Edit: Minseokie.
Cạch —
Nhạc Sâm mặt không biểu cảm mà đóng cửa xe lại, áo khoác tùy tiện ném lên ghế phụ.
Hắn khẽ nhíu mày, lấy ra một liều thuốc ức chế từ hộp bên dưới.
Mũi kim lạnh băng lóe ánh bạc, nhanh chóng đâm vào da thịt. Chỉ vài giây sau, chất lỏng màu hồng nhạt trong ống tiêm đã được bơm hết vào cơ thể.
Nguy hiểm thật… Hứa Hoàn Dư là Beta…
Nhạc Sâm thở phào nhẹ nhõm. Nếu là Omega, hắn sẽ bị buộc tội quấy rối tình dục trong nhà.
Hắn nhớ rõ kỳ mẫn cảm của mình vốn không phải thời điểm này.
Đến sớm sao? Phiền phức thật.
Điện thoại reo lên, Nhạc Sâm nhận máy, là trợ lý Tề.
“Nhạc tổng, về phương án sửa đổi lần thứ ba của thương hiệu ‘Nam Cờ’ do tập đoàn thành lập, hiện đã tiến vào giai đoạn cuối. Hội đồng quản trị hy vọng ngài tham gia báo cáo trước khi tiến hành biểu quyết.”
“Trước đó không phải đã làm rồi sao?” Nhạc Sâm kéo cổ áo xuống.
Trợ lý Tề do dự: “Có lẽ là… hội đồng quản trị cảm thấy một số nội dung vẫn chưa đủ sát với thực tế nên muốn làm lại một lần nữa…”
Nhạc Sâm cười khẩy: “Được rồi, tôi sẽ đến công ty ngay.”
“Ngài hôm nay không phải xin nghỉ sao?”
“Không xin nữa.”
“Vâng. Vậy tôi sẽ sớm sắp xếp hội nghị—”
“Cứ theo lẽ thường mà tiến hành.”
“Rõ.”
Bên này, Hứa Hoàn Dư cùng mèo con nhìn nhau, ai cũng không nhúc nhích.
Beta chần chừ, lặng lẽ đưa tay ra. Điểm Điểm nghiêng đầu, giống như tò mò muốn biết cậu đang làm gì.
Hứa Hoàn Dư ôm mèo con vào lòng. Cơ thể mềm mại nép sát vào cánh tay cậu không chút giãy giụa, thậm chí còn hơi lười biếng.
Cậu nhắm mắt lại, vùi mặt vào sau gáy mèo con .
Cảm giác lông tơ mềm mại cọ vào gò má cậu, cơ thể mềm mại còn phảng phất mùi sữa tắm. Hứa Hoàn Dư hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra.
Nhà của người khác, mèo của người khác, mùi hương cũng của người khác.
Không thích hợp.
Cậu nên rời đi thôi.
Beta bỗng thấy chột dạ, như bị kim châm, cả người không thoải mái —
Rõ ràng đây không phải lần đầu cậu tới, nơi này cũng không thể gọi là xa lạ.
Có lẽ sáng nay có dì giúp việc tới. Hứa Hoàn Dư thấy quần áo mình tối qua của mình đang bay phấp phới ngoài ban công.
Cậu nén lại sự ngượng ngùng, chạm vào thấy đã khô nên lấy xuống, rồi thay lại quần áo.
Còn…
Beta cầm lấy chiếc quần lót boxer của mình, mặt đỏ tai nóng nhét vào túi.
Trước khi đi, cậu xoa đầu mèo con một cái:
“Bái bai.”
—
Hứa Hoàn Dư như chạy nạn mà trở về nhà.
Câu “uống rượu hỏng việc” quả không sai.
Ít nhất trong khoảng thời gian này, Hứa Hoàn Dư không muốn tiếp xúc với Nhạc Sâm, chỉ cần chạm mặt cũng thấy khó chịu và xấu hổ.
Có lẽ đêm đó, không, phải nói là hai ngày trước đó, trạng thái của cậu đều không đúng.
Thứ nhất, Cậu không nên khóc. Thứ hai, cậu không nên nói ra sự thật trong lúc say. Cuối cùng, cậu không nên bốc đông giúp Nhạc Sâm đi xả giận.
Thật lòng mà nói, đến bây giờ Beta này vẫn không hiểu nổi hành vi của mình —
Điều an ủi duy nhất là lúc đó do cậu say.
Vậy nên, nhìn nhận theo hướng tích cực, uống rượu cũng không hẳn là hỏng việc.
