Irene tỉnh dậy vì… BỐP! — một con cá to như cái mái chèo tát thẳng vào mặt. Nước biển mằn mặn vẫn còn chảy tong tong từ mấy cái vảy bạc óng ánh.
"CÁ MỚI CÂU ĐƯỢC! CHO NGƯỜI ĐÓ!" — Một giọng già nhưng vang như loa phóng thanh gào lên.
Irene mở mắt, thấy trước mặt mình là một ông cụ… gù lưng, râu bạc dài tới rốn, đội cái mũ rộng vành to như cái nồi úp ngược, tay cầm kính lúp khổng lồ soi thẳng vào mũi cô.
"Hừm… không phải hải tặc… nhưng cũng không phải dân làng…" — Ông lẩm bẩm, rồi "HỐ!!!" hét lên gọi ai đó. — “Cậu nhóc! Tới đây mau! Có người lạ trôi dạt vô bờ!”
Từ xa, một cậu nhóc tầm mười hai tuổi phi như tên bắn, vừa chạy vừa nhai bánh cá khô, mồm nhanh hơn cả chân:
"Ở đâu? Ở đâu? Có hải tặc hả? Có súng không? Có mắt chột không? Có— Ô…" — Cậu thắng gấp, trượt cát, dừng ngay trước mặt Irene. Cậu nhìn từ đầu đến chân rồi thốt: — “Hụt hải tặc! Không có hình xăm, không có kiếm, không có áo choàng bay bay. Với lại… cái váy hoa kia thì… chị là hải tặc “vườn” à?”
Irene ngó xuống, thấy mình đang mặc cái váy hoa tím nhăn nhúm, trông như vừa bị con bạch tuộc bự vò nát. Ai đó chắc đã thay đồ cho cô khi cô bất tỉnh… (Hy vọng là thay đồ một cách lịch sự.)
"Tôi… tôi chỉ nhớ tên tôi là Irene." — Cô ngập ngừng, giọng khản đặc vì cổ họng khô rát. — “Còn… tất cả những thứ khác… trắng trơn.”
"MẤT TRÍ NHỚ!!!" — Ông cụ hét như vừa phát hiện kho báu. — “Làng này lâu rồi chưa có vụ mất trí nhớ! Lần trước là ông Mập Râu Rễ, tỉnh dậy quên mất mình đã cưới bốn bà vợ, suýt nữa thì cưới thêm bà thứ năm!”
Cậu nhóc cười khanh khách: “Cho chị về nhà em đi ông cụ! Em sẽ dạy chị cách ném cá đánh ngất hải tặc!”
"Không!" — Ông cụ khoát tay. — “Ta bận! Còn phải ra bến cảng soi mặt mấy thằng nghi hải tặc. Tụi nó toàn giả làm thương nhân, nhưng chân lại đi dép rơm một bên đỏ một bên xanh. Khả nghi lắm!”
Thế là, chẳng ai hỏi ý kiến, Irene bị lôi xềnh xệch về một căn nhà nhỏ sát biển. Mái nhà lợp bằng vỏ sò, mỗi khi gió thổi lại kêu leng keng như chuông gió. Mẹ của cậu nhóc xuất hiện ở cửa, tay cầm cái muôi to bằng… khiên, cơ bắp nổi cuồn cuộn như dân bốc vác ở bến cảng.
"Gì đây?" — Bà nheo mắt. — “Người lạ? Mất trí nhớ? Không phải gián điệp của Hải Quân đấy chứ?”
"Không phải đâu mẹ!" — Cậu nhóc nhanh nhảu. — “Nếu là Hải Quân thật thì giờ đã trói mẹ lại rồi!”
Bà gật gù: "Cũng có lý… Nhưng ở đây không có chỗ cho người ăn không ngồi rồi. Muốn ở thì phải làm việc." — Bà ném vào tay Irene một cái xô đầy cá tươi, đuôi vẫn quẫy như múa. — “Rửa sạch, kẻo tối nay khách ăn có mùi “biển sống” lại chửi mẹ.”
Irene đành ngồi xổm bên bờ giếng, tay ướt sũng, cá thì cứ nhảy phạch phạch. Cậu nhóc ngồi kế bên, hai mắt như đang điều tra vụ án.
