Edit: Minseokie.
Hứa Hoàn Dư không trả lời tin nhắn của Nhạc Sâm, chỉ ngồi ngay ngắn .
Đối phương cũng không có nhiều thời gian rảnh để nghịch điện thoại, cuộc họp kéo dài một tiếng đồng hồ, cơ bản toàn là phần trình bày của Alpha.
Đợi đến khi tan họp, Hứa Hoàn Dư vội vàng đi ra ngoài.
Tống Trung vừa thu dọn đồ xong thì quay đầu lại thì bóng dáng của Beta đã đi mất.
Một cây bút từ trên bàn rơi xuống.
Tống Trung nhận ra đó là bút của Hứa Hoàn Dư, định cúi xuống nhặt lên.
Nhưng lại không thấy đâu.
Cậu vội vàng ngồi xổm xuống tìm, nhưng không thấy —
Sàn nhà trơn nhẵn đến nỗi ngay cả tay cũng không bám bụi, huống chi là bút
Tống Trung đành lúng túng đứng dậy. Ngẩng đầu lên, thì bắt gặp một đôi giày da sáng bóng, toát lên khí chất mạnh mẽ, dừng lại trước mặt mình.
“Nhạc… Nhạc tổng?”
“Cậu đang làm gì?” Nhạc Sâm hơi cúi đầu.
“Dạ… chỉ nhặt đồ thôi ạ.”
“Ồ.” Nhạc Sâm không nhúc nhích, vẫn đứng yên ở đó.
Áp lực trong lòng Tống Trung đột nhiên dâng cao: “Tôi đi trước đây, Nhạc tổng…”
“Được.”
Tống Trung chẳng buồn nghĩ thêm, nhanh chóng bỏ chạy.
Những người còn lại trong phòng họp cũng lần lượt chào hỏi rồi rời đi, cuối cùng chỉ còn Nhạc Sâm và trợ lý Tề.
“Nhạc tổng?” Trợ lý Tề khó hiểu.
“Tôi muốn điều chỉnh màn hình phòng họp một chút.”
“À...vâng, vậy tôi ra ngoài trước.” Trợ lý Tề hiểu ý mà không hỏi thêm.
……
Hứa Hoàn Dư trở về văn phòng làm việc, vai khẽ thả lỏng.
Cậu không muốn đầu óc bị cảm xúc chi phối quá lâu, việc cần thiết lúc này là tập trung làm việc.
Ong ong ong — một tin nhắn trên điện thoại.
【 Cậu có để quên gì đó trong phòng họp 】
Hứa Hoàn Dư mím môi, do dự một chút:
【 Cái gì? 】
Nhạc Sâm không trả lời.
Hứa Hoàn Dư cố nhịn không truy hỏi thêm, đặt điện thoại xuống.
Vài phút sau, có tiếng gõ. Ngay lập tức, cậu có cảm giác “quả nhiên là vậy."
Là Nhạc Sâm.
“Nhạc tổng.” Hứa Hoàn Dư thận trọng gọi.
Nhạc Sâm tiện tay đóng cửa rồi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh: “Sao lại xa cách thế?”
Hứa Hoàn Dư rót cho hắn một ly nước: “Dù sao cũng đang ở công ty.”
Nhạc Sâm chỉ nhấp một ngụm rồi đặt xuống.
Hắn nhìn chằm chằm Beta, không nói lời nào.
Hứa Hoàn Dư không chịu nổi sự kiên nhẫn của hắn: “Đó là thứ gì?”
“Một cây bút.” Nhạc Sâm đẩy cây bút máy sang.
“……” Hứa Hoàn Dư định nói là không đáng, nhưng cuối cùng chỉ khẽ cảm ơn.
“Không có gì.”
Cả hai rơi vào im lặng.
Hứa Hoàn Dư vì ngượng ngùng nên mới im lặng, vốn tưởng không gặp thì không sao, nhưng vừa nhìn thấy lại nhớ tới chuyện cuối tuần trước.
Còn Nhạc Sâm thì không, hắn ngồi thẳng, một tay chống cằm, suy nghĩ nên mở miệng thế nào.
“Cậu—” Hắn nhìn thẳng vào Beta, “Vẫn còn vấn vương sao?”
Suy cho cùng, Beta cũng đã thất tình nhiều lần, bị “đội mũ xanh” đủ mọi màu sắc: xanh biếc, xanh nhạt, xanh đậm, xanh sẫm… đủ loại sắc xanh mà ta có thể tưởng tượng ra. :)))
Khóc thì hiếm thấy.
