Edit: Minseokie.
Nhạc Sâm lại một lần nữa bị chia tay, nguyên nhân là do hắn mắc cái bệnh ham muốn kiểm soát quá mạnh. Dù đã cố gắng kiềm chế, nhưng hiệu quả chẳng được bao nhiêu.
Hắn rút ra một điếu thuốc, làn khói mờ mờ che khuất khuôn mặt.
“Kẽo kẹt ——”
Cánh cửa sắt trên sân thượng bỗng mở ra.
Nhạc Sâm nheo mắt nhìn qua: “A Dư.”
Hứa Hoàn Dư khựng lại, rồi đột ngột cúi đầu.
Nhạc Sâm ngậm điếu thuốc, bất chợt bật cười: “Đừng trốn nữa, đôi mắt đỏ như con thỏ thế kia, tôi đâu có mù.”
Hứa Hoàn Dư đỏ bừng mặt, xấu hổ đến cực điểm, không kìm được mà lùi lại. Nhưng Nhạc Sâm kéo cậu lại, ấn vào tường, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ấy.
Một luồng gió lùa qua cổ, Hứa Hoàn Dư khẽ rùng mình.
Nhạc Sâm theo thói quen vòng tay qua vai Beta, khuỵu một gối xuống, nửa người nghiêng sang.
Khoảng cách rút ngắn, khói thuốc trong tay hắn bỗng càng nhiều hơn, khiến Hứa Hoàn Dư bị sặc tới ho khan.
Nhạc Sâm “chậc” một tiếng, dập điếu thuốc: “Xin lỗi.”
Hứa Hoàn Dư ho khan, nước mắt trào ra.
Nhạc Sâm thở dài, thô lỗ lau nước mắt cho cậu.
Hứa Hoàn Dư mím môi, cảm thấy khó chịu, nhưng không tránh, ngoan ngoãn đứng yên.
Càng lau nước mắt lại càng nhiều, trên tay áo Nhạc Sâm dính một mảng ướt rõ rệt.
“Hứa Hoàn Dư, cậu sao thế hả?” Hắn cau mày, “Chẳng phải lần đầu thất tình, có cần đến mức này không?”
Hứa Hoàn Dư im lặng, cũng thấy mất mặt. Trước kia, mỗi lần đau lòng cậu đều trùm chăn khóc ở nhà, lần này chịu không nổi nên lên sân thượng ngồi một lúc, không nghĩ lại có người.
Lại còn là Nhạc Sâm.
Càng nghĩ càng khó chịu, cậu càng vùng vẫy, nước mắt lại càng rơi nhiều.
Cũng chẳng rõ rốt cuộc là vì ai.
Nhạc Sâm: “…”
Đệt, nước mắt sao nhiều quá vậy.
Hắn ngẩng đầu lên trời, rồi lại nhìn Beta trước mặt, thầm nghĩ: Lẽ nào lần này cậu ấy thật sự tìm được tình yêu đích thực?
Ít nhất trong 20 năm nay, hiếm khi thấy cậu ấy khóc như thế này.
“Là cái thằng khốn kia phản bội cậu?”
Hứa Hoàn Dư quay mặt sang chỗ khác, không nói gì.
Nhưng im lặng tức là thừa nhận.
Nhạc Sâm: “Cậu xem, tôi nói không sai mà, biết ngay thằng Alpha đó chẳng tốt đẹp gì.”
Nước mắt Hứa Hoàn Dư lại càng nhiều thêm.
Nhạc Sâm: “…”
“Được rồi, tôi không nói nữa. Sau này nhớ dùng cái đầu mà nghĩ.”
Hứa Hoàn Dư khẽ “ừ” một tiếng.
“Cậu lần nào cũng vậy, hết người này đến người khác, vẫn chẳng chịu tỉnh ra.”
Nhạc Sâm chống khuỷu tay lên ghế: “Cậu xem cậu kìa, yêu đương thì yêu đương, đừng đặt bản thân thấp đến thế. Đào tim đào phổi ra cho người ta, nhưng người ta có bao giờ trân trọng cậu đâu.”
