Ba năm trôi qua kể từ ngày Irene bị biển “ship tận nơi” vào làng Cảng Sóng Vàng, cô đã từ một cô gái lơ ngơ, nhớ mỗi cái tên của mình, trở thành một thành viên chính thức của cộng đồng… dù chưa ai tin tưởng cho cô giữ tiền quỹ làng.
Sáng hôm nay, bầu trời trong veo, nắng chiếu vàng óng lên những mái nhà làm từ vỏ sò và gỗ biển. Sóng vỗ vào bờ tạo thành nhịp nhạc quen thuộc. Một ngày bình thường như mọi ngày… ít nhất là trong 15 phút đầu tiên.
Irene đang ngồi xếp cá khô cùng mụ Béo Bạch Tuộc ở chợ. Mụ Béo vừa xắt cá vừa lườm cô:
“Cắt mỏng ra, nghe chưa? Cá này để phơi khô chứ không phải làm dép!”
“Mụ yên tâm, con đã nâng cấp kỹ thuật cắt của mình lên một tầm cao mới rồi!” — Irene hùng hồn tuyên bố, rồi… cắt một phát làm con cá gãy làm ba, đầu văng vào sọt tôm.
Mụ Béo thở dài: “Trời phú cho mày đôi tay khéo léo như… kẹp cua gãy.”
Phía bên kia, cậu nhóc đang đứng trên thùng gỗ hét om sòm: “Mọi người ơi, hôm nay gió đẹp quá! Chắc chắn sẽ bắt được cá to!”
Ông cụ ngồi ở cầu cảng, tay cầm kính lúp soi… một đồng xu, giọng triết lý: “Cá to chỉ đến khi ngươi không mong đợi. Giống như món nợ của mày vậy, Irene à.”
Irene ngẩng đầu: “Ủa sao con lại bị réo tên?”
Giữa lúc mọi người đang cười nói, cậu nhóc chợt nheo mắt nhìn ra biển. “Ơ… mọi người có thấy đám mây kia không?”
Irene nhìn theo. Trên đường chân trời, một dải mây đen dày đặc đang trôi tới. Nhưng nó không tản ra như mây bão bình thường, mà gom thành một khối hình… quả chuối khổng lồ.
Mụ Béo cười: “Ha! Chắc hôm nay trời muốn ăn trái cây.”
Ông cụ thì khựng lại. Kinh nghiệm sống lâu hơn tuổi thọ con rùa giúp ông nhận ra đây không phải thời tiết bình thường. Gió đổi hướng, nước biển rút nhẹ, và quan trọng nhất — có một tiếng “đùng” trầm thấp từ xa vọng lại.
“Tụi bây, chuẩn bị có khách không mời.” — Ông cụ đứng dậy, giọng trầm xuống.
Chưa đầy mười phút sau, những chấm đen xuất hiện trên mặt biển, lớn dần, rồi hiện rõ là… hàng loạt chiến hạm khổng lồ của Hải Quân. Lá cờ Chính phủ Thế giới bay phần phật, còn trên boong vài bóng người mặc đồ đen che kín mặt — CP9.
“Ủa, tụi nó tới ăn lễ hội cá khô à?” — Irene hỏi.
Ông cụ nhìn cô như nhìn một con cá biết hát: “Không. Tụi nó tới xóa đảo này khỏi bản đồ.”
“Sao cơ?!”
Mụ Béo thì chẳng cần hỏi lý do. Bà quăng dao, vác cái chảo gang nặng gấp đôi mình lên vai:
“Tụi mày dám tới phá quán của bà? Được! Lên!”
Nhiều năm trước, đảo Cảng Sóng Vàng vốn là điểm nghỉ của các thủy thủ thương mại. Nhưng ít ai biết, ngay bên dưới đảo là một hệ thống hang động chứa khoáng chất hiếm — “Hải Thạch Lam”, thứ có thể kháng lại sức mạnh Trái Ác Quỷ. Chính phủ Thế giới phát hiện điều này qua một vụ buôn lậu thất bại… và quyết định “xử lý” luôn.
