Edit: Minseokie.

 

Sau khi đem người chuốc say, đương nhiên phải có trách nhiệm chăm sóc.

Nhạc Sâm ở phương diện này vẫn rất có lương tâm.

“Trời cũng muộn rồi, hay về nhà tôi nghỉ ngơi đi.” Vừa hay gần đây có một căn hộ Nhạc Sâm thường hay ở.

Hứa Hoàn Dư đã uống thuốc giải rượu, đầu óc cũng đỡ choáng váng hơn. Sau khi xuống xe, chân cậu cũng không còn loạng choạng.

“Tôi tự đi được……” Cậu khẽ nói.

Nhạc Sâm định buông tay Beta ra, nhìn Beta đi được vài bước mới nói: “Vậy cậu cẩn thận nhé.”

“Ừ.” Hứa Hoàn Dư bước chậm hơn, Nhạc Sâm cũng chậm rãi theo sau.

“Có buồn nôn không?”

“Cũng ổn.”

“Dạ dày khó chịu không?”

“Tạm được.”

“Có chóng mặt không?”

“Không.”

“Được.”

Hứa Hoàn Dư bỗng dừng lại, Nhạc Sâm ngạc nhiên: “Sao thế?”

Beta chớp mắt, vẻ mặt có một chút kỳ lạ, ánh mắt nhìn về phía sau rồi lại lướt qua mặt Nhạc Sâm. 

Nhạc Sâm dường như nhận ra điều gì đó, nhìn theo hướng của cậu rồi sững sờ.

“Đồ biến thái, dai như đỉa!” Chu Thanh Huy hít sâu một hơi rồi bước tới: “Đây là bạn trai mới của anh?”

Nhạc Sâm chưa kịp đáp lại, Chu Thanh Huy đã quay sang nhìn Hứa Hoàn Dư, đánh giá một lúc: “À, là Beta sao?”

Ngay sau đó, cậu ta tuôn một tràng: “Xem ra giờ không lừa được Omega thì đi lừa Beta? Tôi khuyên cậu nên suy nghĩ kỹ, đừng nhìn Alpha này bề ngoài tử tế, bên trong chính là tên biến thái, bệnh thần kinh! Suốt ngày rình rập, xâm phạm tự do cá nhân của họ……”

Nhạc Sâm nhịn không nổi nữa: “Tôi đã nói rồi, không phải do đặt máy theo dõi.”

Chu Thanh Huy chống nạnh: “Anh chắc chắn sẽ không thừa nhận! Đồ hèn!” .

Trán Nhạc Sâm giật giật: “Chu Thanh Huy, nếu cậu còn chút đầu óc thì tự mình tới đồn cảnh sát xem kết quả điều tra xem ai đặt máy theo dõi!”

Chu Thanh Huy khựng lại, rồi lập tức gào lên: “Không phải anh thì còn ai?”

Nhạc Sâm cười lạnh: “Về hỏi thử học trưởng tốt của cậu đi.”

Sắc mặt Chu Thanh Huy lập tức thay đổi.

Nhạc Sâm mất kiên nhẫn: “Được rồi, tránh ra, cậu đang cản đường tôi.”

Chu Thanh Huy tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Chuyện theo dõi tôi, tôi còn chưa ——”

“Theo dõi cậu?” Nhạc Sâm nhìn như đang xem một kẻ thần kinh, “Đây là nhà tôi.”

“Không phải anh ở Lan Loan sao?”

Nhạc Sâm tâm trạnh không tốt: “Xin lỗi nhé, người có tiền không chỉ ở một nơi.” 

Chu Thanh Huy nghẹn lời, căm giận: “Tôi đáng lẽ phải sớm thấy rõ bộ mặt của anh, ngoài cái mặt ra thì tính cách, nhân phẩm chẳng ra gì, đúng là một tên thái tử tài phiệt vô dụng.”

Nhạc Sâm lạnh mặt: “Cảm ơn, nhưng cậu đã bỏ lỡ một tên thái tử tài phiệt.”