“Trước đây không phải thế…”
“Hả?” Nhạc Sâm nhướng mày, “Nói to lên, tôi nghe không rõ.”
“Lúc theo đuổi tôi, anh ấy không như thế… anh ấy rất tốt, đối xử với tôi cũng rất tốt…” Giọng Hứa Hoàn Dư khàn khàn.
Nhạc Sâm cạn lời: “Tốt cái gì mà tốt? Hứa Hoàn Dư, con người sẽ thay đổi. Nếu thật sự muốn ổn định, cậu nên đi mua vé số còn hơn. Ít nhất vé số vẫn luôn không trúng, nếu thay đổi thì chính là giải độc đắc.”
“Hơn nữa mấy người yêu cũ của cậu, xấu tính thì muôn hình vạn trạng, không hiểu cậu làm sao mà chịu đựng được.”
Bất chợt, hắn đặt tay lên gáy Hứa Hoàn Dư, kéo về phía trước mà chăm chú đánh giá.
Hứa Hoàn Dư bị buộc phải ngẩng đầu.
Có chút ngốc, Nhạc Sâm nghĩ thầm. Hắn tháo kính của Hứa Hoàn Dư, tiện tay vén tóc mái cậu lên.
Cổ Hứa Hoàn Dư lập tức cứng đờ.
Nhạc Sâm cười nhạt: “Rèn luyện gu thẩm mỹ đi, được chứ?”
Hứa Hoàn Dư mím môi, im thin thít.
Nhạc Sâm ghé sát mặt: “Lạ thật, chúng ta lớn lên cùng nhau. Tuy tiêu chuẩn của tôi hơi cao, nhưng cậu cũng không đến mức chọn sai be bét như này chứ?”
Nghe có vẻ trẻ con, nhưng cũng không hẳn là vô lý.
Ít nhất phản ứng đầu tiên của Hứa Hoàn Dư là vô thức suy nghĩ theo lời hắn, ánh mắt cũng bất giác dừng lại trên gương mặt đối phương.
Alpha quả thật có ngoại hình rất đẹp.
Sống mũi cao thẳng, ánh mắt sâu hun hút, đường nét khuôn mặt sắc sảo, mang cảm giác tấn công mạnh mẽ, góc cạnh khuôn mặt rõ ràng, gần như thu hút mọi ánh nhìn.
Nhưng chẳng mấy chốc, cậu tỉnh táo lại ——
Lại nữa, một Alpha tự luyến.
Không nhận được phản hồi, Nhạc Sâm hơi nhướng đuôi mày hỏi: “Tôi nói sai à?”
Khoảng cách này quá gần.
Dù đã nhìn gương mặt này nhiều năm, Hứa Hoàn Dư vẫn không tránh khỏi thất thần, đơn giản là phản ứng bản năng trước cái đẹp.
Cậu nhẹ giọng phản bác: “… Tôi thấy mấy Alpha kia cũng đâu xấu như vậy… Có lẽ chỉ là… so với cậu thì kém hơn, nếu đem ra so sánh, cũng trên mức trung bình…”
Cậu hiểu rõ khi ở trong một mối quan hệ, mình không được mù quáng.
Nhạc Sâm khẽ cười: “Cậu còn kiêu ngạo ghê nhỉ?”
“…” Hứa Hoàn Dư dời mắt đi.
“Đừng nói với tôi, cậu không chỉ mê mấy gã đó vì tốt tính, mà còn vì mặt mũi nữa?”
“…”
“Thật là vì khuôn mặt sao?” Nhạc Sâm không tin nổi, “Chỉ cái dạng đó thôi à?”
Hứa Hoàn Dư: “…”
“Hầu hết đều là Alpha cấp B trở lên, gen không tệ. Với một Beta bình thường như tôi thì, họ đều khá soái.”
