Trên bầu trời xanh ngắt của đảo Manju, những đám mây trắng yên bình bỗng bị xé toạc bởi tiếng rền của đại bác.
“ẦM!!!”
Một cột khói đen phụt lên từ phía cảng. Dân làng hoảng loạn chạy toán loạn, tiếng trẻ con khóc xen lẫn tiếng gà vịt kêu inh ỏi.
Từ xa, một con tàu khổng lồ đang tiến vào. Trên cột buồm chính phấp phới một lá cờ đen với hình… cái miệng há hốc kèm hai hàng răng vàng chóe. Trên boong, một gã đàn ông béo phì, đầu quấn khăn đỏ, đang cười khoái trá.
“HA HA HA!!! Dân đảo Manju! Ta, Barco Mồm To, đã quay lại đây! Lần này, các ngươi không thoát được đâu!”
Irene đang ở gần chợ, trên tay cầm túi bánh rán nóng hổi vừa mua. Nhìn thấy con tàu, cô cau mày:
“Thằng béo đó lại đến nữa… mà lần trước vẫn chưa trả tiền bánh rán của ta.”
Từ phía doanh trại Quân Cách Mạng, Roko lao ra, lưng đeo một thanh đại kiếm:
“Irene! Mau về vị trí chiến đấu! Đó là bọn hải tặc Barco, lần này chắc chắn chúng có chuẩn bị!”
Irene lườm anh ta một cái:
“Thấy rồi! Nhưng cho tôi ăn hết bánh rán đã.”
“Không có thời gian ăn đâu!” Roko gắt.
Irene nhét nguyên cái bánh vào miệng, vừa nhai vừa chạy về hướng cảng:
“Ừ thì chiến luôn, nhưng tí nhớ đòi lại tiền nợ!”
---
Cảng đảo lúc này hỗn loạn như một nồi lẩu đang sôi. Zera, cô gái tóc bạc cầm lưỡi hái, vừa chém vừa… chửi:
“Đứa nào bắn trúng sạp cá khô của ông Bito thế hả?!”
Một quả đạn pháo vừa nổ ngay cạnh quầy hàng, làm mấy giỏ cá khô bay tứ tung. Ông Bito – chủ quầy – đỏ mặt tía tai, cầm nguyên cái rổ cá lao ra… đập vào đầu hải tặc gần nhất.
“Ăn cá khô của ta này!!!”
Barco từ trên boong hét xuống:
“Lên hết đi! Lấy hết vàng bạc, bắt phụ nữ đẹp về cho ta!”
Irene nghe xong, mặt đỏ bừng vì tức:
“Này! Ta không phải đồ trang trí của hắn nhé!”
Cô xoay cây thương quen thuộc trong tay, lao vào giữa đám hải tặc. Một tên vung kiếm chém xuống, Irene né sang bên, đá hắn lăn quay xuống biển.
“Bơi đi nhé anh bạn!”
Irene siết chặt cây thương tre của mình, định lao ra thì bất chợt —
“Đinh!”
Một âm thanh kỳ lạ vang lên trong đầu, rồi một màn hình xanh lá trong suốt bật ra ngay trước mắt cô. Trên đó hiện dòng chữ to tướng:
> [Hệ thống xuyên việt One Piece – Khởi động… hơi muộn]
Irene trợn tròn mắt:
“Gì… cái gì đây?!”
Một giọng nói máy móc, trầm ấm nhưng… hơi chậm vang lên:
“Xin chào, ký chủ. Chúng tôi xin lỗi vì đến trễ. Đây là Hệ Thống Tân Thủ của bạn, vốn dĩ phải kích hoạt ngay khi bạn xuyên… nhưng chúng tôi vừa trải qua một đợt bảo trì.”
Irene: “Bảo trì?! Giữa lúc tôi đang bị hải tặc dí bắn á?!”
Hệ thống: “Vâng, xin lỗi vì sự bất tiện. Nhưng bù lại, bạn sẽ nhận được gói quà tân thủ muộn.”
---
💣 Một quả đạn pháo khác nổ tung ngay sát Irene, hất tung vài tấm ván gỗ. Cô vừa lăn sang bên vừa gào:
“Này này! Tôi không rảnh để nói chuyện với… máy tính lúc này đâu nhé!”
Hệ thống: “Nhưng bạn sẽ muốn nghe. Tôi có thể cung cấp vật phẩm, kỹ năng và nâng cấp, chỉ cần bạn có điểm kinh nghiệm.”
Irene: “Có bánh rán không?!”
Hệ thống: “… Có, nhưng giá hơi chát.”
Irene: “Thôi, đưa tôi cái gì đập được đầu thằng kia ngay lập tức đi!”
[Mở cửa hàng hệ thống] – một loạt hình ảnh hiện ra trong đầu Irene, kèm tiếng nhạc “ting ting ting” như trò chơi rẻ tiền. Trên bảng menu nổi bật dòng chữ: “GÓI QUÀ TÂN THỦ ĐẾN MUỘN – CHỈ ĐƯỢC CHỌN 1 MÓN”.
