Giang Ninh do dự một chút, lấy ra một cái ống trúc, gắp bốn khối thịt kho tàu bỏ vào, lại dùng lá chuối tây bịt kín miệng, xác nhận hương thịt không thoát ra mới đưa cho Dương Tam Thiết: “Cứ thế mang qua, đừng để người nhị phòng thấy, đem thẳng vào phòng ông bà nội ngươi.”
Dương Tam Thiết cầm ống trúc, lập tức chạy vụt đi. Đường trong thôn hắn quen thuộc đến mức nhắm mắt cũng tìm được.
Lúc này, Dương lão đầu cùng Lý thị vừa ăn xong cơm chiều, đang ngồi ngoài sân tiêu thực. Một lát nữa là vào nhà ngủ, thấy Dương Tam Thiết chạy tới, cả hai đồng loạt nhíu mày.
“Tam Thiết, sao lại tới đây?” Lý thị lập tức kéo cháu vào phòng.
Tiền thị nghe tiếng thì ló đầu ra xem, thấy hai tay Dương Tam Thiết trống không, lập tức bĩu môi, chẳng buồn để ý.
Vào nhà, Dương Tam Thiết móc từ trong ngực ra cái ống trúc, hạ giọng nói: “Bà nội, nương ta nấu thịt kho, ta đem cho ông bà mấy khối, hai người ăn vụng thôi, đừng để nhị thúc nhị thẩm biết.”
Vừa nghe đến “thịt”, Lý thị lập tức mất bình tĩnh. Nhà bọn họ, chỉ có ngày lễ Tết mới dám cắt một hai cân thịt để đỡ thèm, vậy mà Giang Ninh bây giờ lại dám mua thịt — tiền ở đâu ra?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT