Con tàu cập bến một cầu gỗ nhỏ giữa vịnh. Rừng xanh bao quanh, gió biển mang theo mùi mặn hòa với mùi nhựa cây. Trên bờ, vài chiến binh mặc áo khoác nâu đứng canh, mắt liếc nhanh về phía Irene.
Roko vẫy tay như thể đây là nhà mình:
“Ê mấy anh, tôi mang về một con cá mập mặc váy đây này!”
Irene nhướng mày:
“Cá mập? Cậu đang gọi tôi đó hả?”
Một anh lính gác bật cười:
“Cứ tưởng anh ta đem về hải sản, ai ngờ là cô gái vừa đâm chết Sea King.”
Zera lắc đầu:
“Thôi, mau vào trong. Anh Reddick còn phải báo cáo.”
Họ đưa Irene băng qua con đường lát đá lẫn rễ cây, dẫn vào khu trung tâm căn cứ. Ở đây, nhà cửa dựng bằng gỗ và tre, lợp lá cọ. Bãi tập nằm ngay giữa, với hàng chục người đang tập bắn, tập kiếm, hoặc vật lộn trên cát.
Một chiến binh tóc xoăn, da ngăm, đang chống nạnh chỉ huy cả nhóm hét:
“Lớn hơn! Tiếng hét yếu như thế làm sao dọa nổi hải quân?!”
Irene vừa bước vào thì tất cả ánh mắt đổ dồn về phía cô. Roko hắng giọng:
“Mọi người, đây là Irene, tân binh… à chưa chính thức. Cô ấy vừa đâm thủng một Sea King bằng thương.”
Đám lính ồ lên. Một gã râu quai nón nói to:
“Ồ, được đó! Nhưng giỏi hạ quái vật không có nghĩa là giỏi sống sót với đám hải quân!”
Irene chống nạnh:
“Thế thì để tôi chứng minh luôn!”
Ngay lập tức, một “lễ chào mừng” được bày ra. Theo lời Roko, đây là “bài kiểm tra nhập môn” cho mọi tân binh — phải chạy một vòng quanh căn cứ, vượt qua đủ trò quái gở do đồng đội bày ra.
“Chỉ cần đến đích còn thở là qua!” – Roko nháy mắt.
Irene nghiêng đầu: “Và nếu không còn thở?”
Zera lạnh lùng: “Thì… khỏi cần gia nhập.”
Tiếng còi vang lên. Irene lao đi, thì lập tức… một con dê từ đâu phi ra, trên lưng gắn cờ “Cướp cờ của tôi nếu muốn tiếp tục!”
“Đây là phần kiểm tra phản xạ!” – một chiến binh cười như ác quỷ.
Irene đuổi theo, nhưng con dê lại quá nhanh, còn rẽ sang chỗ mấy chảo dầu đang bốc khói. Một phụ nữ to con chặn đường:
“Bài kiểm tra sức chịu đựng! Ăn hết 5 cái bánh rán cay nhất thế giới, rồi mới được đi tiếp!”
Irene trợn mắt: “Mấy người đang kiểm tra tân binh hay tra tấn tù nhân?!”
Nhưng cô vẫn ăn. Kết quả là vừa đuổi dê vừa xì khói mũi như rồng.
Qua vòng hai, Irene bị chặn bởi một gã cao to gấp đôi Roko, cơ bắp cuồn cuộn, đang vác một thân cây.
“Bài kiểm tra sức mạnh – đẩy ngã tôi là qua!”
Irene nheo mắt: “Người to thì chưa chắc… khó đẩy đâu.”
Cô không tấn công trực diện, mà chờ gã bước tới. Khi gã chuẩn bị húc, Irene trượt sang bên, móc chân và… bịch! – gã nằm lăn ra cát, bụi bay mù.
Roko hét lên: “WOAAAA! Ghi hình lại, mai tôi còn khoe!”
Đến vòng cuối, một nhóm cung thủ đứng chờ. Một người ném cho Irene cây cung:
“Bắn trúng bia di động kia, nếu trượt thì coi như trượt luôn bài kiểm tra!”
Bia di động ở đây… chính là Roko đang bị treo lủng lẳng trên dây, vẫy tay: “Cố lên nha, nhưng đừng bắn tôi nhaaaa!”
Irene hít sâu. Trong đầu lại lóe lên một ký ức khác — một boong tàu, cô đang bắn vào mục tiêu gỗ khi sóng tàu lắc mạnh. Tay cô giương cung, mũi tên vút đi, trúng ngay tấm bia… cách đầu Roko đúng hai cm.
Tất cả vỗ tay. Zera mỉm cười lần đầu tiên:
“Cô qua rồi.”
Buổi tối, Reddick gọi Irene lên phòng chỉ huy. Ông ngồi sau bàn gỗ, tay cầm một tách trà.
“Cô không chỉ qua bài kiểm tra, mà còn chứng tỏ mình có kỹ năng vượt xa tân binh. Nhưng…” – ông nhìn thẳng – “Cô không nhớ quá khứ, đó là điều nguy hiểm trong thế giới này.”
Irene đáp, giọng chắc nịch:
“Vậy tôi sẽ tạo ra một quá khứ mới, ở đây, cùng mọi người.”
Reddick cười nhẹ:
“Được. Từ hôm nay, cô chính thức là một chiến binh của Quân Cách Mạng.”
Ngay sau đó là tiệc mừng. Mọi người uống rượu, ăn thịt nướng, hát ầm ĩ. Roko và Irene thi ăn, kết quả là cả hai lăn ra bãi cát. Zera thì lẳng lặng rót trà, nhưng khóe môi khẽ cong.
