Giang Phái Ngọc còn tưởng hôm nay mình lại bị ăn đòn vào mông, nhưng Kỳ Diễn đã bỏ qua cho cô.

“Không còn sớm nữa, để anh bảo tài xế đưa em về.”

Giang Phái Ngọc mím môi, có chút chần chừ.

Kỳ Diễn cố tình hỏi như không biết:

“Sao vậy? Không muốn về à?”

Khoảng cách sáu tuổi không phải chuyện đùa, hơn nữa anh thậm chí còn trầm ổn và chín chắn hơn tuổi thật của mình.

Nhiều khi, so với “anh trai”, anh lại giống một “daddy” hơn.

Tất nhiên, ở đây không phải là nói về ngoại hình.

Có lúc Giang Phái Ngọc ghét cái sở thích xấu xa của anh — dường như anh rất thích khiến người khác bối rối.

Nếu thật sự muốn về, cô đã chẳng tốn bốn tiếng đồng hồ ngồi xe đến tìm anh.

Rõ ràng anh biết điều đó.

“Hôm nay… em…” — cô cắn chặt môi, hỏi nhỏ — “em có thể ở lại đây không?”

“Ồ?” Anh nhướng mày, lại giả vờ hỏi — “Sao muốn ở lại đây?”

Dù một người đứng, một người ngồi, sự chênh lệch chiều cao giữa họ vẫn rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Trước mặt anh, Giang Phái Ngọc mảnh mai, mềm mại như một cành liễu.

“Chúng ta đã ba tháng không…. gặp nhau rồi.”

Giọng cô còn nhỏ hơn vừa nãy, đầu cũng cúi thấp hơn, càng lúc càng rụt xuống.

Âm thanh mềm mại ấy nghe ra như mang theo chút ấm ức.

Giống như đang vì ba tháng không gặp mà tủi thân:

“Em rất nhớ anh, anh trai. Em có thể nấu cơm cho anh ăn, dạo gần đây em lại học thêm mấy món mới.”

Kỳ Diễn rõ ràng rất hài lòng với câu trả lời đó, bất kể trong lời ấy bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần giả.

Lời nói, dù là dối trá, chỉ cần mang lại giá trị cảm xúc thì vẫn là lời hay.

Anh đưa tay nâng nhẹ cái đầu đang cúi gằm của cô, thân thiện nhắc:

“Được rồi, đầu cúi thêm chút nữa là phải vùi vào luôn đấy.”

Khuôn mặt Giang Phái Ngọc lập tức đỏ bừng, ngẩng phắt lên; dường như cô đặc biệt nhạy cảm với kiểu lời nói này.

“Đâu phải chưa từng thế, sao lại ngượng vậy?” — anh cười, ngón tay từ cằm cô trượt tự nhiên lên môi, phần thịt mềm nơi đầu ngón khẽ lướt qua cánh môi.

Giang Phái Ngọc cố tình phớt lờ câu nói ấy, dù mặt cô đã hoàn toàn đỏ rực.

Cô nghĩ mình nên báo với chú Burton rằng hôm nay sẽ không về, để tránh ông lo lắng.

Khi cô vừa đứng dậy định lấy điện thoại trong cặp sách, Kỳ Diễn hơi dùng lực, kéo cô ngồi lên đùi mình, rồi đưa điện thoại của mình cho cô:

“Dùng của anh đi.”

Cô liếc nhìn tư thế hai người lúc này, có chút khó xử.

Biết cô đang băn khoăn điều gì, Kỳ Diễn nhàn nhạt mỉm cười:

“Sợ gì chứ, ông ấy đâu có nhìn thấy. Trừ khi ông ấy lắp camera giám sát ở chỗ anh.”

Bàn tay anh đặt ở eo cô, lòng bàn tay nóng ấm, men theo sống lưng khẽ vuốt.