Đó là cách mà Hứa Hoàn Dư chỉ có thể tự an ủi bản thân mình.
Kéo theo đó, cậu tìm mọi cách tránh mặt Nhạc Sâm.
Cùng một công ty, đã có chút duyên phận, thỉnh thoảng sẽ phải chạm mặt nhau.
Mà cậu với Nhạc Sâm lại đặc biệt có “duyên”, luôn dễ chạm mặt.
Hơn nữa, trong nhà ăn thường xuyên có tần suất gặp mặt khá cao.
Hứa Hoàn Dư không bấm tay đếm, cũng không biết con số này dọa người đến mức nào, nếu đếm thì cả hai bàn tay đều đếm không hết.
Đúng vậy.
Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, Cậu cố gắng tránh mặt Nhạc Sâm tới 28 lần.
Phòng trà, nhà ăn, thang máy, hành lang…
Khó mà tưởng tượng nổi, hóa ra cậu trong một tuần lại có thể đụng mặt đối phương nhiều như thế.
“Giám đốc Hứa, anh đang nghĩ gì vậy?” Na Phỉ dùng bút gõ vào sổ tay, phát ra tiếng động.
Hứa Hoàn Dư hoàn hồn: “Không có gì…”
Cậu tập trung nhìn kỹ thì thấy cột trắng trước mặt.
Na Phỉ kéo cậu lại: “Nếu anh cứ đi tiếp là đâm vào tường đấy, giám đốc Hứa.”
Hứa Hoàn Dư mỉm cười cảm kích: “cảm ơn cô nhé.”
“Không có gì, nhưng chỉ cảm ơn miệng thôi sao? Sao không mời tôi một ly trà sữa?” Na Phỉ che miệng cười, giọng mang chút trêu ghẹo.
Cô có mái tóc dài gợn sóng màu rượu vang, bộ đồ công sở màu xám trong trọng tôn lên vóc dáng đầy đặn. Cô là một Alpha cực kỳ quyến rũ trong công ty. Nếu đổi lại là Beta hoặc Omega nào cùng đọ tuổi thì e rằng sẽ động lòng.
Nhưng Hứa Hoàn Dư không hề nhạy cảm với những chuyện này, hơn nữa về thẩm mỹ, cậu gần như hoàn toàn hướng về nam giới, đặc biệt là nam Alpha.
“Được rồi, tôi sẽ đãi cô ngay bây giờ.”
“Ồ, không, không cần ngay bây giờ.” Na Phỉ chớp mắt, rồi đưa tay chặn điện thoại của cậu, ám chỉ, “Nhiều người thế này mà mời thì tốn kém lắm, hơn nữa bên phòng hành chính cũng chuẩn bị đồ ăn nhẹ rồi.”
Hứa Hoàn Dư nghĩ một chút, thu lại điện thoại: “Nhiều người như vậy, phòng họp đã có đồ ăn nhẹ rồi nếu tôi mua thêm thì không hay. Vậy ngày mai tôi sẽ đặt trà chiều cho cả bộ phận của chị.”
Na Phỉ cười nói: “Vậy tôi thay mọi người cảm ơn trước.”
“Hứa ca, bên này.” Vừa bước vào phòng họp, một chàng trai tóc húi cua ra sức vẫy tay gọi Hứa Hoàn Dư.
Hứa Hoàn Dư giơ tay ra hiệu: “Tôi qua bên kia.”
“Vâng, giám đốc Hứa.” Na Phỉ mỉm cười.
“Hứa ca, mời anh ngồi.” Tống Trung nhiệt tình, lau bàn rồi kéo ghế cho cậu.
Môi Hứa Hoàn Dư giật giật: “Không phải tôi chủ trì cuộc họp.”
Tống Trung mới tốt nghiệp năm nay, mới vào công ty được vài tháng. Vẫn còn trong thời gian thực tập, rất hăng hái trong công việc và đang học hỏi từ Hứa Hoàn Dư.
Cậu ta nghiêng đầu, hạ giọng: “Em biết, nhưng đây là chỗ ngồi ‘phong thủy’.”
“Được rồi.” Hứa Hoàn Dư bất đắc dĩ, nghĩ rằng chàng trai trẻ đang rảnh rỗi mà tìm việc gì để làm.
“Hứa ca, em thật sự không lừa anh đâu.”
“Ừ, tôi biết.”
“Vị trí phong thủy rất tốt. Em bảo đảm chỗ này không ai chú ý.”
