Sở dĩ dám đưa tấm ảnh cho người khác xem là vì bức ảnh này thực sự không thể hiện được điều gì khả nghi.

Chỉ có cô em gái đang tủi thân khóc thúc thít và người anh trai dịu dàng dỗ dành.

Nếu chỉ nhìn tấm ảnh thôi, quả là một cảnh tượng ấm áp chan chứa tình thân.

Tất nhiên, tấm ảnh này cũng chẳng giúp ích được gì. Một hệ thống an ninh nghiêm ngặt như vậy sao có thể bị phá vỡ chỉ bởi một bức ảnh.

Chẳng qua cuối cùng, Giang Phái Ngọc vẫn được lên trên, vì đối phương nhận được một cuộc điện thoại — hình như là từ trợ lý bên cạnh Kỳ Diễn gọi đến.

Sau đó, Giang Phái Ngọc được lịch sự mời vào.

Cô đi thang máy chuyên dụng thẳng lên tầng cao nhất, trên tay mang theo món quà mua dọc đường. Dù sao cũng đã ba tháng không gặp, cô cảm thấy không thể tay không đến làm khách.

Đó là phép lịch sự vốn có của người Trung Quốc.

Cửa thang máy mở ra, cô bước ra ngoài.

Đập vào mắt là một hành lang siêu dài. Tiến sâu vào bên trong, trần nhà thiết kế không đèn chính, ánh sáng mờ ảo như làn sương mỏng phủ đều khắp. Bàn sách làm từ đá núi lửa, trên mặt bàn ngoài mấy quyển sách đang mở ra, còn đặt thêm một chai rượu vang đỏ vừa được khui.

Cô còn nhớ mang máng, lần trước đến đây, bàn sách vẫn còn là chất liệu gỗ mun đen, không ngờ lại thay mới nhanh đến vậy.

Gỗ mun rất cứng, ngồi lên không mấy dễ chịu.

Giờ thì đổi thành đá núi lửa — thứ còn cứng rắn và thô ráp hơn nữa…

Trong lòng Giang Phái Ngọc bỗng dấy lên một cảm giác sợ hãi mơ hồ.

Giá sách cao đến bốn mét, sừng sững như những tòa lầu mọc thẳng từ mặt đất, chạm tận trần nhà. Những giá sách cùng chiều cao ấy xếp thành mấy dãy, bên trên được phân loại và sắp xếp theo từng năm, từng chủ đề.

Không gian vừa hùng vĩ vừa trang nghiêm, lại toát ra một sức ép khiến người ta nghẹt thở. Không khí xung quanh dường như cũng đặc quánh, loãng dần.

Trên những kệ cao, đặt toàn sách bìa da đã bị thời gian bào mòn, chữ viết là tiếng Ai Cập cổ mà Giang Phái Ngọc hoàn toàn không đọc hiểu.

Cô đoán, đây hẳn là những cuốn đã tuyệt bản từ lâu, vô cùng quý giá.

Có lẽ, chỉ cần bán một cuốn thôi cũng đủ mua mạng của cô.

Cô thầm lẩm bẩm trong lòng.

Không dám gây ra tiếng động quá lớn, cô rón rén bước sâu vào, cho đến khi nghe thấy âm thanh vọng ra từ phía trong.

Vị khách đang ngồi trên sofa kia có gương mặt hết sức nho nhã, ăn mặc chỉnh tề, đoan chính. Dù sắc mặt ông tái nhợt, nhưng vẫn không mất đi phong thái của kẻ ở địa vị cao.

Giọng ông vì đau đớn mà trở nên khàn đục, trầm nặng:

“Tôi biết chuyện này cũng khiến ngài khó xử… nhưng… nhưng ngài là hy vọng cuối cùng của tôi. Chỉ có ngài mới có thể giúp tôi, thưa ngài…”

Giang Phái Ngọc nhất thời không biết nên tiến vào hay rút lui.

Họ dường như đang bàn về một chuyện vô cùng hệ trọng.

Cô hiểu rõ, có những việc không biết thì tốt hơn là biết; chú Burton mỗi khi bàn chuyện làm ăn đều để mẹ cô ra ngoài, huống hồ đây lại là Kỳ Diễn.

