Khói lửa cuối cùng cũng tan. Cả làng biến bãi biển đầy vết nứt và hố bom thành… sàn nhảy bất đắc dĩ. Bàn ghế được kéo ra, cá nướng thơm lừng, rượu dừa chuyền tay nhau. Trẻ con chạy lon ton, lôi mấy mảnh kim loại từ Pacifista về chơi như đồ chơi Lego.
“Ê, đừng để nó tự ráp lại rồi đánh nhau tiếp nha!” – mụ Béo Bạch Tuộc la, vừa tay gỡ hẳn con mắt máy của Pacifista bỏ vào lọ muối. “Làm mồi nhắm cũng được đó.”
Reddick và mấy chiến binh Cách Mạng ngồi ở bàn dài nhất. Ông cụ gù lưng mang ra một nồi súp to, vừa bưng vừa cằn nhằn: “Đánh nhau thì đánh, làm hư cả rổ rau của tôi. May mà còn chút ăn được…”
Irene ngồi bên Reddick, vừa ăn vừa nhìn ra biển. Trăng soi sáng mặt nước, lấp lánh như phủ bạc. Cô bỗng cảm giác mình từng nhìn thấy cảnh này ở đâu đó — một con tàu khổng lồ, lá cờ sọ người đội mũ rơm bay trong gió… và tiếng cười “Ha ha ha!” vang dội.
Cô giật mình làm rớt thìa.
Reddick để ý: “Sao thế? Nhớ ra gì à?”
Irene lắc đầu, cười trừ: “Không… chắc chỉ là đang vui thôi.”
Đêm càng về khuya, tiệc càng náo nhiệt. Cậu nhóc ngồi kể lại chiến công “hạ gục robot” của mình cho bất kỳ ai chịu nghe, mỗi lần kể lại thì chảo gang trong tay lại “to” thêm một cỡ. Ông cụ gù lưng thì cười khà khà, chêm vào: “Sau này chắc nó sẽ đòi làm Đô đốc Chảo thôi.”
Reddick đứng dậy, nâng cốc: “Dân làng Lạc Thủy, hôm nay các bạn không chỉ sống sót, mà còn khiến Hải Quân phải nhớ đến tên mình! Nhưng hãy nhớ, Chính phủ Thế Giới sẽ không bỏ qua. Nếu một ngày các bạn cần, Quân Cách Mạng sẽ quay lại!”
Mọi người hò reo. Nhưng ở góc tối, Irene vẫn lặng lẽ nhìn trăng. Trong đầu cô, những hình ảnh rời rạc lại ùa về — gương mặt của những kẻ cô chưa từng gặp nhưng lại thấy thân thuộc… và một bản đồ rách, có dấu X đỏ.
Cô không biết vì sao Chính phủ Thế Giới lại muốn xóa hòn đảo này. Nhưng sâu thẳm trong tim, Irene cảm thấy… mình là một phần của thứ gì đó lớn hơn, và trận chiến hôm nay chỉ là khởi đầu.
Trên boong một con tàu Cách Mạng đang neo xa bờ, một người lính lặng lẽ ghi lại:
“Đối tượng: Irene. Tình trạng: chưa rõ ký ức. Mối liên hệ khả nghi với ‘Dawn Era’.”
Gió biển thổi mạnh hơn, mang theo mùi muối và… một chút mùi phiêu lưu đang đến gần.
Sáng hôm sau, mặt trời vừa nhú lên thì con tàu lớn của Quân Cách Mạng đã neo sẵn ở ngoài khơi. Dân làng Lạc Thủy đứng dọc bờ biển vẫy tay tạm biệt Irene. Cô đeo một cái balo cũ kĩ — vốn là thứ duy nhất cô mang theo khi được cứu mấy năm trước, nhưng vì chẳng nhớ gì nên chưa bao giờ mở ra.
“Nhớ viết thư về nha, Irene!” – mụ Béo Bạch Tuộc gào lên.
“Nhớ gửi cá khô!” – ông cụ gù lưng chen vào.