Hứa Hoàn Dư bị ồn ào đến đau đầu thì xua tay, tỏ vẻ hiểu ý, bảo cậu ta im lặng.
Tống Trung cười khúc khích, làm bộ khóa miệng lại.
Hứa Hoàn Dư lơ đãng, nghĩ lát nữa sẽ sớm gặp Alpha…
Điện thoại trong tay cậu rung lên, giống như tim cậu vậy.
Đột nhiên, không khí trong phòng họp thay đổi, tiếng chào hỏi và kéo ghế vang lên.
Hứa Hoàn Dư cũng đứng dậy theo mọi người, nhưng không quay đầu nhìn.
Cậu không muốn Nhạc Sâm chú ý đến mình, chứ đừng nói đến việc dùng ánh mắt chào hỏi.
Không thể nhìn về phía trước, tầm mắt chỉ dời ra sau, rồi khựng lại, nhanh chóng thu về —
Lời người trẻ nói quả thật không đáng tin, ngồi đối diện bạn trai cũ thì sao gọi là “chỗ phong thủy” được.
Không hiểu sao, vừa nhìn thấy Tào Văn, cậu không hề buồn bã, trong đầu còn hiện lên cách gọi chế giễu của Nhạc Sâm:
“Mì ăn liền…”
Hứa Hoàn Dư không nhịn được, liếc thêm một cái.
Quả thật, có chút giống mì gói thật.
Beta thầm lẩm bẩm, ánh mắt lại không tự chủ hướng về phía đó.
Không may là… bị bắt gặp.
Đối phương đầu tiên là ngẩn ra, sau đó đắc ý cười với cậu.
Hứa Hoàn Dư cảm thấy khó chịu như nuốt phải ruồi.
Thật ghê tởm.
Đột nhiên, Tào Văn biến sắc, trừng mắt nhìn cậu.
Hứa Hoàn Dư nhìn sang thì phát hiện Tống Trung đang giơ ngón giữa lên.
Cậu nhíu mày, ra hiệu cho cậu ta mau chóng bỏ tay xuống.
Tống Trung bĩu môi, thu tay về.
“Cậu làm gì thế?” Hứa Hoàn Dư bất đắc dĩ hỏi.
Tống Trung tức giận: “Anh đã dẫn dắt cái tên khốn vô ơn đó suốt hai năm, lúc dự án mấu chốt lại nhảy sang nhóm khác! Hứa ca, em thấy anh tốt tính quá quá rồi, nếu là em thì nuốt không trôi cục tức này!”
Hứa Hoàn Dư: “…” Cậu tự giễu, xem ra những mối tình vụng trộm nơi công sở vẫn còn có tác dụng .
Biết đâu lần sau yêu đương cậu vẫn ngây ngô như mối tình đầu.
“Anh tốt hơn giám đốc Tôn nhiều.” Tống Trung tranh thủ nịnh.
Hứa Hoàn Dư bĩu môi. Đối diện là Tào Văn, bên cạnh gã tất nhiên là người yêu người mới — Tôn Tư Ngọc.
Là một Omega.
Rất xuất sắc, ngoại hình đẹp, năng lực nổi trội, là nhân viên ưu tú trong công ty.
Cậu đoán, Tôn Tư Ngọc chắc không biết tình hình của Tào Văn và bị gã ta lừa.
Nhưng trước đây cậu chẳng buồn để tâm đến chuyện này, việc chia tay Tào Văn cũng diễn ra đột ngột.
Nói là vì ai mà khổ, chẳng bằng nói là vì bản thân.
Mỗi lần yêu đương đều bị phản bội, Beta như cậu bắt đầu nghi ngờ có phải ông trời muốn cậu sống độc thân cả đời.
Rõ ràng đã cân nhắc kỹ trước khi yêu, nhưng cuối cùng vẫn bị cắm sừng.
Tình yêu…
Hứa Hoàn Dư không khỏi hối hận và oán giận.
Bỗng nhiên, cậu cảm thấy một ánh mắt dừng lại trên người mình.
Lưng như bị kim châm.
Cậu theo bản năng tìm kiếm và bắt gặp ánh mắt Nhạc Sâm.
“…” Thất sách rồi.
Nhạc Sâm cười như không cười, nghiêng đầu.
Giây sau, điện thoại của Beta rung lên:
【Không ăn sáng à? Đói đến tìm mì gói?】
Hứa Hoàn Dư: “…”
Đồ âm dương quái khí.