Irene đâu biết, cái ngày cô được cứu cũng là ngày Chính phủ đã đánh dấu đảo này vào sổ đen.
Và hôm nay, cái dấu mốc ấy trở thành bản án tử.
ẦM! ẦM! ẦM!
Loạt pháo đầu tiên rơi xuống bãi biển, hất tung cát, làm vỏ sò bay tứ tán. Một quầy cá khô nổ tung, mùi cá nướng lan khắp nơi.
Cậu nhóc la lớn:
“Cháy! Cháy cá khô!”
Irene kéo nó chạy: “Cá thì để sau! Chạy trước đã!”
Mụ Béo vừa đánh văng một tên lính Hải Quân vừa chửi:
“Đồ phá làng phá xóm! Tụi bây không trả tiền bồi thường là bà đòi đến khi chết!”
Tàu Hải Quân cập sát bờ, lính tràn xuống. Một Pacifista khổng lồ bước đi, đôi mắt đỏ rực quét qua đám dân làng. Từ miệng nó, tia sáng chuẩn bị bắn ra…
Ông cụ bất ngờ lao tới, tung cú đá thẳng vào… ống chân robot. “Cho mày biết sức mạnh của đôi chân từng đá văng ba thùng rượu!” — rồi… ngồi bệt xuống xoa chân vì đau.
Irene vác mái chèo phang vào lưng một tên lính:
“Không biết ai đẻ mấy người mà hỗn thế!”
Tên lính quay lại thì ăn ngay cú đạp từ cậu nhóc, nhỏ nhưng… vào chỗ hiểm.
Đúng lúc đó, mặt biển phía sau Hải Quân dậy sóng. Một bóng đen khổng lồ lao tới như đạn pháo, đâm thẳng vào một con Pacifista khiến nó lùi lại. Bụi nước bắn tung, và từ làn khói bước ra một gã tóc đỏ rối bù, áo choàng xộc xệch, cười răng trắng loá: “Xin lỗi, có vẻ tụi tôi tới trễ… nhưng vẫn kịp phá bữa tiệc!”
Phía sau hắn, hàng chục chiến thuyền với lá cờ rồng đỏ tiến sát đảo — Quân Cách Mạng đã đến.
Sự xuất hiện của Quân Cách Mạng như một cú tát thẳng vào mặt đám Hải Quân. Cờ rồng đỏ phấp phới, tiếng trống trận dồn dập như đang quảng cáo cho một lễ hội ăn hải sản miễn phí. Dân làng dù vẫn đang hoảng loạn, nhưng vài người đã bắt đầu reo hò.
Gã tóc đỏ bước lên bờ, vung tay hất mái tóc dính nước ra sau. “Tôi là Reddick! Đội phó của đơn vị Đông Hải, Quân Cách Mạng! Và tôi đến đây để—”
Một quả đạn pháo bay vụt ngang mặt hắn.
Reddick đứng im vài giây, quay lại nhìn chiến hạm Hải Quân. “…Phá bầu không khí giới thiệu của người khác là tội nặng đấy!”
Hắn nhảy lên không trung, tung một cú đá vòng cung. Sức mạnh bùng ra như sóng thần, cắt đôi quả pháo đang bay, rồi đập thẳng xuống boong tàu khiến một góc hạm đội vỡ tan. Dân làng “ồ” lên, còn mụ Béo Bạch Tuộc thì thốt: “Thằng này… chắc không phải họ hàng của bà chứ?”
Ông cụ thở dài: “Họ hàng bà mà mạnh vậy thì Chính phủ Thế Giới nó đã bỏ chạy từ lúc thấy mặt rồi.”