Dĩ nhiên, cậu có khóc ở nhà hay không thì hắn không biết.
— Chỉ có thể cho rằng lần đối phương khóc ở sân thượng là vì cảm xúc dâng trào, khó mà kiềm chế..
“Không có.” Hứa Hoàn Dư phủ nhận thẳng thừng.
“Thật chứ?”
“Ừ.”
“Sao tôi lại không tin nhỉ?”
“……Cậu đến đây để gây sự à?”
“Không, tôi chỉ đến để khuyên cậu tỉnh táo.”
“……” Hứa Hoàn Dư im lặng một lúc, “Cảm ơn?”
“Không có gì.”
“……” Hứa Hoàn Dư không chịu nổi ánh mắt nhìn chằm chằm của hắn nữa mà quay đi: “Còn gì nữa không?”
“Trưa nay ăn cơm cùng nhau nhé? Hình như tuần rồi tôi chưa gặp cậu.”
Tim Hứa Hoàn Dư hẫng một nhịp.
Người nói có thể vô tình, nhưng người nghe lại để tâm.
“…… Chắc là không được.” Hứa Hoàn Dư nhẹ lảng tránh, “Tôi còn có hồ sơ cần phải xử lý, để xem đã.”
“Khó hẹn thế nhỉ ——” Nhạc Sâm kéo dài giọng, tiến lại gần Beta.
Hứa Hoàn Dư cố kìm nén muốn lùi lại, ánh mắt chậm rãi dịch đi chỗ khác: “Chắc vẫn kịp.”
Nhạc Sâm hài lòng.
“Còn chuyện gì khác không?” Hứa Hoàn Dư hỏi.
“Sao cậu cứ muốn đuổi tôi đi vậy?” Nhạc Sâm dang rộng hai tay, ngã người ra sau thư giãn.
“Để cậu còn làm việc.”
Nhạc Sâm nhẹ nhàng nói: “Tôi thật cảm động.”
“Nên thế.”
Nhạc Sâm bật cười, đứng dậy: “Được rồi, không quấy rầy cậu nữa.”
Đi được nửa đường, hắn quay lại: “Giám đốc Hứa, cố gắng tập trung vào sự nghiệp của mình, điều tra mấy gã A kia không đáng đâu.”
Hứa Hoàn Dư: “……”
“Cậu uống nhầm thuốc à?”
Nhạc Sâm nắm chặt tay nắm cửa: “Không, tôi sợ cậu phát bệnh thôi.”
Cạch — cánh cửa đóng lại.
Hứa Hoàn Dư xoa trán, rốt cuộc ai mới có bệnh?
Cậu thật sự không hiểu, sao lần Alpha lại quan tâm như vậy —
Thật kỳ lạ.
Beta không nghĩ nhiều nữa, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
【DK Tiêu Trần: Ngài có thời gian không? Nếu có thì phiền ngài đến công ty chúng tôi một chuyến, tổ trưởng muốn gặp ngài để nói chuyện trực tiếp】
Hứa Hoàn Dư không do dự đồng ý.
Cậu nhìn đồng hồ, 10 giờ rưỡi…
Có lẽ bữa trưa với Alpha phải hủy.
Hứa Hoàn Dư trong lòng hơi nhẹ nhõm.
Nhưng… cũng không hẳn là thất hẹn nhỉ?
……
Gần 12 giờ, Nhạc Sâm xử lý xong việc, chuẩn bị xuống lầu ăn trưa.
【 Tôi đi gặp khách hàng bên ngoài, không ở công ty 】
【 Lần sau chúng ta hẹn lại 】
Alpha nheo mắt, cọ s*t mép điện thoại vào lòng bàn tay.
Giây sau, điện thoại rung lên.
【 cầu nguyện.jpg 】
Nhạc Sâm bật cười, ngón tay dừng vài giây rồi gõ:
【 Được, vất vả cho giám đốc Hứa rồi 】
Bên kia trả lời rất nhanh: 【 mỉm cười.jpg 】
Nhạc Sâm cũng gửi lại một icon nhếch miệng cười.
Nghĩ một chút, hắn gửi thêm icon hôn gió.
【 Cố lên nhé! 】
“……Giám đốc Hứa? giám đốc Hứa?” Quản lý DK gọi vài lần.
