Edit: Minseokie.
Hứa Hoàn Dư bận rộn công việc cả một buổi sáng, có cuộc họp thảo luận về các hợp tác tiếp theo với một số khách hàng. Đến khi lấy lại tinh thần thì đã hơn 7 giờ tối.
Cậu vỗ trán, nhớ ra mình quên mất một chuyện ——
Do dự một lúc, Beta cuối cùng vẫn mở điện thoại.
Không ngoài dự đoán, một chuỗi dài tin nhắn hiện ra.
【 Cậu tan làm chưa? 】
【 Vẫn chưa xong à? 】
【 Không sao, tôi đợi cậu 】
【 Này! Sao cậu không nghe điện thoại? 】
【 Không lẽ cậu chặn tôi rồi? 】
【 Thôi quên đi, Lisa nói cậu đang họp, cậu chăm chỉ như vậy thì xứng đáng được thăng chức tăng lương 】
……
Giữa chừng còn lẫn không ít câu trút giận, cậu kéo xuống tin cuối cùng:
【 Giờ chắc tan làm được rồi chứ? 】
Tin nhắn được gửi chính xác từ ba phút trước.
Hứa Hoàn Dư nghĩ, Alpha chắc là…… hết giận rồi nhỉ?
Cậu thật sự không cố ý không xem điện thoại, cũng không phải cố tình chống đối, đơn giản chỉ là cậu bận rộn quá nên quên mất.
【 Tôi xuống ngay bây giờ đây. 】
Đối phương rất nhanh trả lời:
【 . 】
Có ý gì? Hứa Hoàn Dư trầm ngâm ba giây, rồi bỏ qua suy nghĩ của mình vì không tìm ra câu trả lời.
Cậu thu dọn đồ và nhanh chóng xuống bãi đỗ xe.
Dù sao Nhạc Sâm cũng là thiếu gia của tập đoàn, nên đối phương còn có chỗ đậu xe riêng.
Giờ này không còn ai ở đây nên Hứa Hoàn Dư chạy tới, mở cửa xe, ngồi vào, động tác liền mạch.
“Cậu là trộm à?” Nhạc Sâm cười khẩy.
Hứa Hoàn Dư cài dây an toàn: “Cái gì?”
“Không có gì.”
“Ồ.”
Nhạc Sâm bị cái “Ồ” nhạt nhẽo mà nghẹn lời.
Hắn không nói gì thêm, đánh lái rời khỏi gara.
Khoảng bảy tám giờ, đường phố tấp nập xe cộ, đèn neon nhấp nháy, biển hiệu sáng trưng khắp nơi, người qua lại chậm rãi dọc hai bên đường.
Trong xe yên tĩnh, chỉ có tiếng gió điều hòa nhè nhẹ.
“Muốn ăn gì không?” Nhạc Sâm đột nhiên hỏi.
Không có câu trả lời.
Hắn liếc nhìn sang, phát hiện Hứa Hoàn Dư đã ngủ.
Ánh sáng màn hình điều khiển trung tâm hắt ánh lam lên gương mặt mảnh khảnh của Beta, trượt đến sống mũi rồi mờ dần thành một điểm sáng nhỏ.
Nhạc Sâm nhìn chằm chằm vài giây mới thu tầm mắt, chuyển đèn xi nhan từ trái sang phải.
……
Hứa Hoàn Dư đang ngủ rất say thì bỗng giật mình tỉnh giấc.
—— Một gương mặt hoàn hảo hiện ngay trước mắt.
“Tỉnh rồi?” Nhạc Sâm nhướng mày.
Hứa Hoàn Dư không còn cách nào khác hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
【 Đinh! Đã xác minh dấu vân tay. Khu C còn nhiều chỗ trống, chúc ngài một ngày tốt lành! 】 tiếng máy kiểm soát vang lên.
Nhạc Sâm ngả người lại ghế lái và khởi động xe.
Hứa Hoàn Dư xấu hổ, xoa đầu ngón tay một cách ngại ngùng.
“Xuống xe đi.” Nhạc Sâm đỗ xe và bước xuống trước.