Trận chiến bắt đầu hỗn loạn. Pacifista bắn tia laser, dân làng cầm giáo mác lao vào. Irene thì… vẫn cầm mái chèo. Cô lao tới, quật thẳng vào mặt một tên lính, tiếng “bốp” vang lên giòn tan.
“Á! Đau!” – tên lính ôm mặt.
“Ủa? Anh còn kêu được à? Tôi tưởng mình đánh ngất rồi!” – Irene nhăn nhó, rồi… quất thêm phát nữa cho chắc.
Cậu nhóc chạy tới, tay ôm một rổ ớt đỏ. “Chị Irene! Em tìm được vũ khí!”
Irene nhìn cái rổ: “…Đây là gia vị, không phải vũ khí.”
“Nhưng cay mắt lắm!” – cậu nhóc nói xong liền ném thẳng vào mặt một Pacifista. Quả nhiên, con robot khựng lại, cảm biến bị cay đến… khói bốc ra từ mắt.
Trong khi đó, Reddick và đám Quân Cách Mạng chia nhau đối đầu với các sĩ quan Hải Quân. Một người đàn ông gầy nhẳng, đội mũ rộng vành bước ra từ hàng ngũ Cách Mạng, cười nhạt: “Xin lỗi, cho hỏi ai là chỉ huy ở đây?”
Một gã Hải Quân vai rộng, trên ngực gắn huân chương vàng tiến lên. “Ta là Phó Đô đốc Ironjaw! Và ta sẽ—”
Chưa kịp nói hết câu, ông mũ rộng vành đã… ném nguyên cái lưới bắt cá phủ lên người hắn. “Bắt được cá lớn rồi! Ai đem muối ra nướng?”
Cả chiến trường khựng lại 2 giây. Irene phì cười, còn mụ Béo hét: “Để bà nướng, bà nướng ngon nhất đảo!”
Ironjaw gầm lên, xé toạc lưới, lao vào. Nhưng ông mũ rộng vành đã biến mất như ảo ảnh, rồi xuất hiện phía sau, đấm một cú khiến Ironjaw cắm mặt xuống cát.
Bầu trời chợt lóe sáng — một con tàu Hải Quân lớn nhất đang chuẩn bị bắn đại pháo thẳng vào làng. Irene thấy, hét lên: “Không được! Dân làng còn ở đó!”
Reddick xoay người, nhưng khoảng cách quá xa. Đúng lúc đó, một bóng người khác từ hàng ngũ Cách Mạng phóng vụt đi, nhanh như chớp. Anh ta dùng một thanh giáo dài, hất ngược đường đạn pháo, khiến nó bay ngược về chiến hạm. Quả nổ rung chuyển, khói đen bốc cao.
Irene nhìn theo, tim đập nhanh. Cô nhận ra mình vừa thấy một hình ảnh quen thuộc… như trong những ký ức vụn vỡ về “One Piece” vẫn thoáng qua trong đầu cô.
Nhưng chưa kịp nghĩ kỹ, một Pacifista khổng lồ đã lao tới, tay giơ lên chuẩn bị đập. Irene nắm chặt mái chèo, nghiến răng: “Chắc mình cũng phải chơi lớn một lần…”
Pacifista khổng lồ giáng cú đấm xuống, cát và đá văng tung tóe. Irene bật người sang bên, mái chèo trong tay quét một vòng. “Bốp!” — cú đập không khiến con robot ngất, nhưng đủ để nó… nghiêng đầu như đang hoang mang.
“Cái gì đây? Không phải kiếm, không phải súng… À, vũ khí hạng nhẹ?” – giọng máy của Pacifista vang lên.
Irene đỏ mặt: “Hạng nhẹ cái đầu anh!” rồi lấy đà, phang tiếp vào đầu nó.
Bất ngờ, cậu nhóc từ sau lưng cô phi tới, tay ôm một cái chảo gang. “Chị né ra!”