Irene nằm ngửa nhìn trời, nghĩ thầm: Mình vẫn không nhớ mình là ai… nhưng ít nhất, mình biết mình muốn đi đâu.
Ở đâu đó ngoài khơi, một con tàu mang lá cờ đầu lâu đang tiến lại gần…
Ngày đầu tiên sau khi được nhận, Irene đã bị Roko dựng dậy từ khi trời còn chưa sáng.
“Dậy mau! Mặt trời chưa mọc thì mới tập kịp mấy bài đầu.” – cậu vừa nói vừa kéo chăn.
Irene quấn chăn như cái kén:
“Người bình thường sẽ nói ‘ngủ thêm chút’ chứ không phải ‘chạy ba vòng quanh đảo’ lúc 4 giờ sáng đâu.”
Nhưng Roko không quan tâm. Bài tập “mở màn” của Irene là chạy quanh đảo với một con dê buộc dây vào thắt lưng.
“Dê này chuyên lộn xộn. Nếu nó chạy chậm, cô phải kéo. Nếu nó chạy nhanh, cô phải đuổi. Hoàn hảo cho tập phản xạ và sức bền!” – Roko cười gian.
Nửa vòng đầu, Irene gần như bị dê lôi xềnh xệch. Nửa vòng sau, cô lôi ngược nó vì nó mải ăn cỏ. Đến vòng cuối, Irene và con dê… hợp tác chạy song song, khiến Roko ngẩn người:
“Ủa, không phải bài tập này để… hành cô sao?”
Irene nhếch môi:
“Quan trọng là biết đàm phán. Cậu nên thử với người, thay vì với dê.”
Buổi chiều, Zera dẫn Irene vào bãi tập vũ khí.
“Cầm kiếm.” – Zera ném cho cô thanh kiếm gỗ.
“Nhưng tôi quen dùng thương.” – Irene nói.
“Càng không quen càng phải học. Trên chiến trường, không phải lúc nào cô cũng có vũ khí mình thích.” – Zera đáp lạnh lùng.
Bài tập là chặn đòn Zera trong vòng 3 phút. Nhưng Zera nhanh đến mức Irene chỉ kịp nghe vút là kiếm đã ở trước mặt. Lần đầu, Irene bị đánh bật kiếm. Lần thứ hai, kiếm gỗ gõ cốp vào trán.
Sau mười lần, Irene thở hồng hộc:
“Cô cố tình đánh trán tôi hả?!”
Zera bình thản:
“Để cô nhớ mà né.”
Đến lần thứ mười một, Irene bất giác xoay người, dùng kỹ thuật lạ đỡ đòn. Cả Zera lẫn Irene đều khựng lại.
“Kỹ thuật đó…” – Zera nheo mắt – “Ai dạy cô?”
“Tôi… không biết. Tự nhiên tay tôi làm vậy thôi.” – Irene trả lời, cảm giác đầu lại đau nhói.
Đêm đó, Irene nằm trên võng, nghe tiếng sóng vỗ. Trong giấc ngủ, cô thấy mình đứng trên một boong tàu lớn, mặc áo khoác dài đen, tay cầm thương. Xung quanh là những người mặt che khăn, chiến đấu dữ dội.
Một giọng đàn ông trầm thấp vang lên:
“Irene! Lui lại!”
Rồi một vụ nổ sáng lòa, và mọi thứ tan biến. Irene giật mình tỉnh dậy, tim đập nhanh. Cô ôm đầu, cảm giác ký ức đang dần bị kéo về, nhưng lại như bị một lớp sương dày che kín.
Trong những ngày tiếp theo, Irene làm quen với vài chiến binh khác:
Kaito, xạ thủ chuyên dùng súng trường dài, thích kể chuyện cười nhưng kể xong chỉ mình cười.
Mira, y tá nhưng lúc tức giận thì ném ống tiêm như phi tiêu.
Tobin, đầu bếp chính, người đã “tra tấn” Irene bằng bánh rán cay hôm đầu, nay lại tặng cô món… cà ri siêu cay.
Mỗi người đều góp một phần vào “khóa huấn luyện sống dở chết dở” của Irene
Một tuần sau, Reddick giao nhiệm vụ đặc biệt:
“Tối nay, tất cả tân binh sẽ tham gia ‘Đêm cướp cờ’. Cờ của phe A đặt ở bờ Đông, phe B đặt ở bờ Tây. Lấy được cờ đối phương và mang về là thắng.”
Irene ở phe B, cùng Roko, Mira và một tân binh khác tên Fenn. Nhưng không ai nói trước là cả căn cứ sẽ hóa thành mê cung bẫy: hố cát, lưới rơi, bẫy nước, và thậm chí mấy con… khỉ trộm đồ.
Trong lúc chạy, Irene bị mấy con khỉ giật mất thương. Thay vì đuổi, cô dụ chúng bằng chuối, rồi thừa cơ lấy lại vũ khí. Cả đội vượt qua bẫy, Irene lấy cờ và dùng đường biển bơi vòng về.
Khi về tới căn cứ, Reddick cười:
“Không chỉ sức mạnh, mà còn phải có đầu óc. Cô làm tốt.”
Đêm hôm đó, mọi người lại mở tiệc. Roko ngồi bên Irene, nâng cốc:
“Chúc mừng chính thức trở thành một phần của chúng tôi.”
Irene cười, nhưng mắt hướng ra biển. Trong bóng tối, cô thấy một ánh đèn chớp. Chỉ mình cô để ý vì đó là mã tín hiệu hải tặc… thứ cô không hiểu vì sao lại biết.
Ở ngoài khơi, con tàu mang cờ đầu lâu đã áp sát đảo. Bóng một người đàn ông cao lớn đứng ở mũi tàu, nở nụ cười khó đoán.