"Nè… chị có bao giờ gặp hải tặc thật chưa?" — Cậu hỏi, giọng hạ xuống như đang kể bí mật. — “Ở ngoài khơi ấy… toàn bọn đội mũ quái dị, cười ha ha như điên, với cả… kho báu huyền thoại! Chị có biết về kho báu One Pie—”
Irene khựng lại. Trong đầu cô như có tiếng sóng ầm ầm. One Piece. Từ đó vang lên rõ mồn một, rồi… BÙM! một loạt hình ảnh hiện ra: một con tàu buồm khổng lồ với lá cờ đầu lâu đội mũ rơm, những gương mặt vừa xa vừa quen, tiếng cười vang vọng như đang xé cả bầu trời biển…
Tim Irene đập dồn. Tõm! — con cá trong tay rơi xuống giếng.
"Cá nhà tui mà!" — Cậu nhóc la oai oái.
Irene cười gượng, nuốt khan: “Xin lỗi… Tôi… chỉ là… thấy vài hình ảnh lạ thôi. Chắc… hậu quả của mất trí nhớ.”
Nhưng cô biết… những hình ảnh đó thật đến mức mùi muối biển vẫn còn vương nơi mũi.
Sáng hôm sau, Irene bị đánh thức không phải bởi tiếng gà gáy… mà là tiếng “Ối dồi ôi! Con mực khổng lồ lại vào vịnh rồi bà con ơiiii!!!”
Cô bật dậy, đập đầu vào xà nhà. "Á đau!" — Cô xoa trán, vừa kịp thấy cậu nhóc chạy vào, mắt sáng như đèn pha.
"Nhanh lên! Mau ra cảng! Con mực khổng lồ to như thuyền buồm ấy!" — Cậu hét, kéo tay cô chạy xồng xộc ra ngoài.
Khi tới bến, Irene sững sờ. Cảng của ngôi làng đúng kiểu… hỗn loạn có tổ chức. Mấy ông ngư dân cơ bắp cuồn cuộn đang cùng nhau lôi lên một con mực to bằng ba con thuyền ghép lại, xúc tu quấn vòng vòng như mì Ý.
"Này, tránh đường!" — Một bà cụ gầy nhẳng, tóc bạc dựng ngược như bị điện giật, vừa lái một chiếc xe đẩy chất đầy… dứa, vừa hét. — “Mực khổng lồ xào dứa là món tủ của ta đó!”
Irene vừa né vừa chớp mắt. Mọi người ở đây… ai cũng lố bịch y như nhau, từ dáng đi đến giọng nói, nhưng lại tràn đầy năng lượng.
Đứng giữa đám đông, ông cụ hôm qua xuất hiện, kính lúp vẫn treo lủng lẳng trước ngực. “Hừm… không phải mực thường đâu. Mắt nó có tia đỏ… Có thể là loài mực săn hải tặc vùng ngoài khơi!”
Cậu nhóc ngạc nhiên: “Mực cũng săn hải tặc hả ông cụ?”
"Ừ, mực này chuyên hút mấy lá cờ đầu lâu làm chăn ngủ." — Ông cụ đáp tỉnh bơ.
Irene bật cười, nhưng tiếng cười lập tức bị cắt ngang bởi một cơn choáng nhẹ. Trước mắt cô chợt hiện ra hình ảnh một con mực biển khổng lồ khác, đang quấn chặt quanh một con tàu với lá cờ mũ rơm… Tiếng ai đó hô: “Luffy! Nhanh lên!!!”
Cô choàng tỉnh, tim đập mạnh. Cậu nhóc thấy mặt cô tái mét liền hỏi: “Chị sao thế?”
"Không… không sao." — Cô xua tay. — “Chỉ là… hình như tôi thấy cảnh này ở đâu rồi…”
Nhưng cô không kể thêm. Nói ra chắc họ nghĩ cô bị nước biển vào não thật.
Buổi trưa, cả làng kéo nhau tới quán ăn lớn nhất — quán của mụ Béo Bạch Tuộc. Bà to đúng nghĩa đen, mặc tạp dề hình… con bạch tuộc cười toe, tay cầm hai cái chảo to như nắp thuyền.
"Mực khổng lồ xào dứa đây!!!" — Bà hét, hất chảo một cái, mực và dứa bay vòng vòng rồi đáp xuống đĩa.
Cậu nhóc thì thầm với Irene: “Bà ấy nấu ngon lắm… nhưng đừng khen đẹp. Lần trước có người khen, bà ấy đòi cưới liền.”
"Cưới… ai cơ?" — Irene hỏi.
"Cưới người khen ấy." — Cậu nhóc nhún vai.
Irene suýt sặc. Thế giới này đúng là chẳng giống nơi cô từng… À khoan, nơi cô từng ở là ở đâu? Cô vẫn không nhớ.---
Ăn xong, Irene định ra ngoài hóng gió thì nghe tiếng gọi: “Này cô gái!”