Hứa Hoàn Dư mới hoàn hồn: “Hả? Sao vậy?”
Đối phương cười: “Có phải nóng quá không? Trông sắc mặt ngài không tốt lắm.”
Hứa Hoàn Dư sờ mặt, đúng là hơi nóng.
Cậu gật đầu, nói là do nóng.
Người quản lý liền vội đề nghị tìm bóng râm, định lấy nước cho cậu.
Hứa Hoàn Dư nhận lời, rồi dần bình tĩnh lại.
Vốn tưởng rằng cách một thời gian không gặp là có thể chôn vùi ký ức xấu hổ, nhưng hóa ra lại càng lúc càng nghiêm trọng.
Dù sao thì Hứa Hoàn Dư cũng là kiểu tránh né thành quen.
Cậu cũng không rõ mình sợ cái gì, chỉ là không muốn gặp Nhạc Sâm.
Cậu thậm chí còn bịa lý do cho những lời mời của người kia.
Cuối tuần vốn là ngày đẹp trời, Hứa Hoàn Dư thường ở nhà nếu không có kế hoạch gì.
Dọn dẹp, chăm sóc cây cảnh, sắp xếp phòng ốc…
Nói chung là có rất nhiều việc để làm.
Cuộc sống vẫn yên bình như trước đây, giống như dòng nước chảy róc rách, hiếm khi có gợn sóng.
……
Ong ong ong — điện thoại báo tin nhắn.
Nhạc Sâm: 【 Ra ngoài chơi không? Đánh bida 】
Hứa Hoàn Dư vuốt điện thoại, thở dài gãi đầu rồi trả lời: 【 Không đi 】
Nhạc Sâm: 【 Tại sao? 】
Beta vốn không thích nói dối, nên không định kiếm cớ.
Nhưng cậu cũng không muốn vì người ta rủ mà phải miễn cưỡng ra ngoài.
【 Không muốn 】
Tin nhắn đáp lại rất nhanh, chỉ có một chữ “À”.
Hứa Hoàn Dư nhìn vài giây, trong đầu bỗng lóe lên một ý nghĩ:
Không lẽ đối phương định đến đây?
“……” Chữ “À” kia như đang vặn vẹo trong mắt cậu, khiến cậu chớp mắt liên tục để lấy lại tỉnh táo.
Với tính cách của Alpha kia, thật sự có khả năng làm như vậy.
Nếu vậy thì mình nên ra ngoài trước?
Hứa Hoàn Dư do dự, lo lắng uống nửa cốc nước, rồi lại lau bàn, ánh mắt ngơ ngác dán vào điện thoại.
Tiếng chuông cửa vang lên đột ngột.
Cậu vô thức run tay, suýt đánh rơi điện thoại.
Màn hình hiện tin nhắn mới, kèm theo rung mạnh.
【 Tôi ở cửa nhà cậu, mở cửa 】
Hứa Hoàn Dư: “……”
Cái thái độ hung hăng này —
Beta cảm thấy tê hết da đầu.
Cậu lập tức gõ lại mà không suy nghĩ: 【 Tôi ra ngoài rồi 】
Nhạc Sâm khó tin: 【 Cậu lừa tôi đấy à? 】
【 …… Không phải, vừa mới… 】
Nhạc Sâm chợt nảy ra ý: 【 Cậu lại nối lại tình xưa với “Mì Ăn Liền” à? 】
【 …… Đường Đường thất tình, tôi đang an ủi cậu ấy 】
Đường Tử Du là bạn thân của Hứa Hoàn Dư, một người cuồng hôn nhân. Mỗi lần yêu đều xác định kết hôn làm mục tiêu, yêu đến chết đi sống lại, nhưng cuối cùng đều thất bại thảm hại.
Gần đây cậu ta đúng là vừa thất tình, Beta cũng đã đến an ủi.
An ủi qua mạng… cũng tính là an ủi nhỉ? Hứa Hoàn Dư trầm, nhấp vào ảnh đại diện của Đường Tử Du, hào phóng chuyển 10.000 tệ.