“Khoan đã—” Irene chưa kịp nói thì keng! — cái chảo gõ thẳng vào gối Pacifista. Tiếng kim loại vang giòn như chuông chùa. Con robot lảo đảo, đầu nhấp nháy “ERROR” rồi ngã cái rầm.
Reddick huýt sáo: “Tuyệt lắm nhóc! Muốn gia nhập Quân Cách Mạng không?”
Cậu nhóc xoa gáy: “Ờ… cháu chỉ muốn ăn tối thôi.”
Tiếng nổ từ phía bến cảng vang lên. Một chiến hạm khác của Hải Quân hạ neo, và trên boong xuất hiện một bóng người cao lớn, khoác áo choàng trắng có chữ “Justice” đỏ rực.
“Ôi trời…” – ông cụ lẩm bẩm – “Là hắn… Đô đốc Onyx.”
Đô đốc Onyx bước xuống như một tảng đá biết đi, hai bàn tay đeo găng đen, đôi mắt như khoan thẳng vào kẻ đối diện. Hắn nói giọng trầm, vang vọng: “Bắt tất cả. Xóa hòn đảo này khỏi bản đồ. Đây là mệnh lệnh từ Chính phủ Thế Giới.”
Reddick nghiến răng, quay sang mấy chiến binh Cách Mạng: “Mấy người lo đám tàu, hắn để tôi.”
Nhưng Irene bước tới, mái chèo đặt lên vai. “Cho tôi giúp.”
Reddick nhíu mày: “Cô? Cô chỉ là dân làng—”
“Tôi là dân làng biết cầm mái chèo, và tôi không thích ai phá nhà mình.” – Irene đáp, mắt ánh lên sự gan lì.
Trận đối đầu bắt đầu. Onyx tung nắm đấm, mặt đất nứt ra, cát bị hút vào như xoáy nước. Irene nhảy lùi, nhưng Reddick lao thẳng tới, cú đá tạt ngang. Onyx chặn lại bằng găng tay, lực va chạm tạo sóng xung kích hất bay lính Hải Quân gần đó.
“Cô bé, giữ khoảng cách!” – Reddick hét, nhưng Irene đã lao vòng ra sau, phang mái chèo vào… mông Onyx.
Cốp!
Toàn bộ chiến trường ngưng 1 giây. Reddick trợn mắt. Cách Mạng và Hải Quân đều há hốc.
Onyx quay lại chậm rãi, mắt giật giật: “Cô… vừa… làm gì?”
Irene nuốt nước bọt: “…Thử tấn công từ điểm yếu?”
Onyx gầm lên, khí thế như sấm nổ. Nhưng chính khoảnh khắc hắn mất bình tĩnh, Reddick tung cú đá bồi, hất hắn bay thẳng xuống bến cảng, đập vào mạn tàu làm vỡ một góc boong.
Tiếng reo hò vang khắp làng. Quân Cách Mạng nhân cơ hội tổng phản công, đánh bật phần lớn Hải Quân ra khỏi đảo. Mụ Béo Bạch Tuộc ném từng sọt cá ươn lên tàu địch, vừa ném vừa gào: “Cho chúng mày biết mùi đặc sản đảo bà!”
Cuối cùng, cờ Chính phủ Thế Giới bị hạ xuống. Trên bờ, dân làng ôm chầm lấy nhau. Reddick quay sang Irene, cười: “Cô khá lắm. Mái chèo đó… có muốn đổi lấy một khẩu súng không?”
Irene nháy mắt: “Không. Nhưng tôi có thể tặng anh một bữa tối.”
Từ xa, mặt biển vẫn còn khói bốc. Nhưng với làng nhỏ này, đêm nay là đêm của sự sống sót. Không ai biết rằng, cuộc tấn công này không chỉ vì đảo nằm trên tuyến hàng hải quan trọng… mà còn vì một bí mật đang ngủ yên, gắn chặt với ký ức mơ hồ của Irene về “One Piece”.