Giọng anh ẩn chứa hàm ý khó đoán:

“Hơn nữa, em gái ngồi trên đùi anh trai chẳng phải là chuyện rất bình thường sao.”

Có lẽ chỉ khi là một cô em gái mới vài tuổi ngồi trên đùi anh trai mới được coi là bình thường.

Nhưng nếu là một cô em gái đã 22 tuổi thì lại chẳng còn bình thường chút nào.

Huống hồ, bàn tay anh trai lúc này đã sớm không cam lòng chỉ dừng lại ở sau lưng cô.

Không hiểu sao, Giang Phái Ngọc bỗng nhớ đến một câu nhận xét của An Thiến về anh.

An Thiến chỉ từng gặp anh đúng một lần, khi đó là lúc cô đưa Giang Phái Ngọc về nhà, tình cờ chạm mặt dưới lầu.

Chiếc Falcon 6X đậu ở bãi đáp trực thăng không xa. Khi ấy, đám cháy rừng vẫn chưa được dập tắt, ngọn núi phía sau đã bốc cháy liên tục suốt một tuần.

Lửa hừng hực áp sát tận trời, khói đen cuồn cuộn bị gió thổi tán loạn, trông chẳng khác nào một ngọn núi lửa nhỏ vừa phun trào.

Ngay sau khi chiếc trực thăng thân lớn, uy lực ấy đáp xuống, cánh quạt vẫn còn đang xoay chưa chịu ngừng hẳn,

Kỳ Diễn đã từ từ bước xuống bậc thang, kẹp một điếu thuốc nơi đầu ngón tay, bước chân ung dung, thản nhiên.

Ánh mắt anh chẳng có chút ấm áp, gương mặt cũng không mang biểu cảm gì, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng của kẻ ở vị thế tối cao. Phía sau còn có vài vệ sĩ đánh thuê mang theo súng.

Anh dường như sinh ra để xuất hiện trong những khung cảnh nguy hiểm khiến người ta máu sôi sục như thế này.

Không chỉ gương mặt đỉnh cao, dáng người cũng đỉnh, mà khí thế còn mạnh mẽ đến đáng sợ.

Nó không hợp với tuổi tác của anh, nhưng lại hoàn toàn khớp với trải nghiệm và va chạm mà anh từng trải qua.

Sau đó, An Thiến cực kỳ khoa trương bày tỏ với Giang Phái Ngọc cảm giác rung động của mình:

“Gương mặt và vóc dáng của anh ta toát ra một thứ sức hút giới tính mãnh liệt. Eo và hông cho cảm giác rất rắn chắc, đầy sức mạnh. Tớ hiếm khi dùng từ ‘khả năng sinh sản mạnh’ để khen một người đàn ông.”

Giang Phái Ngọc không biết nên đáp lại thế nào.

Với cô, “khả năng sinh sản mạnh” chẳng phải một lời khen hay ho gì.

Cô phải luôn cẩn trọng, triệt để tránh mọi khả năng mang thai.

Nghe nói những thứ này có thể di truyền. Con cái của chú Burton nhiều như kiến trên mặt đất.

Cô sợ mình cũng sẽ trở nên như vậy.

Dù mọi người vẫn nói, con cái có thể trói chặt một người cha, nhưng Giang Phái Ngọc không tin một người như Kỳ Diễn sẽ bị một đứa bé giữ chân.

Với anh, đó chỉ là một trong hàng tỷ tinh trùng anh từng phóng ra mà thôi.

Anh sẽ bị chính tinh trùng của mình trói buộc sao? Hiển nhiên là không thể.

Một người đàn ông như anh, tham vọng lớn đến mức có thể lấp cả đại dương.

Bước chân anh sẽ không vì bất cứ ai mà dừng lại.

Người duy nhất có thể bị đứa trẻ trói chặt… e rằng chỉ có cô.

Một con sâu nhỏ bé, đáng thương, không hề có sức phản kháng.

Giang Phái Ngọc sẽ không cho phép chuyện đó xảy ra.

