Trời sáng. Ánh nắng chói chang của vùng biển nhiệt đới chiếu thẳng vào mặt Irene, khiến cô phải nhăn nhó như vừa nuốt nhầm một con cá sống. Cô ngồi dậy từ võng, đầu tóc bù xù, miệng lẩm bẩm:
“Ư… Mình đâu có gọi báo thức đâu mà ông trời đánh thức sớm thế này…”
Tàu đang rung nhẹ — dấu hiệu quen thuộc cho thấy có gió mạnh. Nhưng cùng lúc, từ boong vọng lên tiếng hét ầm ĩ:
“Cờ hải tặc! Bên phải tàu! Chuẩn bị chiến đấu!!”
Irene bật dậy như lò xo.
“Gì nhanh dữ vậy? Mới tối qua ăn mừng xong mà sáng nay đánh nhau tiếp hả?!”
Trên boong, ông cụ Gù đã đứng chống gậy, mắt lim dim nhưng giọng sang sảng:
“Đám này… là băng Cá Mập Xanh. Chuyên săn tàu đi ngang tuyến này.”
Cậu nhóc Tép thì nhảy loi choi:
“Nghe đồn thuyền trưởng của chúng có hàm răng… nguyên bộ hàng giả bằng thép! Cắn phát là toang!”
Irene quay sang hệ thống trong đầu:
“Này, anh hệ thống, giờ là lúc tỏa sáng của mấy món đồ dị anh tặng đấy.”
Hệ thống “tinh” một tiếng:
“Xin xác nhận: Bạn muốn sử dụng quà tân thủ?”
“Ừ, dùng hết cho tôi!”
Ngay lập tức, một luồng sáng lóe lên — và trên tay Irene xuất hiện Chảo Rán Bất Tử sáng loáng, bên hông là Bình Xịt Nước Mắt Cá Sấu, và trên người… là Váy Lông Vịt Siêu Tốc vàng chóe.
Tiếng “cạp cạp” vang lên mỗi khi cô bước một bước.
Cả boong tàu im phăng phắc 3 giây.
Rồi một chiến sĩ không nhịn nổi:
“Pfff… Irene… cô… cô định… múa lân trên biển à?!”
Irene nghiến răng:
“Cái này tăng tốc độ, biết chưa! Đừng coi thường thời trang chiến trường!”
Chiến sự bắt đầu khi băng Cá Mập Xanh áp sát. Tên thuyền trưởng — một gã đầu trọc, hàm răng thép bóng loáng — hét:
“Các ngươi! Giao toàn bộ hàng hóa và con bé mặc váy vịt kia cho ta! Ta sẽ tha mạng!”
Irene giơ chảo rán lên, gõ “coong” một phát:
“Xin lỗi, chảo này chỉ nhận nấu ăn, không nhận đe dọa.”
Cô bật chế độ tăng tốc, váy lông vịt “cạp cạp” liên hồi, lao thẳng sang tàu địch. Đám hải tặc ngơ ngác mất vài giây vì chưa bao giờ thấy một chiến binh… vừa xinh vừa kêu như vịt chạy trên boong.
BAM! — Chảo rán quét ngang, hất bay ba tên cùng lúc xuống biển.
PSSSSS! — Bình xịt phun vào mặt một tên khác, khiến hắn khóc tu tu như bị giật mất cây kẹo bông.
Ông cụ Gù đứng xem mà cười đến rơi cả trầu:
“Con bé này… đúng là tai họa có chân.”
Trận đánh kéo dài chưa đến 10 phút. Băng Cá Mập Xanh bỏ chạy trong tiếng cạp cạp ám ảnh, để lại trên biển vài vệt bong bóng… và một huyền thoại mới về “Nữ Chiến Binh Vịt”.
Tối hôm đó, khi mọi người ăn tối, Irene lặng lẽ mở cửa hàng hệ thống, nhìn số điểm kinh nghiệm mới. Cô khẽ cười:
“Được rồi… Nếu đây là One Piece thật, thì mình sẽ dùng mọi cách, kể cả chảo rán và váy vịt, để sống sót và đi xa nhất có thể.”
Trời hôm nay âm u, sóng biển lăn tăn nhưng chẳng mấy yên bình. Tàu quân cách mạng đang băng qua một vùng biển mà bản đồ ghi chú hẳn hoi bằng mực đỏ chót: “Không Khuyến Khích Du Lịch”.
Ông cụ Gù chống gậy, nhìn trời, lẩm bẩm:
“Gió này… không lành.”
Irene đang ngồi trên boong, gặm một miếng bánh quy khô đến mức có thể dùng làm vũ khí, thì nghe hệ thống “tinh” một cái:
“Nhiệm vụ phụ phát sinh: ‘Làm Việc Thiện Trên Biển’ — Cứu một người đang gặp nạn. Phần thưởng: 200 điểm kinh nghiệm + 1 Vật phẩm Bất Ngờ.”