Hứa Hoàn Dư nhanh chóng đi theo: “Đây là đâu? Tôi nhớ ‘Tiết Chế’ không nằm ở đây mà?”
“Chúng ta đi ăn.”
“……” Hứa Hoàn Dư sửng sốt.
“Cậu chắc hẳn chưa ăn gì?”
Hứa Hoàn Dư cúi mắt xuống “Ừm” một tiếng.
Nhạc Sâm xoay chìa khóa trong tay: “Vậy thì đi thôi.”
“…… Được.”
Nhà hàng được thiết kế theo kiến trúc cổ, có *đình đài lầu các. Vừa bước vào đã nghe thấy tiếng nước chảy róc rách, hòn non bộ và đá xanh chồng lên nhau, rất hợp với cái tên Dã Hiên Các.
(* Đình đài lầu các: là một cách nói gộp để chỉ các loại công trình kiến trúc cổ ở Trung Quốc hoặc Á Đông, gồm:
Các nữ phục vụ mặc sườn xám, mỉm cười dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng.
Nhạc Sâm ngựa quen đường cũ mà đi, khiến Hứa Hoàn Dư hơi không tự nhiên.
Thấy vậy, Alpha liền khoác vai cậu: “Cậu đi chậm vậy, không thấy đói sao?”
Hứa Hoàn Dư hơi nghiêng đầu: “Còn được.”
Nhạc Sâm cười, không nói gì. Hứa Hoàn Dư bước nhanh hơn, cố gắng theo kịp hắn.
Việc gọi món diễn ra suôn sẽ, đồ ăn cũng nhanh chóng được mang ra.
Hứa Hoàn Dư vốn là người ít nói, lúc ăn hoặc ngủ cũng rất kiệm lời. Nhạc Sâm cũng không chủ động bắt chuyện, phòng riêng một mảng yên tỉnh.
“Ăn xong rồi?” Hứa Hoàn Dư ăn vài miếng, thấy đối phương dừng đũa.
“Ừ.” Nhạc Sâm ra hiệu cho cậu ăn tiếp: “Cậu cứ ăn đi, tôi đợi.”
Hứa Hoàn Dư cảm thấy áp lực, động tác ăn nhanh hơn.
Nhạc Sâm đặt tay lên cánh tay cậu: “Không sao, cừ ăn chậm thôi.”
“Ừ.” Dù vậy Hứa Hoàn Dư vẫn nắm chặt đũa, không hề chậm lại.
Một lát sau, phục vụ mang ra món tráng miệng — tào phớ ngọt.
Nhạc Sâm múc cho Hứa Hoàn Dư một bát, chính mình cũng cầm lấy cái thìa.
Alpha ăn được một lúc lại ngừng, thỉnh thoảng còn cầm điện thoại lên chơi.
Động tác của Hứa Hoàn Dư dần chậm lại, ăn càng cẩn thận hơn.
Khi cậu ăn xong, Nhạc Sâm cũng vừa bỏ thìa xuống.
Hứa Hoàn Dư hiểu ra, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp, không nên cảm kích hay tự trách mình nữa.
Nếu một người lúc nào cũng tùy tiện, hống hách, thì đôi lúc sự chu đáo lại trở nên đáng quý, thậm trí còn khiến người khác kinh sợ.
“Cậu ăn gì trước khi đến đây chưa?”
“Không, hôm nay không muốn ăn gì, chỉ muốn uống rượu.” Nhạc Sâm cười cười.
“……”
“Cậu không cho tôi một chút phản ứng sao?”
Hứa Hoàn Dư gật đầu, rồi đứng dậy: “Vậy giờ chúng ta đến ‘Tiết Chế’ đi.”
Nhạc Sâm cười: “Sao nghe cậu nói như đi chịu chết vậy?”
“…… Không phải cậu đến đó sao?” Hứa Hoàn Dư tỏ vẻ khó hiểu.
Nhạc Sâm lắc đầu: “Cậu thật chẳng thú vị gì cả, A Dư.”
Hứa Hoàn Dư im lặng, chỉ liếc nhìn Nhạc Sâm.
-
“Tiết Chế” là một quán bar có chế độ hội viên cao cấp.