Chu Thanh Huy trừng mắt nhìn hắn, nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Hứa Hoàn Dư: “Cậu dây vào một biến thái rồi, nghe lời tôi, mau chạy! Nếu không thì cả đời cậu sẽ bị hủy hoại!”

Khóe miệng Nhạc Sâm giật nhẹ.

Hứa Hoàn Dư khẽ chớp mắt, vài giây sau cậu đột nhiên mỉm cười, nghiêng đầu, đôi môi khẽ chạm vào má Alpha:

“Ừ, tôi biết, tôi thích biến thái.”

Nhạc Sâm hơi bất ngờ, nhưng cũng hiểu ra, ngoan ngoãn áp mặt vào cậu: “Bảo bối, em thật ngoan.”

Hứa Hoàn Dư: “……” Cậu giật mình, tỉnh táo hơn đôi chút.

Chu Thanh Huy nghẹn khí, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.

Cuối cùng cậu ta cười lạnh: “Được, tôi muốn xem sau này cậu khóc thế nào!”

Hứa Hoàn Dư hơi mất tự nhiên lùi lại, vẫn giữ lịch sự với Omega: “Ừ.”

Chu Thanh Huy nghẹn lời, hừ lạnh một tiếng, vung túi xách rồi bỏ đi.

Nhạc Sâm: “……”

Công nhận, Beta khi làm người khác tức điên thì thật sảng khoái.

—— Chậc, nhưng lúc cứng đầu với hắn thì chẳng đáng yêu chút nào. 

……

Khi Hứa Hoàn Dư tỉnh dậy, ánh sáng trần nhà rọi vào mí mắt, đầu cậu đau như búa bổ.

Cậu băn khoăn, đây là đâu?

Chậm rãi ngồi dậy, trong đầu thoáng hiện vài hình ảnh rời rạc.

“……” Xong đời rồi.

Beta ngẩn người vài giây, rồi đột ngột úp đầu xuống, muốn lấy chăn ngạt chết chính mình.

Cậu thật sự muốn chết quách đi cho xong.

“Tỉnh rồi?” Nhạc Sâm ló đầu vào, mỉm cười.

Hứa Hoàn Dư nhanh chóng đứng thẳng dậy: “Tôi dậy rồi. Xin lỗi vì tối qua làm phiền cậu.”

“Dù sao tôi cũng mới là người đưa cậu đi uống rượu, nên tất nhiên tôi phải có trách nhiệm.” Nhạc Sâm bước tới, hơi chần chừ, rồi mới bước tiếp.

“Cảm ơn.”

“Không có gì.” Nhạc Sâm cười, “Đi rửa mặt đi, lát nữa chúng ta ăn sáng.”

“Được ——” Hứa Hoàn Dư bỗng nhớ ra gì đó, mò mẩm quanh mép giường.

“Điện thoại?” Nhạc Sâm hỏi.

“Đúng! Điện thoại của tôi……”

“Đây.” Nhạc Sâm lấy từ tủ đầu giường ném cho Beta.

“Cảm ơn cậu.” Hứa Hoàn Dư nhận lấy bằng cả hai tay, việc đầu tiên là mở màn hình.

“9 giờ 15’, tôi đã xin nghỉ cho cậu rồi, không cần cảm ơn.” Nhạc Sâm chậm rãi nói.

“…… Cảm ơn.” Hứa Hoàn Dư chỉ có thể tắt màn hình.

Beta nhanh chóng thay quần áo, rửa mặt nhanh nhất có thể, ra phòng khách thì thấy Nhạc Sâm đang ngồi xổm xuống cho mèo con ăn như đang chơi đùa, cứ nhất quyết cho từng chút một vào bát, khiến mèo con sốt ruột muốn chết.

Nhưng Nhạc Sâm vẫn không nhúc nhích, cứ tiếp tục làm theo ý mình.  

Nếu mèo con không nghe lời, nó sẽ không được thưởng một gói súp.

Cuối cùng, con mèo ngoan ngoãn ăn hết phần súp được thưởng của mình.

Alpha hài lòng, đứng dậy lau tay bằng khăn ướt rồi vứt vào túi rác. 

