Cơm tối vẫn là món rau dại nấu với đậu, Liễu Diệp chỉ bỏ thêm một quả trứng gà rừng. Ánh mắt nàng ấy nhìn Giang Ninh vừa dè dặt vừa cẩn thận, sợ bị mắng.
Giang Ninh thì một lòng một dạ lo cho đống dưa lâu, chẳng để ý tới. Liễu Diệp thở phào, nhanh tay mang phần xa tiền thảo và bồ công anh tới trước mặt nàng.
Lợi dụng lúc mọi người không chú ý, Giang Ninh lén rắc vào đó một chút muối, để ít ra cũng có tí hương vị.
Thấy nàng ăn ngon lành, mấy đứa nhỏ cũng tò mò nếm thử. Dương Tứ Trang nhăn mặt: "Không ngon gì cả! Sao nương ăn mà cứ như ngon lắm vậy?"
Giang Ninh không đáp, ánh mắt lại chuyển sang Dương Nhị Đản và Dương Tiểu Nha. Lúc ra khỏi nhà, cả hai vẫn nguyên vẹn, giờ trở về trên người, trên mặt đều có vết thương. Ban đầu nàng tưởng do chặt tre bị quẹt, nhưng lại thấy những vết này... không giống.
Dương Tiểu Nha bị nàng nhìn chằm chằm đến mức co rúm, cúi gằm mặt.
Dương Đại Đầu vội vàng giải vây: "Nương, tiểu muội với nhị đệ chặt được nhiều quá, mang không về được nên mới về trễ."
Giang Ninh nhìn đống tre – chỉ hơn chục cây, thầm nghĩ: Cả ngày trời, dù vừa làm vừa chơi cũng không thể ít thế này. Chắc chắn có chuyện, nhưng bọn nhỏ không nói, nàng cũng không gặng hỏi.
Ăn xong, Giang Ninh lại tiếp tục xử lý dưa lâu. Dương Đại Đầu và Dương Nhị Đản tự giác tới giúp, làm theo lời nàng: lấy hết hạt trong những quả dưa đã rụng, rửa thật sạch. Ban đầu hai đứa còn chịu không nổi mùi hăng nồng, nhưng ngửi lâu lại... thành quen.
Giang Ninh giao cho họ phần dưa rụng, còn mình xử lý dưa tươi. Nàng rửa sạch, bổ đôi, nạo lấy ruột và hạt, vỏ thì rửa kỹ, lộn trong ra ngoài để phơi khô: trước phơi mặt trong, khi khô lại lật ra phơi mặt ngoài.
Ban đêm không có nắng, nhưng gió núi từng cơn đủ hong cả đêm. Phơi liên tục vài ngày là ổn.
Khi chuẩn bị phơi, nàng mới phát hiện cả nhà không có cái sàng phơi to nào, đành tạm lấy tấm ván giường của mình ra dùng.
Mấy đứa im lặng, nhưng Dương Tam Thiết thì càu nhàu: "Nương, giường của nương đem đi phơi mấy thứ này, buổi tối nương ngủ ở đâu?"
Giang Ninh liếc về phía lửa trại, nơi trải hai tấm chiếu: "Ghép lại mà nằm. Không vừa thì ta dựa vào tường, chắp vá qua đêm cũng được."
Mọi người đều không lên tiếng.
Đêm đen buông xuống, mấy đứa nhỏ cứ thế nằm ngủ bên lửa trại, chẳng mấy chốc đã ngáy khò khò. Dương Đại Đầu và Liễu Diệp làm việc đồng áng cả ngày, cũng mệt rã rời, chưa kịp rửa ráy đã gục xuống ngủ. Chỉ còn Dương Nhị Đản vẫn mở mắt, thoạt nhìn như có tâm sự.
Nó không nói, Giang Ninh cũng không gặng, chỉ khẽ gọi: "Lại đây, giúp nương một việc. Đem chỗ hạt dưa lâu này ra suối rửa."
Ngay gần nhà có một con suối nhỏ, ban đêm chỉ nghe tiếng nước róc rách xen với tiếng côn trùng và chim đêm, không một bóng người. Hai mẹ con nhanh chóng rửa sạch hơn nửa sọt hạt dưa lâu.
Giang Ninh hỏi: "Trong nhà ngoài cái ấm sành nấu cơm, còn gì có thể nhóm lửa xào nấu không?"