Nhạc Sâm khẽ hừ: “Cậu cũng đâu kém. Trên đời Alpha, Beta, Omega nhiều như vậy, cậu hoàn toàn có thể tìm người tốt hơn.”
Hứa Hoàn Dư ngẩn ra: “Tôi ư?”
“Đúng, là cậu.”
Hứa Hoàn Dư lúng túng: “Cậu đừng đùa, tôi bình thường lắm, chẳng đẹp đâu…”
Nhạc Sâm cắt ngang: “Vẫn còn được đấy chứ. Dù sao tôi nhìn cũng thấy vừa mắt.”
Hứa Hoàn Dư hơi khó chịu. Có lẽ do cậu quá nhạy cảm, nên khi đối diện một Alpha có ngoại hình vượt trội, mấy lời này chẳng khiến cậu thấy an ủi chút nào, mà giống như sự thương hại từ trên cao nhìn xuống hơn.
Một Alpha tự đại khiến cậu trong lòng thấy phiền, nhưng ngoài mặt vẫn không lộ ra.
“Cậu đừng trêu tôi. Mấy bạn trai cậu từng quen, ai cũng đâu có xấu. Mắt cậu cũng cao lắm mà.”
“Thật vậy sao? Tôi thấy các cậu cũng chẳng khác nhau mấy.” Nhạc Sâm buông lời tùy ý, “Đều nhìn thuận mắt, có lúc cậu còn thuận mắt hơn.”
Hứa Hoàn Dư im lặng, rồi chậm rãi mở miệng: “Hồi nhỏ cậu từng nói tôi quê mùa, giống cái tủ đầu giường, bụi bậm.”
Nhạc Sâm: “…”
“Cậu cũng nói đó là trước kia. Giờ nhìn lại, thấy càng ngày càng thuận mắt ——”
Bỗng hắn bừng tỉnh: “À, ý cậu là ở với nhau lâu, nên tự dưng thấy hợp mắt?”
Khóe môi Hứa Hoàn Dư cứng lại, không định trả lời.
Nhạc Sâm không hài lòng: “Này, nói chuyện đi.”
“Tôi là Beta, tìm Omega thì không có lợi thế, mất thời gian của họ. Tìm Alpha thì phần lớn chướng mắt tôi. Nên đơn giản chỉ là quen chơi thôi… Tuổi tôi cũng lớn rồi, vẻ ngoài cũng chỉ thế, làm gì có nhiều lựa chọn… Có lẽ sẽ chẳng tìm thấy ai, nên tôi đã chuẩn bị tâm lý sẽ sống một mình cả đời.”
Cậu mím môi: “Nhân lúc còn trẻ, thì yêu nhiều một chút, coi như trải nghiệm cuộc đời.”
Nhạc Sâm nghiêng mắt nhìn: “Beta thì sao? Tôi chưa thấy cậu nhắc tới Beta bao giờ.”
Hứa Hoàn Dư cụp mắt: “Cảm giác đa số Beta có cuộc sống quá giống nhau, ở bên không tạo ra được tia lửa. Ít nhất tôi chưa từng gặp. Tôi… thôi, cậu cứ nói là tôi ba hoa chích chòe cũng được.”
Nhạc Sâm bật cười, vòng tay qua vai Beta kéo lại gần: “Được, vậy nói tôi nghe, mỗi lần bị phản bội thì cậu rút ra được trải nghiệm gì?”
“Thì… trải nghiệm… tốt xấu gì cũng cảm nhận một chút.”
Đời người vốn ngắn ngủi, có lẽ bình lặng là bình thường. Nhưng Hứa Hoàn Dư vẫn muốn cố gắng bước tiếp, khát khao có được một tình cảm thật sự.
Khóe môi Nhạc Sâm khẽ nhếch: “Vô dụng.”
Hứa Hoàn Dư có chút không vui: “Đúng là tôi vô dụng.”
Cậu rũ mắt xuống, nhiều lần đã thành cử chỉ quen thuộc ——
Một dáng vẻ hết sức bình thường nếu lẫn vào đám Beta, đại khái ai cũng đều như vậy.