Đường Tử Du: 【?】
Hứa Hoàn Dư: 【 Rồi sẽ có người tốt hơn, lấy tiền đi ăn ngon đi 】
Đường Tử Du: 【 Ô ô ô cảm ơn bảo bối đã an ủi. Tuy đã qua một tuần, tớ đã vượt qua được và đang quen được soái ca mới rồi, nhưng bảo bối vẫn mãi ở trong tim tớ!!! Yêu cậu u~~~ 】
Hứa Hoàn Dư: “……”
Màn hình lại bật tin nhắn từ Nhạc Sâm:
【 Được rồi 】
Hứa Hoàn Dư thở phào, cậu cũng không hẳn là nói dối, đúng là đang an ủi thật.
Cậu nghĩ một lúc, lại nhắn: 【 Có chuyện gì mà tới đây vậy? 】
Nhạc Sâm: 【 Không có chuyện gì thì không được tìm cậu sao? 】
Hứa Hoàn Dư: 【 Chỉ hỏi thôi 】
Nhạc Sâm: 【 Vậy giờ các cậu đang làm gì? 】
Hứa Hoàn Dư: 【 Hát karaoke, xả stress thôi. Không nói nữa, cậu ấy tìm tôi nói chuyện rồi 】
Nhạc Sâm: 【 Được 】
Hứa Hoàn Dư lén kiểm tra , Alpha vẫn còn ở cửa.
Một lát sau, đối phương rời đi.
Hứa Hoàn Dư thở phào nhẹ nhõm, tắt màn hình điện thoại.
Bên kia, nét mặt Nhạc Sâm trở nên nghiêm túc.
Hắn gọi điện cho một người bạn.
“Cơn gió gì đã thổi Nhạc thiếu tới đây vậy?” Người kia trêu chọc.
“Quan tâm cậu một chút, không vui sao?”
“Ai dám không vui, còn vinh hạnh quá chứ.”
Nhạc Sâm cười đồng tình: “Gần đây tôi có mua một ít hải sản cao cấp để gửi cho cậu ít. Giờ cậu về nhà chưa?”
“Cảm ơn nhé. Tôi về rồi.”
“Cậu đang ở đâu?”
“Còn đi đâu được nữa? Vẫn ở Vạn Cẩm Hoa Viên thôi, làm trâu làm ngựa cho ba tôi, chỉ thiếu mỗi ngủ ở công ty.”
“Vất vả rồi.”
Hai người tán gẫu thêm vài câu, rồi cúp máy. Nhạc Sâm gọi cho trợ lý Tề:
“Đồ giao đi chưa?”
“Vừa tới dưới nhà thưa ngài .”
“Giao xong báo tôi.”
“Vâng.”
Nhạc Sâm ném điện thoại sang ghế phụ, đạp ga rời khỏi khu dân cư.
Về đến nhà, nhận được tin nhắn của trợ lý Tề.
Nhạc Sâm xem qua rồi gọi lại cho người kia.
“Khách sáo quá, sao nhiều thùng thế này. Có loại tôi còn không biết, chúng cũng to nữa.” Người kia khen ngợi.
Nhạc Sâm cười: “Không có gì, chỉ chút đồ lặt vặt thôi.”
“Chút này mà còn nói là không nhiều, nhà tôi sắp đầy luôn rồi.”
“Tôi còn nhiều lắm” Nhạc Thần thản nhiên nói: “ Tôi định gửi cho cô giáo Đường một ít mà chưa liên lạc được.”
Người bạn suy nghĩ: “Cậu còn nhớ Đường Tử Du không?”
“À, tôi nhớ, Đường Tử Du học cùng cấp ba đúng không?”
“Đúng, cô Đường là dì nhỏ của cậu ta. Cậu ta đang làm ở công ty ba tôi. Hay là tôi gửi cho cậu ta nhờ đưa cho cô Đường nhé .”
“Được, vậy gửi cho Đường Tử Du một ít luôn. Phiền cậu nhé, tôi sẽ bảo trợ lý giao qua.”
“Có gì đâu! Cứ để tôi, tôi đi hỏi ngay.”
……
Nửa tiếng sau, Nhạc Sâm nhận tin nhắn:
【 Tôi gọi cho Đường Tử Du rồi, cô Đường đang đi nước ngoài dự lễ tốt nghiệp của con 】
【 Thật trùng hợp, nhà cô ở ngay tầng dưới nhà tôi, tôi gửi đồ xuống rồi 】
Nhạc Sâm cụp mắt xuống, gõ một tay:
【 Ừm, cảm ơn cậu 】
Đối phương trả lời: “Không có gì”.