Các món đồ hiện lên… chẳng giống đồ chiến đấu cho lắm:
1. Chảo Rán Bất Tử – Có thể dùng làm khiên chắn đạn, vũ khí cận chiến hoặc… rán bánh rán. Hơi nặng, nhưng rất êm ái khi đập vào đầu đối phương.
2. Dùi Cui Cá Ngừ Nướng – Khi đánh trúng sẽ tạo ra mùi cá nướng thơm nức, làm đối phương mất tập trung trong 3 giây vì đói bụng.
3. Kính Mát Nhìn Xuyên… Sương Mù – Chỉ có tác dụng với sương mù, nhưng trông cực ngầu. Không nhìn xuyên quần áo, đừng hỏi.
4. Găng Tay Đấm Bốc Bong Bóng – Đấm trúng ai sẽ tạo ra một quả bong bóng xà phòng trên đầu họ. Gây tổn thương tinh thần hơn là thể xác.
5. Thương Đuôi Cá Mập – Vũ khí nghiêm túc duy nhất trong danh sách. Sát thương cao, cộng chí mạng khi đâm trúng bụng đối phương.
Irene trợn mắt:
“Đây là… cửa hàng vũ khí hay cửa hàng bán đồ giảm giá cuối mùa thế hả?!”
Hệ thống nghiêm túc đáp:
“Chúng tôi ưu tiên phong cách đa dụng và… bất ngờ. Hải tặc sẽ không đề phòng bị đánh bằng cá ngừ nướng.”
Irene gãi đầu, mắt liếc qua cây Thương Đuôi Cá Mập:
“Thôi, tôi chọn cái này. Tôi chưa đủ trình để đập nhau bằng chảo.”
Hệ thống: “Xác nhận lựa chọn – Thương Đuôi Cá Mập – Miễn phí
Một luồng sáng lóe lên, trong tay Irene xuất hiện cây thương dài, phần lưỡi được rèn như răng cá mập, sắc loáng. Cô xoay thử vài vòng, nghe tiếng gió rít “vù vù”.
“Được đấy! Ít ra nhìn cũng ngầu.”
Hệ thống chen vào:
“Ngầu thôi chứ chưa chắc chém trúng. Chúc may mắn!”
Irene chưa kịp chửi thì tiếng pháo nổ “đùng đùng” từ phía tàu hải tặc vang tới. Những quả đạn pháo cày nát mặt nước, bắn tung bọt trắng xóa.
Ông cụ Gù hét:
“Che chắn! Chuẩn bị phản công!”
Đám quân cách mạng ào ra boong tàu, súng, kiếm, giáo sẵn sàng. Irene nhảy lên lan can, chống thương, mắt long lanh.
“Rồi rồi, để chị thể hiện.”
Con tàu hải tặc áp sát, những tên đầu trọc, răng nhọn, tóc xanh hình trái dứa gào lên:
“Xông lên! Cắn hết! Để lại mấy cái ván tàu làm kỷ niệm thôi!”
Tên thuyền trưởng, một gã cao to đội vương miện dứa vàng, hét:
“Ta là Dứa Vương! Ai chống lại sẽ bị… ép thành nước ép dứa!”
Irene nhún người, dùng boong tàu làm bàn đạp, phóng vút qua không trung như một mũi tên.
“Xin lỗi nhé, chị chỉ thích nước ép cam!”
Cô xoay thương, đáp xuống boong tàu địch, cú đâm đầu tiên xuyên qua boong gỗ, khiến bọn hải tặc nhảy dựng:
“Gì vậy trời?! Ai chơi ác thế?!”
Tên cận vệ của Dứa Vương lao tới, hai tay là hai thanh đao răng cưa. Hắn vừa múa đao vừa gào:
“Ngon thì chơi một mình với ta!”
Irene cười khẩy:
“Được, nhưng nhớ giữ lại nguyên trái dứa trên đầu nha!”
Hai bên lao vào, tiếng thương va vào đao chan chát. Irene liên tục trêu:
“Chém mạnh lên! Mạnh nữa! Đừng sợ chị bị thương, chị sợ… chị chém gãy kiếm của em thôi!”
Đám hải tặc khác xông vào hỗ trợ, nhưng mỗi đứa vừa áp sát đã bị cô hất thương đánh bay như bánh bao hấp. Một tên xui xẻo bị vung cán thương đập vào bụng, gục xuống ôm bụng kêu:
“Trời ơi… mùi cá ngừ đâu ra vậy?”
Irene sững lại.
“Hệ thống! Cái thương này có mùi cá ngừ thật hả?”
Hệ thống:
“À… đó là tính năng phụ tôi quên nói. Để gây rối khứu giác đối thủ.”