Cuộc đời cô chỉ vừa mới bắt đầu.

Ừm… dù hiện tại vẫn còn là một mảng tối đen, nhưng rồi sẽ sáng lên thôi.

Cô vẫn rất lạc quan.

Thế nhưng, nếu sự thân mật và ấm áp của anh lúc này là thật, thì sự lạnh nhạt suốt ba tháng không một tin tức vừa qua… chẳng lẽ lại là giả?

Quyền chủ động vẫn luôn nằm trong tay anh.

Giang Phái Ngọc thấy mình có chút giống một chú chó vẫy đuôi lấy lòng. Khi ở trước mặt, Kỳ Diễn sẽ đưa tay vuốt ve, rộng lượng ban cho chút yêu thương.

Còn khi không ở bên, có lẽ anh thậm chí chẳng nhớ mình từng nuôi một chú chó như thế.

Nghĩ tới đây, cô khẽ thở dài trong lòng.

— Đừng tự hạ thấp bản thân như vậy.

Cô chỉ là không muốn phí thời gian vào chuyện bị người nhà bắt nạt.

Sắp tới cô còn rất nhiều kỳ thi và bản thảo phải viết, bận tối mắt tối mũi.

Cho nên mới tìm đến anh.

Chỉ cần Kỳ Diễn về nhà, mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.

Tất nhiên, câu nói “em nhớ anh” của Giang Phái Ngọc cũng không hoàn toàn là giả.

Cô thật sự nhớ anh, đồng thời cũng nhớ cả chiếc burger cá tuyết mà KFC đã ngừng bán.

Người đàn ông nở một nụ cười lạnh lẽo, như nhìn thấu tất cả:

“Đồ vô dụng. Anh chẳng đã bảo rồi sao, lần sau ai dám bắt nạt em thì cứ rút dao đâm nó. Có anh chống lưng, sợ gì?”

Cô vội vàng lắc đầu lia lịa.

Những chuyện máu me bạo lực như vậy, cho dù có cho cô thêm cả trăm lá gan cũng không làm nổi.

Hơn nữa, chuyện này chưa tới mức phải lấy mạng ai.

Chưa kể, bọn họ đều là con của chú Burton, đồng thời cũng là anh chị em cùng cha khác mẹ với Kỳ Diễn.

Nghe xong cái suy nghĩ ngây thơ và đơn thuần ấy, người đàn ông bật ra một tràng cười trầm thấp, đầy hứng thú.

Một tay anh kẹp điếu thuốc, khuỷu tay tay kia chống lên tay ghế, cơ thể thả lỏng tạo thành một đường cong lười biếng.

“Cá có phân biệt nổi số lượng trứng nó đẻ trong đời không? Chú Burton của em chỉ biết gieo hạt vào trong cơ thể phụ nữ khác, có lẽ ngay cả bản thân ông ta cũng chẳng thể ghép hết mặt mũi và tên tuổi của tất cả con mình cho khớp.”

Anh ngừng lại một chút, không biết nghĩ đến điều gì mà ánh mắt chợt dịu xuống:

“Anh đâu bảo em thật sự làm bị thương ai. Chỉ cần dùng dao găm rạch một vết vào cánh tay đối phương, thấy chút máu là được. Chúng dám bắt nạt em vì biết em không dám phản kháng.”

Giang Phái Ngọc nhỏ giọng phản bác:

“Chẳng lẽ… không phải vì bọn họ xấu sao?”

Giọng của cô cũng giống như gương mặt cô vậy — không hề có góc cạnh hay sức công kích, mềm mại như một vũng nước, mà còn là thứ nước chẳng thể gợn nổi lấy một vòng sóng.

Người đàn ông khựng lại một thoáng, rồi cúi người bật cười. Đã rất lâu rồi anh mới cười thoải mái như thế.

Lần gần nhất là khi anh giành được quyền khai thác dự án mà hàng chục người tranh nhau.