“Cậu nuôi Nữu Nữu ở đây? Gần đây cậu hay ở đây sao?” Hứa Hoàn Dư hỏi.

“Nhìn kỹ đi? Nữu Nữu đâu có gầy như vậy.”

Hứa Hoàn Dư đến gần, quả thật đây là mèo xanh Nga, nhưng dáng vẻ và cử chỉ khác hẳn.

“Vậy đây là……”

“Con trai nó, tên Điểm Điểm. Sáng nay tôi đã bảo dì Lan mang nó đến, còn con mèo già đang ở Lan Loan làm loạn, đến sofa thảm không nỡ nhìn.”

“Ồ.” Hứa Hoàn Dư ngồi xuống, thận trọng đưa tay ra.

“Cẩn thận, nếu nó không quen người, nó sẽ căng thẳng và bắt đầu cào người đấy.”

“Được.” Hứa Hoàn Dư cẩn thận hơn, nhưng ngạc nhiên thay, Điểm Điểm không chống cự, còn rụt rè cúi xuống để cậu chạm vào.

Nhạc Sâm hơi kinh ngạc, Hứa Hoàn Dư mỉm cười liếc hắn.

Nhạc Sâm cũng cười: “Điểm Điểm thích cậu đấy.”

“Tôi có thể bế nó được không?”

“Thử xem, miễn nó không phản kháng là được.”

Động tác của Hứa Hoàn Dư rất nhẹ nhàng bế lên, Điểm Điểm ngoan ngoãn rúc vào ngực cậu.

Cậu ngẩng đầu nhìn Nhạc Sâm với vẻ tự hào: “Cậu xem.”

Nhạc Sâm vỗ tay: “Rất giỏi.”

Hứa Hoàn Dư ngừng một chút rồi đặt bé mèo xuống.

“Không bế nữa?” Nhạc Sâm hỏi.

“…… Ăn sáng đi.”

“Ở bên kia.”

“Cậu ăn rồi?”

“Ừ.”

Hứa Hoàn Dư nhấp một ngụm sữa đậu nành, ngước mắt nhìn lên, không được tự nhiên hỏi: “Cậu không phải đã ăn sao?”

Nhạc Sâm chống cằm: “Vậy là ăn xong thì không được ngồi bàn ăn sao?”

“……” Hứa Hoàn Dư cúi mắt, “Ồ.”

Cậu nghĩ thầm: Cậu ngồi trên trần nhà cũng được mà.

“Cậu vẫn nhớ chuyện tôi qua chứ?” Nhạc Sâm thản nhiên hỏi.

“Một chút.”

“Vậy cậu nhớ gì?”

“…… Đại khái tôi nhớ hết.”

“Còn kiểu trêu chọc hôm qua thì sao?” Nhạc Sâm cười, “Nhớ không?” 

Hứa Hoàn Dư hít một hơi sâu, đặt bánh mì xuống: “Tối qua bạn trai cũ của cậu tới, lúc đó tôi hơi xúc bốc đồng, xin lỗi cậu.”

“Chỉ là trùng hợp thôi.” Nhạc Sâm đính chính, “Không cần xin lỗi, tôi cũng thấy hả giận, rất thoải mái.”

“…… Ừ.”

“Chuyện bên mẹ cậu, thật sự không cần tôi giúp?” Nhạc Sâm hỏi, “Tôi không thiếu tiền, nếu có thể mua được sự bình yên cho cậu thì quá tốt rồi.”

“Không cần đâu.” Hứa Hoàn Dư mím môi, nhìn thẳng vào Alpha, “Lần sau gặp mẹ tôi, cậu phải bớt khách sáo một chút.”

Nhạc Sâm bật cười: “Bớt khách sáo? Ví dụ như?”

"Ít nhất đừng để bà ấy nghĩ rằng con trai mình có thể bám được vào cậu mà lợi dụng cậu."

Nhạc Sâm cười lớn: “Không đến mức đó đâu.”

“……”

“Tôi có phép tắc xã giao với mọi người, kính trọng người già và yêu thương người trẻ.” Nhạc Sâm nhún vai.