Cậu nhóc thì ôm chảo gang, dúi vào tay Irene một cái muỗng: “Mang theo, lỡ đói thì khỏi cần dao.”
Irene bật cười, ôm từng người rồi bước lên chiếc xuồng nhỏ để ra tàu lớn. Cô quay lại nhìn hòn đảo lần cuối — làng chài nhỏ bé giờ đã in sâu trong tim cô như một mái nhà.
---
Trên boong tàu Quân Cách Mạng, cảnh tượng đầu tiên Irene thấy là… một anh tóc đỏ đang treo ngược người từ cột buồm xuống để… lau cột bằng một miếng vải buộc vào chân.
“Ơ, chào! Cô là tân binh à? Tôi là Roko, chuyên gia trèo ngược!” – anh ta vẫy tay, suýt rớt xuống biển.
Irene nhíu mày: “Chuyên gia… trèo ngược để làm gì?”
Roko cười: “Để lúc bị đánh thì địch không biết đâu là đầu đâu là chân!”
Cạnh đó, một chị to con đang ngồi… cưa bánh mì bằng kiếm.
“Đừng nhìn, con bé mới mà. Đây là Zera, đầu bếp kiêm sát thủ. Thích ăn trước, giết sau.” – Reddick giới thiệu.
Zera liếc Irene: “Hy vọng cô ăn nhanh, vì tôi không kiên nhẫn đâu.”
Irene nuốt nước bọt. “Chỗ này đúng là… một vườn thú.”
---
Con tàu rẽ sóng ra khơi. Lần đầu đứng trên biển mênh mông, Irene thấy tim mình đập mạnh — vừa hứng khởi, vừa có gì đó rất quen. Gió biển quất vào mặt, mùi muối, tiếng sóng, tiếng cánh buồm căng… tất cả gợi về những hình ảnh mơ hồ trong đầu: một chiếc mũ rơm, những tiếng cười sảng khoái, và một chuyến đi không hồi kết.
Cô lắc đầu, tự nhủ: “Không phải lúc để mơ mộng. Giờ phải khám phá cái balo này cái đã.”
Bữa trưa hôm đó, Irene ngồi ăn cùng cả đoàn. Đồ ăn của Quân Cách Mạng khá ngon… cho đến khi Roko kể: “À, cá này là do tôi… nhảy xuống đánh nhau với một con quái biển rồi lấy thịt nó.”
Irene hoảng: “Hả? Quái biển?!”
“Ừ, nó to như cái nhà, răng dài như mũi giáo. Nhưng đừng lo, tôi thắng… một nửa.”
“Thế nửa còn lại?”
“Nó ăn mất cái quần của tôi.”
Cả bàn phá lên cười.
Reddick đứng khoanh tay nhìn Irene, giọng vừa nghiêm vừa có gì đó thăm dò:
“Cô định đi theo chúng tôi đến căn cứ, rồi rẽ sang chỗ khác… hay là có ý định gì khác?”
Irene chống nạnh, cười tươi như chưa từng chứng kiến vụ đảo mình bị san phẳng hôm qua:
“Tôi muốn gia nhập Quân Cách Mạng!”
Cả boong tàu im bặt. Roko đang treo ngược lau cột buồm cũng… trượt tay rơi thẳng xuống boong. Zera đang gặm bánh mì thì cắn trúng… lưỡi kiếm.
Reddick nhíu mày: “Lý do?”
Irene giơ một ngón tay, nghiêm túc:
“Thứ nhất: Tôi không còn nơi nào để về.”
Giơ ngón thứ hai:
“Thứ hai: Tôi ghét Chính phủ Thế Giới. Rất ghét! Không phải kiểu ‘ghét nhẹ’, mà là ‘ghét muốn vứt xuống biển cho hải tặc nhai’.”
Roko giơ tay phụ họa: “Tôi thích cách nói đó.”