Bản thân Hứa Hoàn Dư vốn không thích đến nơi như thế này, nhưng Nhạc Sâm đã dẫn cậu tới đây rất nhiều lần, thậm chí còn tặng cậu một thẻ VIP cao cấp.
Khi đó Beta đã từ chối, nhưng vẫn bị ép phải nhận.
Cuối cùng cậu nhận thẻ, nhưng nếu không phải Nhạc Sâm chủ động rủ cậu, cậu sẽ không tự mình tới đây.
Quán bar chia ba tầng, tầng một không quá nhiều người, ánh đèn bên trong mờ ảo. Trung tâm sân khấu không còn nhịp trống sôi động hay những động tác lắc hông, chỉ có một ban nhạc ngân nga những bản tình ca.
“Cậu muốn đặt phòng riêng hay ngồi đây nghe nhạc?” Nhạc Sâm mỉm cười hỏi.
“Đều được, tùy anh thôi.” Hứa hoàn Dư không quan tâm.
“Vậy chúng ta ngồi đây uống chút gì đi. Chỉ có hai chúng ta trong phòng riêng thì chán lắm.”
Hứa Hoàn Dư do dự rồi nói: “Cậu có thể gọi ——”
“Không gọi, chỉ hai chúng ta thôi.” Nhạc Sâm không đợi cậu nói hết, dẫn người của mình đến một góc phòng.
Hứa Hoàn Dư loạng choạng vài bước rồi đi theo.
Nhạc Sâm gọi vài ly cocktail mới ra, có tên nghe rất kỳ quặc như ‘*Thành Tuyền’, ‘Tuyệt Tình’, ‘Lãng Mạn Vĩ Độ Bắc 45°’, ‘Quên Lãng…’
“Cậu có muốn gọi gì không?” Hắn hỏi.
Hứa Hoàn Dư ậm ừ.
“Tửu lượng cậu tốt sao? Lại còn là ‘*Bạch Y Mỹ Nhân’ nữa.” Nhạc Sâm chống tay lên, hơi nghiêng đầu.
(*‘Bạch Y Mỹ Nhân’ (白色佳人) vốn là tên một loại cocktail ‘White Lady’)
“Không tệ.”
“Thật sự tốt?”
“Thật mà.”
Nhạc Sâm đột nhiên cười khiến Hứa Hoàn Dư không hiểu lý do.
“Được rồi, cậu gọi đi.” Nhạc Sâm dang rộng đôi chân dài, ngồi ngả ra ghế.
Hứa Hoàn Dư thấy vậy liền co chân sang một bên.
Nhưng Alpha dường như đang rất hưng phấn, cố tình dịch đầu gối sang chạm vào.
Hứa Hoàn Dư không thể rút chân ra được, bất đắc dĩ hỏi: “Làm gì?”
Nhạc Sâm ngây thơ vô số tội đáp: “Sao vậy?”
“Chân.”
“À, chân tôi dài sao.”
“……”
“Thế nào? Ghen tị à?”
“Tật xấu gì đây.” Môi Hứa Hoàn Dư giật giật.
Nhạc Sâm đấu miệng với cậu vài câu, rượu cũng được mang lên.
Nhạc Sâm còn mở thêm hai chai Martell Gold Label và hai chai Chivas.
“Sao nhiều vậy?” Hứa Hoàn Dư hơi sững sờ.
“Cứ để đấy đi, uống được bao nhiêu thì uống, không hết thì để lại.”
“Thế sẽ lãng phí, rượu Martell Gold Label không để được lâu sẽ mất vị mất.”
“Vậy thì hôm nay phải gắng mà uống hết?.” Nhạc Sâm nhướng mày: “Vậy thì sẽ không lãng phí.”
Hắn đặt ly ‘Bạch Y Mỹ Nhân’ trước mặt cậu, rồi rót thêm Martell, rồi hỏi Beta có muốn uống thử đồ hắn gọi không.
Hứa Hoàn Dư vốn không thích uống rượu, nhưng phải uống cậu cũng có thể uống được.
Vì đang ở cùng với Alpha nên đương nhiên cậu sẽ không tỏ ra khoa trương.
Cứ thế, từng ly một cạn sạch, trong lòng trống trải như được rượu lấp đầy, không bất an hay do dự.