Đó là một phi vụ làm ăn lớn, đủ để anh dựng lên cầu nối thương mại giữa nhiều quốc gia.

Nhưng giờ phút này, anh lại đang nhìn cô gái trước mặt mình.

Vừa đơn thuần, vừa ngây thơ. Dù thường xuyên buột miệng nói ra những câu ngốc nghếch đến mức khiến anh bật cười.

Nhưng thôi, ngốc thì ngốc vậy.

Ít nhất hiện tại anh không ghét, thậm chí còn có phần yêu thích.

Tuy rằng sau này thì khó nói — anh là kẻ theo đuổi sự mới mẻ, biết đâu tương lai sẽ gặp người khiến anh ưa thích hơn.

Cô thuộc kiểu mà với anh đúng là rất mới lạ, vừa nghèo vừa yếu đuối, nhan sắc xinh đẹp nhưng lúc nào cũng ăn mặc giản dị. Thỉnh thoảng có chút cá tính, nhưng cũng chỉ dám thể hiện ở mấy chuyện như cố ý rót nước nóng hơn bình thường, hay biết anh không ăn được cay thì cố bỏ thêm ớt khi nấu ăn.

Anh sẵn lòng dành cho cô thêm chút kiên nhẫn, ít nhất là khi anh vẫn còn cảm thấy mới mẻ.

Có lẽ chú Burton đang nghỉ trưa, nên phải rất lâu sau cuộc gọi mới được kết nối.

Giang Phái Ngọc kể lại chuyện này cho ông nghe.

Người đàn ông ở đầu dây bên kia im lặng một lúc:

“Sao con lại đi tìm nó?”

So với việc cô ở lại qua đêm chỗ Kỳ Diễn, thì chuyện Giang Phái Ngọc chủ động tìm đến anh ta mới là điều khiến Burton bất ngờ.

Bọn trẻ trong nhà khi đối diện với người anh trai này luôn rơi vào hai thái cực: hoặc là mê muội đến điên cuồng, hoặc là sợ hãi đến tột cùng.

Chúng vừa không kiềm được mà muốn đến gần anh, lại vừa khiếp sợ việc đến gần anh.

Giang Phái Ngọc là người nhát gan nhất trong số đó.

Vì vậy Burton luôn lo cô sẽ bị Kỳ Diễn dọa đến sinh bệnh, mà vốn dĩ sức khỏe cô đã chẳng tốt.

“Con… “— Giang Phái Ngọc không biết nên trả lời thế nào, chẳng lẽ lại nói thẳng ———Quan hệ giữa con và anh ấy còn thân mật hơn ngài nghĩ, con đã bị anh ấy ngủ từ lâu rồi.

“Con đi chơi với bạn cùng lớp, nhưng giữa chừng bạn có việc nên về trước. Con không có chỗ nào để đi… đành phải tới tìm anh Cassian. “— Khi nói dối, cô cảm nhận rõ ánh mắt của Kỳ Diễn rơi trên người mình.

Anh dường như đang cười, nhưng tuyệt đối không phải nụ cười thiện ý.

Có lẽ anh đang mỉa mai cô, cũng giỏi nói dối y như mẹ cô vậy.

Burton hỏi: “Cassian có nói gì không?”

Giang Phái Ngọc chột dạ đáp: “Anh ấy đã cho con ở lại.”

Câu nói ấy khiến Burton càng thêm trầm mặc.

Ông hiểu quá rõ đứa con trai cả của mình là hạng người thế nào.

Ngay cả làm từ thiện, anh cũng phải tính toán chi phí và lợi nhuận.

Một người như vậy sẽ không bao giờ mềm lòng trước cô em gái không chỗ để đi. Anh chỉ coi cô là một gánh nặng chướng mắt, rồi tiện chân đá văng ra.

Nhưng đã nghe Giang Phái Ngọc nói thế, Burton cũng không hỏi thêm, chỉ dặn dò vài câu cần dặn.