Nhạc Sâm lại mở ảnh đại diện khác trên WeChat:
【 Vẫn còn hát karaoke? 】
Hứa Hoàn Dư: 【 Không, chuẩn bị đi ăn. Sao vậy? 】
Nhạc Sâm: 【 Quan tâm cậu, sợ cậu nhìn cảnh đó mà nhớ chuyện cũ 】
Hứa Hoàn Dư: 【 …… 】
Vài giây sau, đối phương gửi thêm: 【 Cảm ơn 】
Nhạc Sâm không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình tối đen.
Bất động trong hơn nửa tháng, hắn mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn.
Nhưng không bắt được manh mối.
Còn bây giờ…
Hình như hắn đã tóm được cái đuôi rồi.
Nhà ăn công ty
“Tới ăn cơm sao, giám đốc Hứa.” Lệ Lệ vừa xếp hàng vừa chào cậu.
Hứa Hoàn Dư khẽ gật đầu.
“Giám đốc Hứa, hôm nay ăn gì? Cho tôi tham khảo chút.”
“Cà tím kho.”
“Không thêm món gì khác sao?”
“Ừm.”
“Chỉ vậy thôi sao?” Lệ Lệ hỏi.
Hứa Hoàn Dư sững sờ: “Chắc vậy là được.”
“Giám đốc Hứa gầy quá rồi.” Lệ Lệ giơ cánh tay mình lên, “Anh xem, tay tôi còn to gấp đôi anh.”
Hứa Hoàn Dư chỉ cười trừ.
Đến lượt Beta, cậu gọi món cà tím kho, ngập ngừng một chút rồi gọi thêm một đĩa thịt xào nhỏ.
Lệ Lệ đứng ngay sau Hứa Hoàn Dư, chờ cậu gọi xong thì cô gọi liền bốn món thịt, lại thêm cơm chiên và canh.
Hứa Hoàn Dư: “……” Mình ăn ít thế sao?
Từ khi quen nhau, Beta và Lệ Lệ sẽ luôn ngồi chung bàn.
Hai người trò chuyện vu vơ, thỉnh thoảng kể những chuyện thú vị trong công ty, pha trò vài câu.
“Chỗ này có ai ngồi chưa?”
Giọng nói quen thuộc trầm ấm vang lên, Hứa Hoàn Dư bị sặc bột ớt vì miếng thịt xào cay.
“Không có —— ôi, giám đốc Hứa, anh không sao chứ?” Lệ Lệ vội đứng lên, định giúp nhưng không biết làm thế nào.
Nhạc Sâm lập tức tay lên lưng Beta, vỗ nhẹ: “Cứ ho mạnh hơn sẽ đỡ một chút.”
Hứa Hoàn Dư quay mặt đi, cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở.
Lệ Lệ định đưa khăn giấy cho cậu, nhưng Nhạc Sâm đã nhanh tay lấy khăn tay đưa đến, gần như chạm vào cằm Beta.
“……” Không nhận thì có vẻ bất lịch sự.
Hứa Hoàn Dư âm thầm cảm khái sự tinh tế của Alpha: “Cảm ơn.”
Nhạc Sâm mỉm cười: “Không có gì. Tôi ngồi đây nhé?”
Lệ Lệ nhanh nhảu đáp lại: “Ngài cứ ngồi đi, Nhạc tổng.”
Hứa Hoàn Dư cũng lặng lẽ nhích chỗ.
Đột nhiên, tay Alpha run nhẹ, khay thức ăn bị đổ, canh văng vào quần áo Hứa Hoàn Dư.
“Cẩn thận!” Lệ Lệ kêu lên.
Nhạc Sâm nhanh chóng kéo Hứa Hoàn Dư lại, nhưng vẫn không tránh khỏi quần áo bị bẩn.
“Xin lỗi.” Ánh mắt Nhạc Sâm đặc biệt chân thành, “Văn phòng tôi có quần áo dự phòng, đi thay nhé.”
Hứa Hoàn Dư: “…… Không sao.”
Lệ Lệ đưa khăn giấy cho cậu: “Ôi trời, giám đốc Hứa, mau đi thay đi, ướt thế này khó chịu lắm.”
Nhạc Sâm phụ họa: “Đúng vậy, nếu cậu không đồng ý thì tôi ngại lắm.”
Hứa Hoàn Dư nhìn Alpha đầy nghi ngờ, nhưng Nhạc Sâm mặt tỉnh bơ: “Sao vậy?”
Beta lắc đầu.
