Edit: Minseokie.
Kết thúc một ngày làm việc, Hứa Hoàn Dư lê lết thân hình mệt mỏi về nhà.
Đèn ở hành lang vừa sáng lên đã vụt tắt.
Cậu trở về phòng, chẳng muốn làm gì, chỉ ngồi thừ trên sofa.
Mí mắt bắt đầu chậm rãi nặng trĩu, mệt mỏi dâng lên, đầu nghiêng sang tựa vào tay vịn ghế sofa.
“Linh linh linh ——”
Hứa Hoàn Dư nhìn điện thoại, thoáng hiện lên nét mặt khó chịu nhưng vẫn bắt máy.
“Mẹ.”
“Tiểu Dư —— cứu mẹ với! Mau chuyển cho mẹ ít tiền!”
Hứa Hoàn Dư cau mày, ngồi thẳng dậy: “Mẹ lại định lấy tiền làm gì?”
Giọng La Phỉ the thé, như sắp khóc: “Mẹ vay tiền giờ đã quá hạn , bọn họ đang canh trước cửa đòi phá cửa, mẹ sợ lắm! A ——”
Bà hét lên, rồi vang lên tiếng thủy tinh vỡ: “…… Đồ khốn, đừng lấy đồ của tôi!!!”
“Con mụ thối tha, còn không chịu trả tiền?” Một giọng đàn ông hung hãn vang lên, kèm theo tiếng đồ đạc bị quăng xuống đất.
La Phỉ như bị dọa đến mất hồn: “Đừng… đừng lại đây! Tôi… tôi có..., con trai tôi có tiền, chờ chút, tôi… tôi đang gọi cho nó…”
Bà nắm chặt điện thoại như nắm lấy cọng rơm cứu mạng mà cầu xin: “Tiểu Dư, giúp mẹ đi, không nhiều đâu, chỉ mấy chục vạn thôi…”
“Mấy chục vạn?” Hứa Hoàn Dư hít sâu một hơi, “Mẹ lại vay tiền để mua đồ hàng hiệu?”
“Không phải thứ đồ xa xỉ gì, chỉ là quần áo, giày, túi… đồ dùng hàng ngày thôi. Những món đồ đó cũ và hỏng rồi, phải mua mới chứ!”
Hứa Hoàn Dư tức đến bật cười: “Mẹ mua đồ dùng hàng ngày mà tốn mấy chục vạn?”
“Mẹ không thể mua đồ rẻ được, phải mặc đồ tốt chứ, nếu không da mẹ chịu không nổi, sẽ bị dị ứng! Đúng! Dị ứng thì mẹ phải đi bệnh viện!”
Hứa Hoàn Dư còn định nói thì đầu dây bên kia vang tiếng ồn ào, rồi một giọng đàn ông khác lên tiếng.
“Mày là con trai bà ta?”
“…Tổng cộng bà ấy nợ các anh hết bao nhiêu?”
“Cả gốc lẫn lãi là 89 vạn 7 nghìn.”
“Còn lãi suất hết bao nhiêu?”
“Yên tâm, chúng tôi làm ăn hợp pháp, đúng quy định nhà nước.”
Giọng hắn bỗng đổi sang bình thản: “Số này là của mày? Nếu vậy thì tìm thời gian nói chuyện đi.”
Giọng nói đối phương không phải thương lượng, mà là ra lệnh.
Hứa Hoàn Dư im lặng một lúc rồi đồng ý.
…
“Đám Alpha thô lỗ kia làm hỏng hết bàn ghế của mẹ rồi… May là không làm hỏng bảo bối của mẹ…” La Phỉ đau lòng không hết mà lải nhải.
Hứa Hoàn Dư lạnh giọng: “Sao mẹ lại mua mấy đồ hàng hiệu nữa? Mẹ đã hứa với con thế nào rồi? Mẹ quên hết rồi sao?”
La Phỉ chột dạ: “… Không phải thứ xa xỉ gì cả, chỉ là đồ dùng hàng ngày… Con nỡ để mẹ không có quần áo, không có giày? Trời sắp sang thu rồi, quần áo không đủ ấm mẹ sẽ bị lạnh, con có biết hay không? Mẹ cần quần áo mới!”