Sau khi cúp điện thoại, Giang Phái Ngọc phát hiện Kỳ Diễn vẫn đang nhìn mình.

Đôi đồng tử của anh có màu xám đậm, mang đến một cảm giác mâu thuẫn — vừa thâm tình, lại vừa bạc tình. Sống mày hơi cao càng khiến vẻ lạnh lùng thêm rõ, đặc biệt khi mắt hơi khép xuống, phần xương mày hạ thấp đổ bóng, làm hốc mắt và đường nét thêm phần sâu sắc.

Cấu trúc xương của anh hoàn hảo đến mức, bất kể là tỉ lệ khuôn mặt đỉnh cấp hay đường nét góc cạnh, tất cả đều khó ai sánh được. Sống mũi và đường viền hàm của anh e rằng ngay cả thợ điêu khắc bậc thầy cũng không thể tạc ra được.

Dù chú Burton cũng sở hữu cấu trúc xương xuất chúng, nhưng khi đứng trước người con trai cả này, vẫn trở nên mờ nhạt và tầm thường.

Mà gương mặt và vóc dáng chỉ là một phần nhỏ trong sức hấp dẫn của anh. Thứ khiến người ta vừa yêu vừa hận chính là sự tàn nhẫn và dã tâm của anh.

Rõ ràng là một quý ông cao quý, tao nhã, nhưng lại luôn làm ra những việc chẳng hề tương xứng với lớp vỏ ấy.

Anh cực kỳ giỏi trong việc cướp đoạt và còn vui thích khi đoạt đi thứ người khác yêu quý.

Trên người anh, không bao giờ thấy sự do dự hay lưỡng lự.

Anh đã muốn lấy thứ gì của bạn, thì nhất định sẽ lấy.

Cánh tay bạn, đôi chân bạn, thậm chí là trái tim bạn.

Tất nhiên… đó chỉ là một câu nói đùa.

Giang Phái Ngọc đưa điện thoại lại cho anh, khẽ lẩm bẩm:

“Chú đồng ý rồi…”

“Kẻ lừa đảo”. — Anh mỉm cười nhận lấy điện thoại, tùy ý ném sang một bên.

Người đàn ông ngồi thẳng dậy, vai và lưng giãn ra, phần cơ lưng rộng căng lên, chống đỡ chiếc sơ mi may đo ôm sát, tạo thành một đường cong mạnh mẽ.

Anh nhấc điếu xì gà lên lần nữa, lần này không còn những động tác cầu kỳ. Anh ngậm thẳng vào miệng, hơi nghiêng đầu, châm lửa bằng bật lửa.

Đốm lửa yếu ớt hắt lên một bên mặt anh, để lại bóng tối nơi sống mũi, khiến đôi đường cong chữ C hai bên càng rõ rệt.

Giang Phái Ngọc không rõ mình đã ngồi lên đùi anh từ khi nào.

“ Em… không giỏi chuyện này lắm… “— Cô trông có chút áy náy.

“Không sao, chuyện này không cần quá nhiều kỹ thuật. “— Anh đưa tay vuốt má cô, gạt mấy sợi tóc ra sau tai để nhìn rõ gương mặt: “Em làm rất tốt.”

Anh giỏi châm chọc, hạ thấp người khác, nhưng cũng thành thạo trong việc khen ngợi và dẫn dắt. Quả thật, anh là một cao thủ thao túng tâm lý.

Khó mà tưởng tượng nổi anh đã từng thao túng bao nhiêu người. Giang Phái Ngọc cảm thấy anh hẳn không có ý thức đạo đức quá mạnh mẽ.

“Làm nhiều lần sẽ quen thôi.” — Anh vừa khen, vừa chậm rãi dẫn dắt cô: — “Giờ như vậy là rất tuyệt rồi.”

Giang Phái Ngọc không dám cúi đầu.