Những bí mật như thế này, chỉ có người câm và người chết mới giữ nổi.

Mà cô thì không muốn làm người câm, cũng chẳng muốn chết.

Trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô lựa chọn đưa tay bịt tai lại.

Nhưng vẫn không tránh khỏi nghe được đôi câu.

Người đàn ông trẻ hơn kia toát ra một loại khí thế không cần nổi giận vẫn khiến người khác phải e dè. Dù bề ngoài trông như một quý ông lịch lãm, nhưng chỉ về khí thế thôi, đã dễ dàng áp đảo hoàn toàn người đối diện.

Khoảng cách giữa họ quá mức chênh lệch, hoàn toàn là sự nghiền ép tuyệt đối.

“Anh muốn tôi giúp thế nào? Vi phạm luật pháp của nước khác sao?”

“Nhưng…” Giọng nói trầm nặng kia rõ ràng hoảng loạn: “Nơi đó vốn dĩ không nằm trong hải trình.”

Có vô số lý do để thay đổi lộ trình trên biển, nhưng ông ta đã nghiên cứu rất lâu, gần đây khu vực đó không hề có thiên tai, càng không có vụ đắm tàu nào. Suốt dọc đường, sóng yên biển lặng.

Trừ phi là do con người gây ra.

Sự thay đổi lộ trình vì yếu tố con người đã biến một thương vụ xuyên quốc gia hợp pháp thành hoạt động buôn lậu phi pháp.

Người đàn ông kia đứng dậy, bóng dáng cao lớn lập tức bao trùm lên người đối diện đang có phần thất thần, giống như một ngọn núi sừng sững. Dưới lớp vest lạnh lùng và khắc kỷ, vẫn ẩn chứa cánh tay và thân hình mạnh mẽ của một con báo đốm đang ẩn mình.

Thế nhưng bề ngoài anh ta vẫn giữ nét lịch thiệp, từng cử chỉ đều phảng phất khí chất quý tộc được rèn giũa qua nền giáo dục cổ điển.

Kể cả động tác đưa điếu thuốc cho đối phương.

“Đã bị tịch thu hàng thì cứ theo quy trình mà làm, cái gì phải nhận thì nhận, cái gì phải phạt thì phạt. Sợ gì chứ, trời cũng chẳng sập xuống đâu.” Anh ta khẽ cười, cúi người châm thuốc cho ông ta — một hành động vốn ở vị thế thấp hơn, nhưng qua tay anh ta lại mang hàm ý cảnh cáo rõ rệt.

Hàng đã bị tịch thu, chưa kể tới các hình phạt, trong hợp đồng còn ghi rõ ràng hậu quả của việc giao hàng quá hạn.

Số tiền bồi thường mà ông ta phải đối mặt là gấp trăm lần giá trị ban đầu.

Dù có bán hết gia sản cũng không đủ trả.

Người đàn ông kia run rẩy nói ra nỗi lo của mình.

Người đàn ông trẻ hơn khẽ dừng lại, bàn tay vừa châm thuốc rút về, ngón tay nhẹ lướt trên những hoa văn chạm nổi bằng kim loại của chiếc bật lửa. Dưới cặp kính gọng vàng, ánh mắt anh hơi ngẩng lên, như đang suy tính điều gì.

Ngón tay anh thon dài, mạnh mẽ, đầu ngón và lòng bàn tay còn có vết chai — hoàn toàn không phải kiểu công tử “mười ngón không chạm nước” mà người ta thường tưởng tượng, mà tràn đầy sức mạnh.

Khuôn mặt anh cũng vậy — tuy đường nét tinh xảo, nhưng khung xương sắc bén, đường nét rộng mở khiến anh không hề có vẻ đẹp mơ hồ, lẫn lộn nam nữ.

Dù bề ngoài toát lên khí chất cao quý, tao nhã, nhưng từ trên người anh vẫn tỏa ra một luồng khí thế ẩn hiện, đầy uy hiếp và áp lực.

Một lúc sau, anh mỉm cười, nụ cười của kẻ đã tính toán mọi đường đi nước bước:

“Rất đơn giản.”