“Hơn nữa, không phải trong tay con vẫn còn tiền ông bà cho sao? Cho mẹ tiêu thì đã sao?”
Hứa Hoàn Dư: “Nhiều năm qua mẹ tiêu xài hoang phí, mua đồ xa xỉ, thuê nhà lớn, sống sung sướng, mẹ nghĩ còn lại được bao nhiêu? Có cần con tính sổ sách lại cho mẹ không?”
La Phỉ cứng miệng nói lại: “Mẹ đã tiết kiệm lắm rồi ——”
Hứa Hoàn Dư: “Ngày mai con sẽ qua, mang mấy món đồ hiệu của mẹ ra cửa hàng second hand bán đi.”
La Phỉ hét chói tai: “Không được! Đó là mạng sống của mẹ, là tất cả của mẹ, con muốn lấy là muốn giết mẹ sao!”
Hứa Hoàn Dư vẫn không dao động: “8 giờ sáng, mẹ nhớ dậy.”
La Phỉ bắt đầu bày chiêu khổ sở: “Tiểu Dư à, tháng trước mẹ có đi spa, gặp mấy người quen… ai cũng cười mẹ ăn mặc như kẻ ăn mày, mẹ chịu không nổi. Lâu lắm rồi mẹ không mua quần áo đẹp, túi đẹp… Mẹ thà chết còn hơn bị cười như vậy!”
“Mẹ điên thật rồi.” Hứa Hoàn Dư lẩm bẩm, “Sao mẹ còn so đo mấy thứ đó?”
Cậu chống trán, mệt mỏi tột độ: “Mẹ, bao giờ mẹ mới chấp nhận sự thật là nhà ta đã phá sản? Trước khi mất, ba đã lo xong nợ, để lại đủ tiền sống yên ổn cả đời, ông ngoại cũng để lại…”
“Như thế mà gọi là yên ổn! Mẹ phải sống cái nơi chặt hẹp này, như con chuột bị nhốt, vẫn chưa đủ khổ sao?”
“Tiểu Dư, sao con cũng nói mẹ như họ? Mẹ không phải là người mẹ tốt nhất của con sao? Sao ngay cả con cũng không đứng về phía mẹ?”
Bà tức tối: “Con phải kiếm nhiều tiền nuôi mẹ, cho mẹ sống sung sướng. Chẳng lẽ không đúng sao?”
Rồi bà lại nghĩ ra gì đó rồi lẩm bẩm: “… Con với Nhạc Sâm thân nhau mà? Đi nhờ cậu ta giúp con kiếm tiền. Nếu con kiếm được nhiều tiền hơn thì chúng ta sẽ sống như trước đây. Không...không cần bằng trước, một phần ba cũng tốt. Mau đi tìm cậu ta…”
Hứa Hoàn Dư không chịu nổi, quát: “Đủ rồi!!”
Giọng nói the thé của La Phỉ đột ngột tắt ngấm. Hứa Hoàn Dư thất vọng nặng nề nói: “Mẹ, bao năm rồi, sao mẹ vẫn không chịu chấp nhận hiện thực…”
Bà vội cắt ngang: “Hiện thực gì! Con quên rồi sao? Ngày nhỏ con hứa sẽ cho mẹ sống sung sướng. Con…”
Hứa Hoàn Dư nhẹ giọng: “Bây giờ chính là điều tốt nhất con có thể cho mẹ. Dù mẹ muốn thế nào thì chúng ta cũng không bao giờ có cuộc sống xa hoa như khi bố còn sống.”
Không để bà kịp nói, Hứa Hoàn Dư cúp máy.
Điện thoại trên tay rơi xuống thảm, cậu ngả người ra sofa.
Ánh đèn màu cam ấm áp của đèn trần tỏa ra, làm cay mắt cậu, khiến mắt cậu đau rát, ươn ướt rồi dần dần mờ đi.
Hứa Hoàn Dư chớp mắt nhưng hình ảnh vẫn còn mờ ảo.
Cuối cùng, cậu đưa tay che mắt, cố gắng kìm lại hơi thở đang dồn dập.