Ánh mắt chỉ vừa chạm vào nhau, cô đã vội vàng lảng đi.

Cô ngẩng đầu thật nhanh, cố gắng dồn sự chú ý sang nơi khác.

Cô nhìn Kỳ Diễn, người đang ở khoảng cách gần đến mức chỉ cần nghiêng nhẹ là có thể chạm vào. Thật khó tin, ngay cả trong tình huống này anh vẫn giữ được vẻ tao nhã hờ hững ấy.

Ngoài hơi thở nặng hơn một chút, yết hầu chuyển động nhanh hơn một chút, anh dường như chẳng có gì khác lạ.

Vẫn ăn mặc chỉn chu, lịch thiệp đến mức không chê vào đâu được. Chiếc sơ mi cao cấp và áo gile may đo trên người anh thậm chí không có một nếp nhăn nào.

Vòng tay áo vẫn ôm chặt lấy bắp tay. Rõ ràng là một món đồ thực dụng, nhưng lại mang cả giá trị thẩm mỹ.

Nó khiến anh có thêm chút khí chất “thánh thiện mà gợi cảm”.

Như một bức tượng trong nhà thờ, khoác lên lớp áo mỏng manh che giấu mà lại càng  khiêu gợi, khiến người ta chỉ muốn tự tay cởi bỏ.

Tất nhiên… chẳng ai có gan làm điều đó.

Giang Phái Ngọc nghĩ, chắc chắn có rất nhiều người thích anh.

Mà thích anh… cũng là chuyện bình thường.

Trên người anh có quá nhiều điểm khiến người ta không thể không thích.

Dù anh là một người đàn ông xấu xa, thì cũng là một người đàn ông xấu xa đầy sức hút.

Còn về việc Giang Phái Ngọc có thích anh hay không…

Cô cảm thấy cũng bình thường thôi.

So với việc trở thành tình nhân, cô càng hy vọng anh là anh trai mình hơn.

Theo mẹ sang đất nước này, phải gọi một ông già khác quốc tịch, khác màu da là “daddy”, ngay từ đầu Giang Phái Ngọc không hề tình nguyện.

Nhưng cô là một đứa trẻ nghe lời, mẹ bảo gì, cô cũng sẽ làm theo.

Cô thật sự bằng lòng chấp nhận tất cả, là sau khi nhìn thấy người đàn ông trẻ tuổi đang hút thuốc trên tầng hai.

Anh rất đặc biệt, quá đặc biệt. Ngay cả trong toà trang viên tráng lệ này sự hiện diện của anh vẫn vô cùng nổi bật.

Anh giống chủ nhân của nơi này hơn cả chú Burton, ánh mắt nhìn người luôn mang theo một vẻ kiêu ngạo đầy khinh miệt.

Như một vị quốc vương đứng trên vạn người.

Mà lại là một quốc vương chẳng có mấy lòng nhân từ. Anh không dành cho “thần dân” của mình dù chỉ một nửa hiền lành.

Thế nhưng, trên người anh lại có một loại ma lực to lớn, khiến người ta vô thức muốn tin tưởng và dựa vào.

Thế là, dưới lời nhắc của mẹ, Giang Phái Ngọc lễ phép và ngoan ngoãn gọi anh là “anh trai”.

Chỉ tiếc là, cô không nhận được sự chấp thuận.

Ngược lại, anh thản nhiên phủi tàn thuốc.

Anh vốn chẳng hề đặt cô vào mắt.

Vui mừng hay tức giận, những cảm xúc này anh cũng chẳng hề có.

Anh trêu chọc cô như đang trêu một con chó hoang bẩn thỉu:

“Mẹ tôi mất hai mươi năm rồi, sao tôi không biết bà còn sinh cho tôi một đứa em gái thế này? Là con sinh sau khi bà mất sao?”

Giang Phái Ngọc đứng đó, không dám mở miệng nữa.