Đối phương như nhìn thấy hy vọng:

“Ngài… ngài chịu giúp tôi sao?”

Người đàn ông trẻ liếc về phía sau, cấp dưới đứng lặng ở đó lập tức rút ra một bản hợp đồng đã chuẩn bị sẵn, cùng cây bút ký đưa cho người kia.

Nếu ông ta chịu nhìn kỹ vào mắt anh, hẳn sẽ nhận ra ánh nhìn của dã thú khi thấy con mồi — ánh nhìn nhất định phải đoạt được bằng mọi giá.

Đó là một bản hợp đồng thế chấp, đem toàn bộ tài sản của đối phương đặt dưới tay anh.

— Tất nhiên, vợ con không nằm trong phạm vi thế chấp.

Bàn tay kẹp điếu thuốc khẽ ấn xuống mặt hợp đồng, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ. Anh hơi nhếch môi, nụ cười chứa đầy toan tính:

“Ngoài tôi ra, còn ai có thể một lần rút ra từng ấy đô la cho anh?”

Giọng anh như khúc hát của hải yêu, ẩn chứa sức mê hoặc không thể từ chối.

Dù biết thứ mê hoặc ấy là chí mạng, người kia vẫn chỉ có thể gật đầu đồng ý.

Giang Phái Ngọc không nhìn rõ sắc mặt đối phương.

Nhưng trong lòng, cô đã thầm mặc niệm cho ông ta.

Kỳ Diễn rất giỏi giao dịch, đặc biệt là kiểu “ép mua ép bán” được bọc trong lớp vỏ mềm mỏng như thế này.

Khi người ta đã vào đường cùng, anh sẽ xuất hiện như một vị cứu tinh, chìa ra bàn tay giải thoát.

Nhưng thực tế, đó lại là bàn tay kéo họ xuống một vực sâu khác — chính là vực thẳm do anh tự tay đào sẵn.

Hợp đồng đó chắc hẳn vẫn được ký.

Trong khoảng lặng kéo dài, Giang Phái Ngọc nghe thấy tiếng bút cọ xát trên giấy.

Tiếng nét bút không được trôi chảy, đủ để đoán ra người kia ký trong sự giằng co dữ dội.

Người đàn ông rời đi rồi, Giang Phái Ngọc càng không dám bước ra.

Cô cảm thấy việc mình đến đây hôm nay quả là ngu ngốc tột cùng.

Cô thậm chí còn ảo tưởng Kỳ Diễn sẽ đứng ra chống lưng cho mình.

Nhưng cô đã quá chán chuyện phải thay máy tính liên tục, tìm anh là cách nhanh và tiện nhất.

Chỉ cần anh trở về nhà, đám thiếu gia tiểu thư ngang ngược kia lập tức sẽ trở nên ngoan ngoãn.

“Còn định trốn đến bao giờ, con chuột nhỏ sau kệ sách kia?”

Giọng nam thong dong, không còn sự áp bức như ban nãy, mà thay bằng vẻ bình thản, tùy ý.

Anh lấy kìm cắt xì gà, cắt gọn phần đuôi, rồi nhẹ nhàng lăn nó trong những mảnh gỗ tuyết tùng đang cháy.

Khói nhẹ và hương thơm thanh mát của gỗ tỏa ra, hòa quyện trong không khí.

Mặt Giang Phái Ngọc nóng bừng — cô không biết anh phát hiện ra mình từ khi nào.

Có lẽ ngay từ khoảnh khắc cô đặt chân đến nơi này, anh đã nhận ra.

Cô ôm chặt chiếc cặp sách, bước ra với vẻ bất an:

“Em… em không nghe hết đâu.”

Người đàn ông tuấn tú, phong độ như quý ông Anh, lại tỏ ra khoan dung vô cùng:

“Nghe hết cũng chẳng sao.”

Trên bàn, chai rượu vang đã được khơi sẵn đang được rót vào một chiếc ly cao.

Áo khoác của anh đã cởi, đặt hờ trên ghế sofa bên cạnh — da obsidian, mềm mại nhưng ẩn chứa sự cứng lạnh. Giống hệt anh.