“Cậu định không lãng phí thật à?” Nhạc Sâm cười khẽ. Hắn không uống nhanh như Beta, chỉ nhấp từng ngụm nhỏ.
“……” Hứa Hoàn Dư cố gắng mở mắt, “Đúng, không được lãng phí.”
“Tôi sẽ học hỏi anh.” Nhạc Sâm nghiêng đầu, cụng ly với Hứa Hoàn Dư.
—— Alpha vốn không quan tâm đến việc lãng phí, chỉ muốn dụ đối phương uống nhiều hơn.
Thật ngoan.
Nhạc Sâm thở dài, hắn hầu như không cần dùng chiêu trò gì để dụ dỗ cậu uống, tự uống hết ly này tới ly khác.
Một cảm giác thỏa mãn tràn ngập, như thể mọi thứ nằm trong tầm kiểm soát, khiến hắn vô cùng thoải mái.
“Chóng mặt quá……” Hứa Hoàn Dư lẩm bẩm.
“Chóng mặt?” Nhạc Sâm lặp lại.
Mắt Hứa Hoàn Dư sáng lên, cậu chậm rãi gật đầu.
“Giờ tôi phải làm sao đây?” Nhạc Sâm trêu chọc: “Hay dựa vào vai tôi nhé?”
Hứa Hoàn Dư chớp mắt, rồi nhắm mắt im lặng.
Nhạc Sâm cúi mắt xuống: “Còn muốn uống ——”
Hắn chứ kịp nói hết câu, đầu cậu đã gục vào vai hắn.
“À, không uống nữa sao.” Alpha trầm ngâm, đúng theo thói quen thường ngày của Beta thì cậu không thích tiếp xúc cơ thể quá nhiều.
Nhưng khi phát hiện bí mật nhỏ này, phản ứng đầu tiên của hắn không phải sự tôn trọng, mà là lặng lẽ phá vỡ nó cho đến khi đối phương quen với sự đụng chạm của hắn.
—— Tất nhiên, là không gây khó chịu cho cậu.
Nếu hỏi vì sao Alpha lại hành sử như vậy, có lẽ xuất phát từ một tâm lý kỳ lạ:
Càng cấm không cho hắn làm gì, hắn càng muốn làm điều đó.
“Còn muốn uống không?” Nhạc Sâm gạt những lọn tóc lòa xòa trên trán cậu.
Khóe mắt Hứa Hoàn Dư đỏ lên, cậu lắc đầu: “Tôi chóng mặt……”
“Say rồi?”
“…… Hả?”
“Tôi nói, cậu say rồi?”
“Không, không hẳn.” Hứa Hoàn Dư nhớ ra: “Tôi vẫn có thể nói chuyện được……”
Nhạc Sâm gật đầu, lắc ly rượu trong tay: “Muốn uống nữa không?”
Hứa Hoàn Dư chậm rãi đưa tay ra, Nhạc Sâm lại né tránh nhẹ nhàng, cười có chút ác ý: “Không đưa, tôi sẽ không đưa cho cậu đâu.”
“……” Lông mi Hứa Hoàn Dư run lên, “Ồ.”
“Không giành nữa?”
“Không.”
Nhạc Sâm cười lớn đến nỗi khiến Hứa Hoàn Dư nhíu mày: “Đừng cười…… Đầu tôi choáng……”
“Được rồi.” Alpha ngừng cười và hỏi, “Tối qua có chuyện gì khiến cậu ngủ không ngon?”
“……”
“Có phải vì những lời tôi nói không?” Giọng hắn dịu xuống, “Được rồi, tôi xin lỗi, *chuyện mấy gói mì ăn liền đó tôi không nên nói.”
(*Kiểu lời này thường mang sắc thái đùa giỡn, ẩn ý, ví dụ như so sánh một mối quan hệ hoặc một người với “gói mì ăn liền” — tức là nhanh, tiện, dùng xong bỏ.)
“Không phải.” Hứa Hoàn Dư phủ nhận.
“Vậy vì gì?”
“……”
“A Dư?”
Hứa Hoàn Dư bất ngờ đưa tay ra, ôm chầm lấy Nhạc Sâm, vùi mặt vào cổ hắn.