Những tàn thuốc còn nóng rơi xuống đỉnh đầu, bờ vai và bên chân cô. Giống như một trận tuyết xám đang rơi.

Anh rất lạnh lùng, nhưng là một kiểu lạnh lùng dịu dàng.

Điều này còn đáng sợ hơn sự lạnh lùng thông thường.

Rõ ràng là một kẻ không có tình cảm, nhưng lại rất giỏi chơi đùa với tình cảm của người khác.

Nghĩ đến đây, Giang Phái Ngọc lại nhớ đến mẹ.

Cô không biết bây giờ mẹ sống có tốt không, đang ở đâu, đã quay về quê chưa.

“Bà ta sống rất tốt, đã sớm tìm được người chồng mới rồi. Cái lão già nửa thân đã nằm trong quan tài kia vẫn còn ngày đêm nhớ nhung bà ta.”

Anh lúc nào cũng dễ dàng nhìn thấu những gì cô nghĩ, giọng nói mang theo sự chế giễu không hề che giấu.

Giang Phái Ngọc không biết là anh đang chế giễu mẹ mình, hay chế giễu cha anh. Có lẽ là cả hai — vốn dĩ anh luôn “công bằng” như vậy.

Anh tỏ vẻ không hài lòng, vỗ nhẹ mu bàn tay cô, ra hiệu cho cô tiếp tục.

Nghe xong câu nói đó, cơ thể Giang Phái Ngọc khẽ run, rồi bàn tay lại trở về động tác vừa rồi:

“Mẹ… mẹ em…”

“Mẹ em tìm cho em một người cha dượng mới, chỉ 30 tuổi thôi. Anh hơi ghen đấy, Winnie. Sau này em sẽ gọi ông ta là “daddy” à? Giống như em gọi anh là daddy?

Anh nhìn chằm chằm vào cô, cười:

“Hay là… em cũng sẽ giống mẹ mình, cầm tiền bỏ ra nước ngoài, rồi tìm một người đàn ông trẻ hơn anh?”

Biết mẹ sống tốt, Giang Phái Ngọc cũng yên lòng hơn. Nhưng nghe tin mẹ đã tìm một người chồng mới, không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác ngổn ngang, khó tả.

Bây giờ, bên cạnh mẹ là một người khác. Cô lại sắp có một “người cha mới” sao? Người cha này thậm chí chỉ hơn cô chưa đến tám tuổi.

Người đàn ông đó rất có thể bằng tuổi với Kỳ Diễn.

“Em sẽ không như vậy đâu. “– Giọng cô vẫn nhỏ nhẹ, điều này vốn liên quan đến tính cách của cô.

Cô là kiểu người chậm rãi, mềm mỏng, cam chịu, giống như một con nhím đã bị nhổ sạch gai, toàn thân chỉ còn lại sự mềm yếu.

Ai đến cũng có thể bắt nạt một chút, chẳng mấy khi phản kháng.

“Em sẽ luôn ở bên anh trai. Gần đây em đã học nấu món Pháp, sau này em chỉ nấu cho anh trai ăn thôi.”

Kỳ Diễn cuối cùng cũng hiểu được tâm lý của những người nuôi thú cưng cỡ nhỏ.

Những sinh vật nhỏ bé như thế quả thật rất biết mang lại giá trị tinh thần.

Sao lại ngoan thế này, Winnie.

Ngoan đến mức này.

“Mở miệng ra. “– Anh ra lệnh.

Cô ngoan ngoãn mở miệng, rồi lập tức cảm nhận một nụ hôn kiểu Pháp ướt át đến nghẹt thở.

Nụ hôn của anh chẳng hề dịu dàng, mang quá nhiều tính xâm lược, như muốn cướp sạch dưỡng khí trong khoang miệng cô.

Miệng cô bị lưỡi anh chặn lại, không thể khép vào được; khóe môi và hai bên má đau mỏi đến mức cô muốn khóc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play