Giang Phái Ngọc liếc nhìn trang phục của anh.

Trên chiếc sơ mi trắng, vòng giữ tay áo được cài chỉnh tề ở bắp tay, ống tay đã xắn lên, để lộ rõ những đường cơ rắn chắc trên cẳng tay.

Chiếc đồng hồ cổ điển màu đen đeo ở cổ tay như một đường ranh rõ rệt, phân tách giữa mu bàn tay và những đường gân, mạch máu nổi lên ở cẳng tay.

Mái tóc được chải 3/7 một cách tùy ý, vài lọn rũ xuống trán, che đi phần xương chân mày, ít nhất là làm giảm phần nào vẻ sắc bén của một kẻ săn mồi thượng đẳng.

Lần gặp trước của họ chắc là ba tháng trước, khi ấy tóc anh ngắn hơn bây giờ nhiều.

Bờ vai rộng, eo hẹp hiện rõ; đôi chân dài dưới chiếc quần tây đen vắt chéo.

Chiếc ly cao đựng rượu vang đỏ khẽ đong đưa trong những ngón tay anh.

“Ra ngoài đi, đừng làm em gái tôi sợ.”

Câu này là nói với người thuộc hạ đứng sau anh — kẻ có thân hình vạm vỡ và khuôn mặt dữ tợn.

Đối phương vừa định rời đi, anh lại nhắc:

“Cầm cả súng ra ngoài.”

Chỉ trong chốc lát, cả tầng thượng rộng lớn chỉ còn lại hai người họ.

Giang Phái Ngọc phải tự lấy hết can đảm mới dám lấy món quà đã chuẩn bị đưa cho anh:

“Đây là quà em mua cho anh, chào mừng anh về nhà.”

Bàn tay cô nhỏ nhắn, trắng trẻo mềm mại, móng được cắt gọn và phủ một lớp sơn dưỡng bóng nhẹ.

Người đàn ông đặt ly rượu xuống, cùng lúc hạ luôn đôi chân đang vắt chéo.

Anh tháo găng tay, nhận lấy món đồ.

Trong tủ trưng bày, rõ ràng đây là loại hộp đựng sang trọng và thanh nhã nhất, nhưng vừa vào tay anh, nó lại trở nên tầm thường đến lạ.

Anh không mở, chỉ tiện tay ném sang bên cạnh.

“Sao em biết anh đã về nước?”

Cô mím môi:

“Em xem tin tức… rồi đoán.”

Anh nở một nụ cười như đã hiểu rõ tất cả, không nghi ngờ, cũng không truy hỏi, chỉ đưa tay xoa đầu cô, khen:

“Thông minh hơn rồi. Dạo này không uống thuốc nữa à?”

Câu nói nghe như quan tâm, nhưng lại phảng phất ý chế giễu.

Ánh mắt anh mang theo sự bình thản vô cảm, thong dong khống chế tất cả.

Kể cả những ý nghĩ vụn vặt của cô.

Sức khỏe của Giang Phái Ngọc không được tốt, nhưng cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần dùng thuốc bồi bổ lâu dài.

Tuy nhiên, một số loại thuốc uống nhiều sẽ khiến phản ứng chậm lại.

Thật ra tác dụng phụ này không quá nghiêm trọng, nhưng khi mới đến nước F, vì rào cản ngôn ngữ nên cô luôn phản ứng chậm chạp.

Lâu dần, cô bị gắn cho cái nhãn “không thông minh”.

Giang Phái Ngọc ôm chặt chiếc cặp trước ngực:

“Vẫn uống, nhưng ít hơn. Chú Burton nói uống nhiều sẽ không tốt cho cơ thể.”

Anh khẽ bật cười lạnh:

“Biết nghe lời đấy.”

Cô không đáp nữa, ánh mắt nhìn sang chỗ khác.

Đôi mắt anh hơi nheo lại.

Ba tháng không gặp, cô cao lên một chút, da lại càng thiếu máu, trắng hơn.

Ừm… còn trở nên ít nói hơn.

Một giọng nói nghiêm khắc vang lên quát:

“Tại sao không gọi anh trai? Đồ nhóc vô lễ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play