Nhạc Sâm hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn ôm lại, vỗ nhẹ lưng câu:
“Kể cho tôi nghe đi?”
Hứa Hoàn Dư xụt xịt mũi, đứt quãng kể lại chuyện hôm qua.
Nhạc Sâm nghiêm túc lắng nghe: “…… Vậy nên sáng nay cậu xin nghỉ là để xử lý chuyện này?”
“Ừ.”
“Vất vả cho cậu rồi.” Nhạc Sâm xoa đầu anh.
Hứa Hoàn Dư mũi cay cay, cậu hỏi một cách ngay ngô: “Nhạc Sâm…… tôi nên làm gì bây giờ đây?”
Nhạc Sâm trầm ngâm, cảm thấy chuyện này cũng chẳng có gì to tát. Thay vì tốn công trông chừng thì nên đặt ra giới hạn, dùng tiền mua lấy một chút bình yên còn hơn.
Tất nhiên, đó chỉ là góc nhìn của hắn, khác với tình cảnh của Hứa Hoàn Dư đang đối mặt.
“Nếu cần, tôi có thể……”
“Không, không cần ——” Hứa Hoàn Dư cắt lời, hơi thở dồn dập vì lo lắng.
Nhưng vì say, vẻ bướng bỉnh thường ngày của cậu biến mất, giọng trở nên mềm mại, âm cuối kéo dài như làm nũng.
Nhạc Sâm khựng lại, rồi nhún vai: “Được, tôi hiểu rồi, tôi sẽ không ép cậu.”
Hứa Hoàn Dư nhắm mắt lại: “…… Cậu có thể ép tôi làm gì chứ……”
Nhạc Sâm mỉm cười: “Cũng đúng, tôi chỉ ép câu nhận tiền của tôi thôi.”
Hứa Hoàn Dư khẽ cười nhạo.
Nhạc Sâm thấy Beta say xỉn rất thú vị nên nhéo má cậu : “Cậu đang chế giễu tôi?”
Hứa Hoàn Dư cười nhạt: “Không phải.”
Nhạc Sâm hừ nhẹ, không thèm để ý tới Beta.
“Nếu mẹ tôi tìm đến cậu thì cứ mặc kệ……” Mũi của Hứa Hoàn Dư hơi ngứa, cậu không nhịn được mà gãi nhẹ.
Đến lượt Nhạc Sâm cảm thấy ngứa ngáy.
Hắn nghiêng đầu, nâng cằm Beta lên mà gãi vài cái. Người trong lòng né tránh, tiếng gãi cũng cuối cùng cũng dừng lại.
“Nhạc, Sâm……” Hứa Hoàn Dư nhíu mày.
“Được được, tôi nhất định sẽ mặc kệ cậu.” Nhạc Sâm vội nói.
“…… Tại sao nhiều người lại thích hàng hiệu……” Hứa Hoàn Dư lẩm bẩm.
Nhạc Sâm mỉm cười: “Cậu đang hỏi vấn đề triết học đấy, phần lớn là do cảm xúc thôi, đúng không?.”
Hứa Hoàn Dư không ngờ Alpha sẽ trả lời, tự lẩm bẩm: “Đồ đó không ăn được…… Cho người khác xem như cũng vô nghĩa…… Mua về cũng chẳng biết làm gì…… Không phải đều như nhau sao…… Thật nhàm chán……”
Bị chạm đến lòng tự ái, Nhạc Sâm sờ cổ không đáp.
Dù hắn không mấy hứng thú với hàng hiệu, nhưng hắn cảm thấy tiền cứ nằm im ở đó mà không xài thì phí, chỉ để mua cho vui.
Hứa Hoàn Dư chợt nhớ: “À —— hoàn cảnh của chúng ta không tốt, mẹ đi mua đồ hiệu...”
Cậu nhăn mũi, “Không tốt.”
Nhạc Sâm bị câu này chọc cười, cũng phụ họa: “Đúng thật, không tốt.”