Irene:
“Trời ơi… giờ tôi hiểu vì sao tụi nó chảy nước miếng giữa trận rồi…”
Cuộc chiến càng lúc càng hỗn loạn. Quân cách mạng từ tàu bên này nhảy sang hỗ trợ, súng đạn, kiếm giáo loang loáng. Bọn hải tặc bắt đầu chùn bước khi Dứa Vương bị Irene ép lùi từng bước.
Dứa Vương gầm lên, tung cú chém toàn lực. Irene xoay người, đỡ bằng lưỡi thương, rồi bất ngờ quét ngang… phập! — cái mũ dứa vàng rơi xuống biển.
Cả boong tàu im bặt. Dứa Vương sờ đầu trọc lóc, thét:
“Khôngggg!!! Mũ dứa của ta!!!”
Irene dựng thương lên vai, cười toe:
“Ừ, giờ anh chỉ còn là… Vương Hói thôi.”
Đám hải tặc đồng loạt quăng vũ khí, đầu hàng. Quân cách mạng hò reo, trói gọn bọn chúng.
Sau khi đám hải tặc bị trói gọn như cuộn sushi, boong tàu lại tràn ngập tiếng hò reo. Mấy chiến sĩ quân cách mạng vác súng ngồi bệt xuống, cười ha hả. Ông cụ Gù thì vừa nhai trầu vừa gật gù:
“Con bé này… đánh nhau thì như quái vật, nói chuyện thì như bà hàng cá.”
Irene chống thương, ngó quanh. Cảm giác vừa hạ một con trùm game xong vẫn chưa… nhận thưởng.
“Hệ thống! Giờ thì trả lời chị nghiêm túc đi, đây rốt cuộc là cái gì?”
“Xin chào, bạn đã chính thức mở khóa ‘Hệ thống Hải Tặc Online – Phiên bản trễ hẹn’. Do lỗi đường truyền xuyên không, gói quà tân thủ bị giao muộn khoảng… 3 năm.”
“3 NĂM?!” Irene xém quăng thương xuống biển.
“Bộ anh định gửi hàng bằng… sên biển à?!”
“Xin lỗi vì sự bất tiện này. Nhưng bù lại, bạn sẽ được nhận thêm 50 điểm kinh nghiệm bonus.”
Irene nhíu mày:
“Điểm kinh nghiệm xài kiểu gì?”
Hệ thống mở bảng menu trong đầu cô — y chang một giao diện game RPG, có thanh HP, thanh Stamina, thanh… “Độ Nhiệt Tình” (?!).
Ngay bên cạnh là mục Cửa Hàng với vô số món đồ quái gở:
Chảo Rán Bất Tử: Dùng làm khiên, đập địch, hoặc chiên trứng.
Bình Xịt Nước Mắt Cá Sấu: Phun vào mắt đối thủ khiến họ… bật khóc 3 phút.
Váy Lông Vịt Siêu Tốc: Mặc vào giúp tăng tốc chạy, nhưng phát ra tiếng “cạp cạp” mỗi bước.
Bánh Bao Siêu Hồi Máu: Ăn vào hồi HP nhưng sẽ… béo thêm 0,5kg tức thì.
Irene trợn mắt:
“Bộ này định biến tôi thành hề hả?!”
Hệ thống đáp tỉnh bơ:
“Chiến trường không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần… phong cách.”
Irene lẩm bẩm:
“Phong cách cái đầu anh… Nhưng thôi, có còn hơn không.”Đêm đó, khi mọi người đang ăn mừng, Irene lẻn ra mũi tàu. Cô chống cằm nhìn ánh trăng phản chiếu trên biển. Trong đầu vẫn thoáng qua những hình ảnh quen thuộc: bầu trời Grand Line, cánh buồm in hình đầu lâu rơm, một chàng trai đội mũ gơm với nụ cười ngây ngô….
Irene sững lại. Sóng biển vỗ nhẹ vào mạn tàu, nhưng trong đầu cô thì bão tố đang nổi lên.
Nếu đây thật sự là One Piece… thì những gì sắp tới sẽ không chỉ là đánh nhau với vài tên hải tặc tép riu.
Tối hôm đó, khi dân làng dọn dẹp, ông cụ Gù ra lệnh:
“Chúng ta rời đảo trước khi bọn khác kéo đến. Nhổ neo!”
Irene vừa phụ khiêng một thùng tiếp tế vừa hỏi:
“Đi luôn hả? Tôi còn chưa ăn hết bánh rán mà.”
“Trên tàu còn cá khô, chịu khó vậy.”
Cánh buồm căng gió, con tàu của quân cách mạng rời đảo Manju trong ánh trăng. Irene đứng ở lan can, gió biển thổi mát rượi. Trong đầu cô, giọng hệ thống khẽ vang:
“Bạn không chỉ là Irene của hòn đảo này. Bạn đến từ một thế giới khác — nơi One Piece chỉ là truyện tranh.”
Irene siết chặt cây thương.
“Được rồi… Nếu số phận đã quăng mình vào đây, mình sẽ chơi tới bến.”