có đổi muối tinh không?”
Chưởng quầy đang gõ bàn tính thì dừng lại, ngẩng đầu: “Khách quan có muối tinh? Ở đâu ra?”
Giang Ninh cười: “Ta đâu có nhiều, chỉ một vại thôi. Chẳng qua là vô tình giúp được một thương nhân đi ngang, người ta thưởng cho. Nếu không thì nhà nghèo như ta đâu dám mua thứ quý thế. Này, ta thấy tiếc quá nên mới đem đi đổi.”
Một ngày ở trấn Núi Lớn có không dưới dăm ba vụ đổi hàng như vậy, chưởng quầy cũng chẳng nghi ngờ gì.
“Đưa ta xem hàng trước đã.”
Giang Ninh lập tức lấy từ trong sọt ra một vại muối tinh, cẩn thận đặt lên bàn.
Thời này muối tinh vẫn chưa tinh chế bằng hiện đại, nhưng so với loại thường thì sạch bong, trắng mịn, không chút tạp chất. Chưởng quầy vừa nhìn vừa tấm tắc, đời hắn ta lần đầu thấy muối tốt như vậy. Lập tức không nỡ buông, giọng cũng thân thiện hơn hẳn: “Khách quan muốn đổi gì?”
Giang Ninh ra vẻ khó nghĩ: “Người cho ta vại muối này bảo đem lên kinh thành bán được ba trăm văn. Nhưng ta biết nơi mình chỉ là vùng nhỏ, so với kinh thành thì kém xa, nên ta chỉ đổi lấy đồ trị giá hai trăm năm mươi văn, được chứ?”
Chưởng quầy cau mày tính toán một hồi, rồi gật đầu đồng ý.
Giang Ninh hơi nghi ngờ, chẳng lẽ mình nói hớ, để giá thấp quá? Nhưng lời đã ra, giờ không tiện sửa. Thế là nàng chọn mua ba cân muối thô giá sáu mươi văn, bốn cái nia lớn đường kính hơn một mét giá hai mươi văn, thêm một chiếc nồi đất miệng to trị giá năm mươi văn để thay cái chảo sắt, còn lại đổi hết thành đường mạch nha.
Nàng vừa bước ra khỏi cửa hàng, tiểu nhị đã ghé sát vào tai chưởng quầy, thì thầm: “Chưởng quầy, một phụ nhân nghèo kiết xác như vậy sao lại có thể lấy ra đồ tốt thế này? Có khi lai lịch không sạch đâu.”
Theo lời hắn ta thì lẽ ra nên trực tiếp giữ lại món đồ, chắc nàng cũng không dám phản kháng.