Irene giơ ngón thứ ba, mắt sáng long lanh:
“Thứ ba: Tôi muốn đi khắp thế giới! Tôi muốn nhìn thấy mọi hòn đảo, mọi loại sinh vật, mọi… buffet hải sản!”
Cả tàu đồng loạt “...” một nhịp.
Zera chống kiếm xuống boong, hỏi: “Tóm lại là… cô gia nhập vì buffet?”
Irene gật đầu như búa đóng cọc: “Đúng! À… và để thay đổi thế giới này một chút.”
Reddick khẽ cười, lắc đầu: “Cô liều đấy. Nhưng tôi thích mấy kẻ liều. Cứ ở lại tàu một thời gian, nếu sống sót qua vài chuyến thì tôi sẽ chính thức nhận.”
Irene nhảy cẫng lên: “Tuyệt vời! Tôi sẽ không làm anh thất vọng đâu!”
Roko: “Yên tâm, làm tôi thất vọng thì không sao, nhưng làm Zera thất vọng… thì nhớ viết di chúc.”
Zera mỉm cười, rất hiền… kiểu nụ cười khiến người ta thấy lạnh sống lưng.
Sóng biển bất chợt cuộn lên dữ dội. Từ xa, một bóng khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước, đôi mắt vàng như hai chiếc đèn lồng, răng to như mái chèo. Roko tái mặt:
“Sea King! Loại to nhất tôi từng thấy!”
Reddick lập tức ra lệnh:
“Mọi người vào vị trí! Bảo vệ mạn trái!”
Con quái vật gầm lên, hất một đợt sóng cao như vách núi về phía tàu. Một số chiến binh Quân Cách Mạng cắm giáo vào boong, giữ thăng bằng. Irene thì… đứng trơ ra, mắt mở to.
Trong khoảnh khắc đó, một luồng hình ảnh lại hiện lên trong đầu cô — một bãi cảng, một con quái biển tương tự nhưng nhỏ hơn, và một cô gái đang vung kiếm chém nước thành đường cong… Cô gái đó… là chính cô.
Không kịp nghĩ, Irene lao tới chỗ Roko đang bị dồn vào góc. Cô nhặt một cây thương dài, xoay tay kiểm tra trọng lượng như đã quen từ lâu.
Roko ngạc nhiên: “Này, cô biết dùng thứ đó à?”
Irene nháy mắt: “Không chắc… nhưng cơ thể tôi thì nhớ.”
Cô lao ra mép boong, mũi thương vẽ một đường vòng cung. Ngọn thương đâm xuống chính xác vào khe giữa hai vảy ở cổ Sea King. Máu xanh phun lên, con quái rống lên rồi quật đuôi. Irene bật lùi, lộn một vòng trên boong như một diễn viên xiếc.
Reddick cau mày, vừa quan sát vừa suy tính: “Kỹ năng này… không phải dân thường nào cũng có. Cô gái này rốt cuộc là ai?”
Sea King vẫn chưa chết, nó há miệng nuốt cả mạn tàu. Irene xoay thương, trượt chân một chút nhưng lại dùng lực đó để nhảy lên đầu nó.
“Tạm biệt cá khổng lồ nhé!” – cô hô, rồi ghim thẳng mũi thương vào mắt con quái.
Một tiếng “Ùm” vang lên khi Sea King đổ xuống biển. Nước đỏ nhạt loang ra, rồi biến mất dưới sóng.
Cả boong im phăng phắc, rồi bùng nổ tiếng reo:
“WOAAAAA!!!”
Roko chạy lại vỗ vai Irene: “Tôi chính thức nợ cô một mạng… và một bữa buffet!”
Zera thì chỉ nhìn cô thật lâu, giọng nhỏ nhưng rõ: “Cô nên kể cho chúng tôi biết… ai đã dạy cô chiến đấu.”
Irene chớp mắt, hơi cúi đầu: “Tôi cũng muốn biết như các anh.”
Trong lòng cô, câu trả lời mơ hồ vang lên: Có lẽ… mình từng là ai đó ở thế giới kia.