Cô nhướn mày:
“Ờ… nghe dễ mà. Chứ bình thường toàn bảo đánh nhau sống chết mới cho thưởng…”
Đúng lúc đó, Tép — cậu nhóc canh gác — hét toáng lên:
“Có người! Có người đang trôi kìa!!”
Mọi người ùa ra lan can. Giữa làn sóng lăn tăn và đám mảnh vỡ của một con tàu đang chìm, có một bóng người đang bám lấy mảnh gỗ.
Tóc vàng rối bù, quần áo rách tả tơi, mặt cắm gần nửa xuống nước, chỉ thấy bọt khí phập phồng.
Irene nheo mắt, rồi quay sang ông cụ Gù:
“Trông giống trai đẹp. Cứu nhanh, kẻo sóng đánh mất thì tiếc!”
Ông cụ Gù cạn lời, nhưng vẫn ra lệnh:
“Thả thang dây! Hai người xuống kéo lên!”
Irene nhảy xuống biển không chút do dự, váy lông vịt cạp cạp vang trời.
Tép ở trên boong gào:
“Chị Irene ơi, sao chị vẫn mặc cái váy đó hảaaa?!”
“Đây là đồ tăng tốc bơi, biết chưa!” — Irene vừa nói vừa quạt nước như cá ngừ chạy trốn, lao tới gần người đang bất tỉnh.
Cô túm lấy cổ áo, cố nâng đầu anh ta lên khỏi mặt nước. Cận cảnh hơn, cô mới thấy gương mặt này quen quen… Mày rậm, đường nét cứng cáp, dù ướt nhẹp vẫn toát ra cái vibe “nhân vật chính có plot armor”.
Trong đầu hệ thống “tinh” một cái:
“Nhân vật quan trọng phát hiện: Sabo (thanh niên vàng óng, số phận éo le, cần cứu ngay nếu không sẽ trôi sang manga khác).”
Irene khựng lại một giây:
“… Hệ thống, mày nghiêm túc không đấy?”
“Rất nghiêm túc. Đây là Sabo — sau này sẽ là Tổng Tham Mưu Quân Cách Mạng. Cứu đi, đừng chậm.”
Cô cùng một chiến sĩ khác kéo Sabo lên tàu. Ngay khi vừa đặt anh xuống boong, Tép chọt vào má Sabo:
“Ông này đẹp trai ghê… Ê chị Irene, làm người yêu đi!”
Irene lườm:
“Mày im. Người ta còn chưa thở được kìa!”
Cô nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo, vừa làm vừa càu nhàu:
“Ông này… đừng để tôi phải tốn kỹ năng cứu thương cấp thấp của hệ thống nhé, tôi đang để dành điểm mua Đùi Gà Khổng Lồ đấy…”
Ba lần ép tim sau, Sabo ho sặc sụa, phun ra một ngụm nước biển to như mối tình đầu bị từ chối. Anh mở mắt, nhìn quanh mơ hồ:
“Đây… là đâu?”
Irene cười toe:
“Tàu quân cách mạng. Anh vừa được tôi vớt… miễn phí.”
Sau khi được thay quần áo khô và uống chút nước ấm, Sabo ngồi dựa vào cột buồm, trông đã tỉnh táo hơn. Anh kể ngắn gọn: tàu của anh bị một con tàu buôn có vũ trang tấn công, không rõ nguyên nhân.
Ông cụ Gù im lặng một lúc, rồi bảo:
“Thế thì anh nợ mạng con bé này đấy.”
Sabo quay sang Irene, khẽ mỉm cười:
“Cảm ơn… Ờ, chị vịt vàng.”
Cả boong tàu bật cười rần rần. Irene thì đỏ mặt, nhưng vẫn cố làm ngầu:
“Tôi là Irene. Không phải chị vịt vàng, nhớ chưa?”
Đêm hôm đó, hệ thống lại “tinh”:
“Nhiệm vụ hoàn thành! Bạn nhận được 200 điểm kinh nghiệm + Vật phẩm Bất Ngờ: ‘Kính Râm Ngầu Lòi’ — khi đeo sẽ tự động tạo hiệu ứng gió thổi tóc và nhạc nền kịch tính.”
Irene nhìn cái kính, nghĩ thầm:
“Có vẻ hợp để ra mắt trước trai đẹp…”
Cô không biết rằng, từ giây phút này, Sabo sẽ trở thành một phần lớn trong câu chuyện của cô — và là chìa khóa mở ra những sự kiện tiếp theo, đưa Irene tiến sâu hơn vào thế giới One Piece.