Quay lại, cô thấy ông cụ đứng ở góc bàn, một tay cầm kính lúp, một tay cầm bản đồ biển.
"Ta đã hỏi dân làng, không ai biết cô là ai." — Ông nói chậm rãi. — “Nếu cô muốn tìm lại ký ức, phải ra biển. Biển luôn giữ những câu trả lời… và cả những câu hỏi mới.”
Irene sững sờ. Ra biển? Chỉ ý nghĩ thôi cũng làm tim cô đập nhanh, như sắp gặp lại một điều gì vừa đáng sợ vừa… quen thuộc.
Cậu nhóc chen ngang: “Nhưng mà, trước khi ra biển, chị phải học chèo thuyền đã. Hôm qua chị còn rửa cá rớt xuống giếng nữa là.”
"Này!" — Irene đỏ mặt. — “Đó là… do cá trơn thôi!”
Mọi người cười ầm lên. Nhưng trong tiếng cười ấy, Irene lại thấy sóng biển vỗ vào tâm trí mình, mang theo những mảnh ký ức rời rạc về một thế giới rộng lớn hơn gấp ngàn lần hòn đảo này.Buổi chiều ở làng cảng luôn ồn ào như lễ hội. Tàu bè ra vào tấp nập, tiếng rao hàng, tiếng trẻ con la hét, tiếng mấy ông lão ngồi quán nước tranh luận xem con cá kiếm dài hơn hay… vợ ai mồm to hơn.
Irene theo cậu nhóc đi ngang qua chợ cá. Một lão bán cá cơ bắp nổi cuồn cuộn, đeo kính râm, hét như hát:
“CÁ TƯƠI ĐÂY! MUA MỘT TẶNG MỘT, MUA HAI TẶNG CÁI ÔM!”
Cậu nhóc bĩu môi: “Hôm qua ông ấy tặng ôm cho bà Mập Râu Rễ, kết quả là ăn ngay chảo cá vô đầu.”
Irene phì cười, nhưng chưa kịp nói gì thì một tiếng "ẦM!" vang lên từ phía bến cảng.
Mọi người đổ xô ra xem. Một chiếc thuyền nhỏ cập bến, trên boong là một gã đàn ông cao gầy, tóc dựng ngược, mặc áo khoác đỏ sờn rách, vai vác một cái rương gỗ to.
Ông cụ lóe mắt: “Hừm… gã này lạ mặt. Cái dáng đi… kiểu hải tặc đây mà!”
Gã kia đặt rương xuống, mở nắp, bên trong không phải vàng bạc mà là… toàn những chiếc mũ rơm.
"Ai mua mũ rơm không? Bảo đảm che nắng che mưa, chống gió, chống nhìn lén!" — Hắn rao.
Cậu nhóc thì thào vào tai Irene: “Chị thấy quen không?”
Irene khựng lại. Những chiếc mũ rơm ấy… hình ảnh trong đầu cô lại hiện lên rõ ràng: một chàng trai cười tươi, đội đúng kiểu mũ này, đứng trên boong tàu giang tay giữa biển trời…
Cô choáng váng, suýt bước hụt, may mà cậu nhóc đỡ kịp.
“Chị bị sao nữa hả?”
"Không… không sao." — Cô thở hắt ra. — “Chỉ là… có cảm giác tôi biết ai đó đội mũ như thế…”
---
Tối hôm đó, cả làng tổ chức tiệc ngay trên bãi biển. Họ nướng mực khổng lồ, cá kiếm, sò huyết; đốt lửa trại cao tới mức chim biển phải bay vòng tránh. Nhạc nổi lên, ai cũng hát và nhảy theo kiểu chẳng ai quan tâm mình có nhảy đúng nhịp hay không.
Ông cụ ngồi uống rượu với mấy ông bạn già, thỉnh thoảng lại chỉ tay ra biển nói: “Ngày xưa ta cũng từng ra khơi, đối đầu hải tặc, săn quái vật biển, cướp… à nhầm, giải cứu tàu buôn!”
Cậu nhóc thì cầm đàn gõ bồm bộp, hát chế mấy bài về "chị Irene mất trí nhớ nhưng ăn khỏe".
Irene vừa ăn vừa nhìn ra biển đêm. Sóng lấp lánh ánh trăng, và trong ánh bạc ấy, cô lại thấy một con tàu buồm mũ rơm mờ ảo như ảo giác… cùng tiếng cười xa xăm vọng lại.
"Rồi một ngày… mình phải ra đó." — Cô lẩm bẩm, không rõ là nói với bản thân hay với biển cả.