Sáng hôm sau
5 giờ sáng, Hứa Hoàn Dư xuất phát đến chung cư của La Phỉ.
Cậu mặc kệ tiếng la hét chói tai của Omega và tiếng đồ trang sức bị quét xuống đất, ra hiệu cho nhân viên cửa hàng vào nhà lấy đồ.
Cửa hàng second hand còn đặc biệt thuê một đội bảo vệ bao vây cửa phòng. Dù La Phỉ kêu gào, đánh đập thì họ vẫn giữ nguyên vị trí.
Hứa Hoàn Dư đứng một bên, mặt không biểu cảm.
La Phỉ mệt mỏi, loạng choạng lùi lại vài bước, liếc thấy thân ảnh của Beta thì khuôn mặt đỏ bừng vì tức giận càng thêm vặn vẹo.
“Hứa Hoàn Dư, mày cho họ lấy hết đồ của tao thì tao mặc gì, mang gì, đeo gì hả?!”
Hứa Hoàn Dư: “Con sẽ để lại cho mẹ đủ mặc một tháng không trùng nhau.”
Bà hét chói tai: “Hứa Hoàn Dư, mày là cái đồ máu lạnh! Tao là mẹ mày, là người đã vất vả *mười tháng(?) để mang thai và sinh ra mày!”
(*Bản gốc cũng để mang thai mười tháng, hơi vô lý mà mình không biết thiết lập thế giới này như vậy hay sao nên không sửa nhé!)
Bà bắt đầu khóc lóc, nhào tới túm cánh tay của Beta, đấm đá loạn xạ.
Hứa Hoàn Dư dựa vào tường, bình thản nói: “Hợp đồng thuê nhà sắp hết hạn. Nếu tháng sau mẹ còn muốn ở đây thì dừng ngay việc này lại.”
Tiếng nức nở của La Phỉ đột ngột ngừng lại, gắt gao nhìn chằm chằm Hứa Hoàn Du.
Hứa Hoàn Dư rút tay lại, tay áo nhăn nhúm, mu bàn tay bị móng tay sắc nhọn bà cào xước, đau nhức.
Bà nói đầy thất vọng: “Mày thật ích kỷ! Hứa Hoàn Dư, sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ?”
Hừa Hoàn Dư nhắm mắt lại nói: “Nếu thật sự ích kỷ thì con đã mặc kệ mẹ lang thang ngoài đường, đói khát, không đủ tiền ăn uống, thuốc men rồi bệnh mà chết.”
La Phỉ cắn môi im lặng.
Không khí trầm mặc vài phút.
Hứa Hoàn Dư chống khuỷu tay đứng dậy, rời khỏi bức tường: “Mẹ dừng vay tiền nữa. Tháng sau con sẽ không gửi phí sinh hoạt nữa. Mọi chi tiêu của mẹ phải thông qua con.”
Bà nghiến chặt răng, con ngươi đen ngòm tràn đầy oán hận.
Bà lại chửi: “Đồ máu lạnh, ích kỷ! Mày chẳng quan tâm tới mẹ mày chút nào cả!”
Hứa Hoàn Dư phớt lờ bà, quay sang nhân viên: “Đã lấy đủ đồ trong danh sách chưa?”
“Vâng, số tiền cụ thể sẽ tính với anh ở cửa hàng.”
Hứa Hoàn Dư gật đầu: “Được.”
La Phỉ thấy bảo bối yêu quý của mình bị đóng gói mang đi thì lại gào lên, giãy giụa, chửi rủa.
Bà không chịu buông tay còn cố gắng kéo tay kéo chân vài tên.
Nhân viên bảo vệ gần đó liên tục kéo Omega ra, nhưng anh ta không thể dùng vũ lực, chỉ có thể lặp lại: “Thưa bà, xin bà hãy bình tĩnh, đừng có làm...”
La Phỉ không để ý tới anh ta, mắt đỏ ngầu: “Đồ rác rưởi, kết cục tụi mày sẽ không tốt đẹp đâu. Ra đường sẽ bị xe tông chết. Cút đi!!”
Lời nói của Omega độc địa đến mức khiến mọi người có mặt đều nhíu mày.