“Vậy thì đi thay.” Nhạc Sâm dứt khoát.
Phòng nghỉ của tổng giám đốc
Ở chỗ Nhạc Sâm, quần áo dự phòng đủ mọi kiểu dáng, màu sắc, chẳng khác gì phòng thay đồ.
Hứa Hoàn Dư chọn bộ đồ thể thao màu xám đơn giản nhất.
“Phòng tắm ở bên trái.” Nhạc Sâm khoanh tay, “Cậu thật sự không muốn tắm?”
Hứa Hoàn Dư do dự.
Nhạc Sâm nói: “Nước canh khá dính, sẽ không thoải mái nếu nhịn cả buổi chiều.”
Hứa Hoàn Dư bị thuyết phục và quyết định đi tắm.
“Đây, đồ lót và tất dùng một lần.” Nhạc Sâm ném sang.
“Cảm ơn.”
Nhạc Sâm mỉm cười, vẫn câu quen thuộc: “Không có gì.”
Vì đang ở văn phòng người khác, Hứa Hoàn Dư tắm rất nhanh.
Cậu không khỏi nghĩ thầm, làm sếp đúng là tuyệt. Công ty chẳng khác gì ở nhà.
Rồi cậu nghĩ, dù sao ở đây cũng là nhà…
Cậu càng tắm nhanh hơn, hơi nước làm mờ tầm nhìn cậu.
Mùi sữa tắm có chút quen thuộc, thỉnh thoảng cậu lại ngửi thấy trên người Alpha.
Tắm xong xuôi, Hứa Hoàn Dư nhanh chóng bước ra.
Vừa mở cửa, đã đối mặt với Nhạc Sâm.
“Tắm nhanh thật đấy.” Alpha tay kẹp điếu thuốc, nhìn Hứa Hoàn Dư qua làn hơi nước mỏng.
“Vậy à?” Hứa Hoàn Dư thấy lạ, nhưng không nghĩ nhiều.
“Ừ.” Nhạc Sâm dập điếu thuốc, mở cửa sổ rộng hơn, “Máy sấy ở trên bàn.”
“Cảm ơn.”
Hơi nóng phả vào da đầu, màng nhĩ của cậu gần như chỉ nghe thấy tiếng vo vo của máy sấy.
Nhưng Beta không thể phớt ánh mắt của Nhạc Sâm, cảm giác nóng rực như sắt nóng chảy lan tỏa sau lưng.
Da đầu cậu tê dại.
Hứa Hoàn Dư không nhịn được nữa: “Cậu cứ nhìn tôi làm gì?”
Nhạc Sâm buông chân, chậm rãi đứng lên.
Hứa Hoàn Dư thấy bất an.
Nhạc Sâm nhìn thẳng vào Beta, bóng hắn phủ xuống chân cậu.
“Nhạc Sâm...” Hứa Hoàn Dư cũng không biết vì sao mình lại gọi tên đối phương.
Nhạc Sâm dừng lại: “A Dư, là do tôi cảm giác sai sao?”
“Cái gì?” Hứa Hoàn Dư theo bản năng lùi lại.
“Kể từ lần trước cậu rời khỏi nhà tôi, cậu cứ cư xử kỳ lạ.”
“...Có gì kỳ lạ chứ?” Tim Hứa Hoàn Dư đập thình thịch.
“Có gì kỳ lạ?” Nhạc Sâm trêu chọc lặp lại.
“...”
Alpha áp sát lại, khiến Beta không còn đường lui, bị mắc kẹt trong một góc nhỏ chật chội.
Cạch —
Gót chân cậu chạm vào góc tường, hơi lạnh xuyên qua lớp áo mỏng.
Lông mi Hứa Hoàn Dư khẽ run, cố gắng hết sức né tránh ánh mắt của Nhạc Sâm.
Nhạc Sâm đưa tay che mắt cậu: “Cậu khẩn trương việc ?”
Trước mắt Hứa Hoàn Dư tối sầm lại, lòng bàn tay khô truyền tới hơi nóng, nhịp thở dần dồn dập.
Sống lưng khẽ run lên, giống như xương bị mài vào mảnh sứ, khúc khuỷu và lạnh lẽo.
“Không có…” Cậu gần như thì thầm.
Nhạc Sâm khẽ cười, nói chắc như đinh đóng cột:
“Cậu đang trốn tránh tôi, Hứa Hoàn Dư.”