"Hứa Khoảnh Dư không lên tiếng, cậu biết Alpha vốn có bản lĩnh 'thấy người nói tiếng người, thấy quỷ nói tiếng quỷ', đối phương vừa có tâm tư lại vừa khéo ăn khéo nói, có thể khiến người ta nghe theo răm rắp——"

Khi còn nhỏ cậu đã được chứng kiến, có thể nói là xuất sắc.

“Vậy cậu cư xử bình thường một chút.”

“Được.” Nhạc Sâm gật đầu.

Hứa Hoàn Dư tiếp tục ăn sáng, rất bài bản và trật tự.

“Không còn gì khác sao?” Nhạc Sâm đột nhiên hỏi.

Hứa Hoàn Dư nghĩ tới chuyện Omega hôm qua, hơi do dự không biết nên nói gì.

Thực ra, cậu không quá để tâm lời đối phương, tình trạng của Beta ai cũng biết rõ, còn Omega lại càng quý giá hơn.

Cho nên cậu nên nói ——

Cảm ơn cậu đã giúp tôi xả giận?

“…… Cảm” 

“Hôn mặt tôi cảm giác thế nào?” Nhạc Sâm cùng lúc nói.

Trong đầu Hứa Hoàn Dư còn đang ong ong, nên buột miệng: “Tôi chưa hôn mà.”

“Cậu nhớ rõ ghê!” Nhạc Sâm nhướng mày.

Hứa Hoàn Dư có chút ngượng ngùng, lại còn xấu hổ vì những suy nghĩ tự mình đa tình.

“Biểu cảm này của cậu là gì đây?” Nhạc Sâm tỏ vẻ bất mãn, “Hôn tôi cũng đâu mất gì, tôi đẹp trai thế này cơ mà.”

“……”

“Hay là cho cậu hôn thử?”

Loảng xoảng!

“Tôi ăn xong rồi.” Hứa Hoàn Dư đứng dậy.

“Chờ đã!” Nhạc Sâm cũng đứng lên theo.

Hứa Hoàn Dư tránh ánh mắt của Nhạc Sâm, lau miệng, rồi uống miếng nước, xóa sạch vị ngọt trong miệng, cảm giác dinh dính ở cổ họng cũng giảm bớt.

Nhạc Sâm tiến tới, ghì chặt lấy ghế sofa: “Thật sự không nghĩ đến sao?”

Hắn mỉm cười nghiêng mặt về phía cậu——

Sống mũi cao, góc hàm hoàn hảo, như một bức tượng được tỉ mỉ điêu khắc.

Hứa Hoàn Dư như bị một sức mạnh vô hình nào đó chiếm giữ, chậm rãi tiến lại gần. Một mùi hương thoang thoảng như mùi gỗ len lỏi vào mũi cậu.

Bỗng, Nhạc Sâm quay đầu, hơi thở nóng hổi phả vào mặt cậu.

Hứa Hoàn Dư cứng đờ. Ánh mắt Nhạc Sâm lóe lên, cố tình ghé sát vào, khiến Beta hơi lùi lại.

Alpha luôn ý thức được ưu điểm ngoại hình của mình, thỉnh thoảng cũng có chút ác ý mà trêu đùa. Hắn thích thú khi thấy người khác vì mình mà bối rối.

Hắn đứng thẳng dậy trêu chọc: “Tai cậu dễ đỏ như tai mèo vậy” 

Hứa Hoàn Dư vô thức sờ tai, nóng ran.

Nhạc Sâm cười cười, không nói gì thêm.

Hắn nhặt áo khoác trên sofa, khoác lên tay.

“Cậu về nhà nghỉ ngơi đi.”

Hứa Hoàn Dư: “…… cậu đi đâu vậy?”

“Về công ty kiếm tiền nuôi mèo.”

Hứa Hoàn Dư ngẩn ra.

“Meo~” Điểm Điểm nhẹ nhàng nhảy lên bàn trà, liếm lông.

Hứa Hoàn Dư phản ứng lại, quay đầu đi: “À, được.”

“Đi đây.”

“Được……”

Cánh cửa đóng lại, để lại Hứa Hoàn Dư ngẩn ngơ suy nghĩ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play