Nhạc Sâm cũng chẳng biết nên nói gì.
Hắn chợt nhớ ra gã tra nam kia vốn là một nhân viên quèn trong công ty của mình, gã phản bội để qua lại với một lãnh đạo cấp trung khác.
Nhạc Sâm: “Muốn tôi giúp cậu xử lý hắn không?”
Hứa Hoàn Dư: “Tôi không muốn quan tâm nữa, cứ để vậy đi.”
Nhạc Sâm: “Cậu đúng là có *tính bánh bao.”
(*Tính bánh bao: tính cách quá mềm yếu, nhu nhược, dễ bị bắt nạt…)
Hứa Hoàn Dư: “Ờ.”
Nhạc Sâm sờ vào hộp thuốc, rồi lại rụt tay về.
Bên cạnh, Hứa Hoàn Dư im lặng ôm tay, ánh mắt hướng sang tòa cao ốc đối diện.
“Linh linh linh” — điện thoại của Nhạc Sâm reo lên, hắn không nghĩ nhiều, ấn nghe.
“Nhạc Sâm, đồ biến thái! Dám gắn máy theo dõi! Điện thoại của tôi, tôi đã vứt rồi nên anh tự lo liệu đi, không thì tôi báo cảnh sát đó!”
Giọng nam sắc nhọn, nói xong liền cúp máy.
Nhạc Sâm: “…”
Trời đất chứng giám, hắn chưa bao giờ làm mấy trò đó!
Hứa Hoàn Dư liếc sang, Nhạc Sâm vội giải thích: “Tôi không cài máy theo dõi. Hắn nói bậy đấy. Chỉ là một ứng dụng chia sẻ vị trí thời gian thực, hắn đồng ý chia sẻ thì tôi mới thấy được.”
Hứa Hoàn Dư: “Ờ.”
Nhạc Sâm: “Cậu không tin tôi à?”
Hứa Hoàn Dư: “Tin hay không cũng chẳng quan trọng.”
Nhạc Sâm: “… Vậy ánh mắt cậu là sao?”
Hứa Hoàn Dư: “Ánh mắt gì?”
Nhạc Sâm: “Ánh mắt chế giễu.”
Hứa Hoàn Dư: “Có à?”
Nhạc Sâm: “Có.”
Hứa Hoàn Dư: “Cậu nhìn nhầm rồi.”
Nói dối, rõ ràng là có!
Nhạc Sâm cau mày nhìn Hứa Hoàn Dư: “Muốn cười thì cứ cười.”
Hứa Hoàn Dư quay mặt đi: “Tôi không cười, là do cậu đa nghi thôi.”
Nhạc Sâm nghẹn lời.
Hứa Hoàn Dư thở dài: “Yêu đương không phải thẩm vấn phạm nhân, phải cho nhau chút không gian.”
Cậu cũng từng nghe qua mấy thói xấu của Alpha khi yêu đương.
Nhạc Sâm cười lạnh: “Như cậu mà cho tự do, có khi thành buông thả ấy chứ?”
Hứa Hoàn Dư xấu hổ: “… Hai chuyện khác nhau.”
Nhạc Sâm liếc lạnh: “Tôi hiểu rồi, cậu nhát trước người khác nhưng miệng lưỡi nhanh nhạy với tôi.”
“Tôi chỉ không muốn so đo với họ.”
“Rồi tự trốn một chỗ khóc? Để người khác nghĩ cậu kiên cường?”
“…”
“Hôm sau coi như chưa có chuyện gì, tiếp tục sống?”
Hứa Hoàn Dư bị hỏi đến cứng họng, không kìm được lùi về sau, trông rõ bộ dáng kháng cự.
Nhưng cậu vẫn cúi mắt.
“Xin lỗi, tôi không nói nữa.”
Nhạc Sâm: “… Cứ nhượng bộ như thế, chỉ làm người ta được đằng chân lân đằng đầu.”