Hứa Hoàn Dư cảm thấy khát, cậu chống người dậy, lắc lắc hai tay: “Tôi muốn…… uống rượu……”
“Vẫn còn muốn uống? Không phải cậu say rồi sao?” Lợi dụng lúc người ta say xỉn, Nhạc Sâm đã mượn cơn say để cậu nói thật lòng với mình, nên bây giờ bắt đầu trêu cậu.
“Không……”
“Vậy thì uống thêm một chút nữa đi.” Nhạc Sâm đọc được biểu cảm của cậu, “Nếu cảm thấy khó chịu thì cứ nói.”
“Ừ!” Hứa Hoàn Dư gật đầu, “Uống rượu xong hơi choáng váng cũng bình thường thôi, tôi…… không muốn nôn đâu……”
“Được.”
Hứa Hoàn Dư nhận lấy ly rượu của Alpha uống một hơi, rồi cuộn tròn người trên ghế sofa.
“Uống vậy thoải mái không?” Nhạc Sâm hỏi.
Hứa Hoàn Dư nghe không rõ.
“Cậu có muốn……”
“Chào anh! Chúng ta làm quen nhé!” Một giọng nam ái muội vang lên bên cạnh.
Nhạc Sâm liếc nhìn, là một Omega trang điểm khói lòe loẹt, tóc đỏ, áo crop top và quần short ngắn hở bụng, người thoang thoảng mùi nước hoa.
Không hợp gu của hắn, quá lộ liễu.
“Xin lỗi.” Hắn khoát tay từ chối.
Omega chưa chịu bỏ cuộc, chuyển ánh mắt sang Hứa Hoàn Dư bên cạnh: “Đây là bạn trai của anh?”
Nhạc Sâm mất kiên nhẫn, chỉ muốn đuổi người: “Ừ.”
Omega nhìn Hứa Hoàn dư săm soi: “Soái ca, khẩu vị của anh cũng kém quá, không định đổi khẩu vị sao? Mặt mũi quá thế bình thường. Gì đây? Là Beta ? Vậy chắc nằm trên giường trông như con cá chết, thật nhàm chán……”
Hắn lải nhải không ngừng khiến Nhạc Sâm khó chịu, lạnh giọng cắt ngang: “Mời cậu rời đi cho.”
“Này!” Omega không cam chịu nhượng bộ. Hắn có gương mặt thanh tú, dáng chuẩn, hiếm khi có Alpha từ chối: “Anh thật sự không nghĩ lại sao? Beta không có sức hấp dẫn, còn tôi thì khác……”
Da ghế sofa lạnh ngắt, khiến dạ dày cậu như nuốt phải cục sắt. Ý thức của Hứa Hoàn Dư hơi mơ hồ, nhưng cậu vẫn nghe rõ từng lời nói của Omega. Cậu không đặc biệt tức giận, chỉ cảm thấy xã hội này thật định kiến với Beta.
Mặc dù gen ngoại hình của Beta quả thực không bằng A hay O, nhưng vẫn có ngoại lệ.
Tuy nhiên “ngoại lệ” này không bao gồm có cậu.
Hứa Hoàn Dư tự cười giễu mình rồi nhắm mắt, cố gắng quên đi chuyện này.
Bất ngờ, Nhạc Sâm kéo cậu lại gần. Cậu không hề giãy giụa, chỉ là hơi ngơ ngác.
Giây tiếp theo, cậu bị ôm chặt, má áp vào lòng ngực hơi ấm của đối phương.
Nhạc Sâm trừng mắt nhìn Omega: “Làm ơn cậu dừng cái hành vi thô lỗ này lại, quá hẹp hòi và kiêu ngạo, khiến cậu trông cực kỳ xấu xí.”
Omega mở to mắt không thể tin nổi: “Anh ——”
“Đương nhiên là cậu sẽ không hiểu.” Nhạc Sâm cúi đầu, “Tôi thấy cậu ấy cực kỳ quyến rũ.”
Hứa Hoàn Dư say khướt nhìn Nhạc Sâm.
Ánh đèn mờ ảo được làm lu mờ nét ưu việt của Alpha. Khoảng cách càng gần, lại càng khiến tim đập mạnh.
Khoảnh khắc ấy, cậu nghĩ rằng Nhạc Sâm cũng là một món hàng hiệu.