Dương Nhị Đản lắc đầu.
Nàng thoáng thất vọng, nhưng thằng bé bỗng nhớ ra điều gì, gãi đầu nói: "Cũng không hẳn là không có... Trước kia ở bệ bếp còn cái ấm sành vỡ miệng, bị đại tẩu lấy đi đựng nước."
Mắt Giang Ninh sáng lên. Dù nhỏ, nhưng xào hạt dưa thì vẫn dùng tốt! Chỉ cần... để Nhị Đản ngủ đã.
Nàng còn đang tính cách đuổi nó đi nghỉ thì quay lại đã thấy thằng bé lăn ra ngủ mất, chắc mệt quá rồi.
Giang Ninh mỉm cười nhẹ nhõm, lập tức bắt tay xào hạt dưa. Gia vị nàng lấy từ hệ thống Trù Thần, tùy ý sử dụng. Theo từng bước chỉ dẫn, nàng rang hạt đến bảy phần chín, rồi thêm nước muối, chút đường, tiếp tục đảo đến khi đổi màu. Hương thơm béo ngậy bốc lên, át sạch mùi hăng ban đầu.
Nàng nhón một hạt bỏ vào miệng, hạnh phúc đến nheo cả mắt.
Liễu Diệp bị mùi thơm kéo tỉnh, vừa nghe tiếng lách tách liền mở mắt, chạy lại xem.
"Nương, nương làm gì mà thơm thế?"
"Đánh thức ngươi rồi à? Nếm thử xem." Giang Ninh đưa cho nàng ấy một hạt, còn dạy cách ăn.
Liễu Diệp vừa cắn đã sáng bừng mắt: "Trời ơi! Nương làm đó hả? Trong này còn có muối... ở đâu ra vậy?"
Giang Ninh hơi khựng lại, rồi ra dấu im lặng: "Suỵt, bí mật của nương. Cả nhà chỉ có chút xíu thôi!"
Liễu Diệp nghĩ đến tính bà bà, quả thật không dám hỏi thêm.
Giang Ninh cười đắc ý: "Đây là hạt dưa lâu mà các ngươi chê hôi đó. Giờ tin chưa? Ngươi nói nếu ta đem bán ở trấn trên, có đổi được tiền không?"
"Khẳng định là được!" Liễu Diệp gật đầu liên hồi. Trong thôn từng có người nói, một cân hạt dưa trên trấn giá tới năm văn, mà loại nươnglàm ngon hơn gấp bội!
Nghe vậy, Giang Ninh càng tin tưởng. Mẹ chồng nàng dâu xào suốt cả đêm, đến khi trời vừa hửng mới xong nửa sọt.
Dương Đại Đầu và mấy đứa nhỏ tỉnh dậy, vừa ăn thử đã kinh hỉ, nhìn Giang Ninh như... gặp lại người lạ.
Nàng không giải thích nhiều, chỉ hỏi: "Hôm nay nương muốn lên trấn bán thử. Ai đi với nương?"
Dương Đại Đầu bước lên: "Nương, con đi."
Giang Ninh gật đầu: "Vậy quyết vậy. Đại Đầu theo ta lên trấn, Nhị Đản và Tiểu Nha ở nhà xử lý tre, kiếm thêm cỏ tranh với dây thừng, nếu ta về sớm thì dựng lều tranh. Tam Thiết và Tứ Trang tiếp tục xuống chân núi hái rau dại, còn Liễu Diệp lo đồng ruộng.
Sắp xếp xong, nàng bảo Dương Đại Đầu giúp đem số dưa lâu đã hong gió qua đêm ra chỗ trống phơi nắng.
Hai mẹ con rời thôn theo lối trái, đi qua một đoạn núi rồi mới ra quan đạo. Tới đường chính thì người qua lại lác đác, từng tốp nhỏ vội vã. Khi tấm biển "Núi Lớn Trấn" hiện ra, Giang Ninh hít sâu, kéo Dương Đại Đầu bước nhanh hơn.
Theo trí nhớ, Núi Lớn Trấn tuy không đông dân, nhưng nằm ở vị trí đắc địa, khách từ tứ xứ qua lại nhiều. Quán trọ, quán rượu, tửu lâu cũng nhiều hơn hẳn Thanh Sơn Trấn kế bên.