Hứa Hoàn Dư ngạc nhiên nhìn sang, như không hiểu: “Được đằng chân lân đằng đầu là gì?”
Beta ấy có đôi mắt hơi buồn, khóe mắt vẫn còn dấu vết đã khóc.
Có lẽ vì làn da trắng, chỗ bị nước mắt lau qua hơi đỏ lên.
Nhạc Sâm định nói gì đó nhưng dừng lại giữa chừng.
“… Thôi.” Hắn kéo cà vạt, “Coi như tôi chưa nói.”
Hứa Hoàn Dư không hỏi thêm, chỉ bình tĩnh đáp “Được.”
Nhạc Sâm thấy mất hứng, tựa vào lan can.
“Tôi còn việc, xuống trước đây.” Hứa Hoàn Dư nói.
Nhạc Sâm xua tay: “Đi đi.”
Đợi người đi khỏi, hắn mới lấy hộp thuốc từ túi.
…
“Giám đốc Hứa, anh ăn trưa chưa?” Lệ Lệ xách hộp cơm salad, ở chỗ rẽ gặp Hứa Hoàn Dư.
Hứa Hoàn Dư hoàn hồn: “Ừ, ăn rồi.”
Thực ra cậu chưa ăn, nhưng đã quen bỏ bữa nên bèn nói dối.
“Ồ, nhanh thật.” Lệ Lệ cười, đi sóng đôi với cậu, “Anh định về phòng nghỉ trưa à?”
Công ty có phòng nghỉ riêng, ai cũng có thể đăng ký.
“Vẫn còn việc kiểm tra cuối cùng của dự án DT, tôi muốn làm cho xong để tinh thần phấn chấn hơn.”
“Ra vậy, tôi phải học tập anh mới được.” Lệ Lệ cảm thán, bỗng mũi khẽ động, “Giám đốc Hứa, vừa rồi anh ở cùng Alpha à?”
Hứa Hoàn Dư giật mình: “Ừ… Nói chuyện với bạn thôi.”
“Bạn anh có tin tức tố hơi gắt đấy.” Lệ Lệ lùi lại một bước, cô là Alpha, đối với mùi tin tức tố của Alpha khác đặc biệt nhạy. Trên người Hứa Hoàn Dư vẫn còn vương lại chút mùi này, khiến cô thấy khó chịu.
Một mùi gỗ khô thoang thoảng, khó miêu tả cụ thể, nhưng vô cùng bá đạo, toát ra ý thức lãnh địa mạnh mẽ, kèm uy áp ngấm ngầm.
Lệ Lệ đoán đối phương chắc là một Alpha đỉnh cấp.
“Vậy à?” Hứa Hoàn Dư áy náy: “Xin lỗi, tôi không để ý.”
Beta vốn chẳng nhạy với tin tức tố, nếu Alpha hay Omega không cố ý tiết ra lượng lớn, thì rất khó để cậu nhận ra.
“Không sao, chắc là mũi tôi thính quá.” Lệ Lệ xua tay.
Hai người trò chuyện vài câu nữa rồi tách ra.
Khi đi một mình, Hứa Hoàn Dư không kìm được cúi xuống ngửi quần áo mình.
Hình như… chẳng có gì cả.
Ngoài một chút mùi thuốc lá.
Cậu đứng im, chợt nhớ lại.
Trong trí nhớ, tin tức tố của Nhạc Sâm mang hương gỗ khô, trước đây cậu từng ngửi qua một lần.
Nhưng lần đó là tình cờ, mùi rất nhạt, gần như không cảm nhận được, đến giờ vẫn khó mà tả lại.
Cậu bước thêm vài bước, bỗng nhớ ra — kính mắt… vẫn còn ở chỗ Nhạc Sâm.
May mà trong văn phòng vẫn có kính dự phòng.
Hứa Hoàn Dư cố kìm sự thôi thúc muốn quay lại tìm anh, tiếp tục đi thẳng về phía trước.