Hứa Hoàn Dư lạnh lùng bước tới, nắm chặt tay bà, kéo từng ngón một tách ra.
La Phỉ gào lên kêu đau: “Gãy rồi, gãy rồi! Ngón tay tao sắp gãy rồi!!!”
Hứa Hoàn Dư mặc kệ bà. Chỉ khi biết đau bà mới chịu dừng lại.
Quả nhiên, cuối cùng Omega cũng ngã xuống đất, mồ hôi lạnh đầm đìa trên mặt. Bà nhìn Hứa Hoàn Dư vừa sợ hãi vừa căm hận, dù không nỡ buông tay nhưng cũng vô cùng khiếp sợ sự tàn nhẫn của cậu.
La Phỉ run rẩy, hít một hơi sâu rồi ai oán nói: “Tao là mẹ của mày…”
Thoáng chốc, Hứa Hoàn Dư ngẩn người. Cậu đã nghe những lời này vô số lần từ bé, khác hẳn với bầu không khí ngột ngạt bây giờ, mà là một bầu không khí ấm áp dịu dáng, tỏa ra ánh sáng của tình mẫu tử.
Chẳng mấy chốc, Hứa Hoàn Dư đã tỉnh táo lại.
Cậu nhìn chằm chằm vào La Phỉ, cố gắng xé toạc hình ảnh chồng chéo trong ký ức.
Không giống nhau.
Beta thở chậm lại và bình tĩnh tự chất vấn mình ——.
Hứa Hoàn Dư, sao có thể giống nhau được chứ?
-
Hứa Hoàn Dư xin một ngày nghỉ phòng sự cố xảy ra, nhưng việc dễ hơn dự đoán nên cậu nhanh chóng quay lại làm việc vào buổi trưa, thậm chí còn tranh thủ ăn cơm trưa phúc lợi ở công ty.
Đó là giờ ăn cao điểm nên sau khi lấy đồ ăn xong, Hứa Hoan Dư nhanh chóng tìm một góc ngồi xuống.
Món ăn có thịt bò nấu củ cải, bông cải xanh, canh cà chua. Cậu ăn từng miếng rất quy củ, ăn một miếng đồ ăn rồi một miếng cơm, và thứ tự không bao giờ thay đổi.
Rõ ràng là cậu không làm gì vào buổi sáng, nhưng cậu cảm thấy mệt mỏi và không có năng lượng để ăn.
Ong ong ong —— Điện thoại rung.
【Đến tầng 3, phòng 303】
Hứa Hoàn Dư ngẩng đầu lên và thấy Nhạc Sâm vẫy tay mỉm cười cách đó không xa. Khóe miệng cậu giật giật. Cậu đành chấp nhận số phận bê khay đi.
Phòng 303
Hứa Hoàn Dư đến trước, nhập mật mã vào phòng.
Thấy Nhạc Sâm chưa tới, cậu cũng không nhắn hỏi lại mà tiếp tục ăn.
Cạch một tiếng , cửa mở ra.
“Ăn gì đấy?”
Một giọng nói vang lên trên đầu cậu, rồi một hộp cơm giữ nhiệt tinh xảo xuất hiện trong tầm mắt cậu.
Biết thừa còn hỏi. Hứa Hoàn Dư liếc mắt một cái mà không đáp.
Nhạc Sâm cũng không tức giận: “Sao hôm nay cậu không mang cơm trưa theo?”
“Có việc nên không làm.”
“Việc gì?”
“...”
“Không thể nói?”
Hứa Hoàn Dư dừng lại một chút: “Việc riêng.”
“Cậu còn giận chuyện hôm qua à?” Nhạc Sâm nhướng mày. “Thôi nào, tôi chỉ nói đùa một chút, không có ý chê gu thẩm mỹ của cậu.”
—— Tuy rằng thật sự chẳng ra sao, *mỗi người mỗi cái xấu.
(*Mỗi người mỗi cái xấu: 各有各的丑 nghĩa là “ai cũng có cái xấu riêng” hoặc “mỗi người mỗi cái xấu”. Trong ngữ cảnh này, nó thiên về kiểu châm biếm nhẹ, nghĩa là tuy nói không có ý chê bai, nhưng thật ra vẫn ám chỉ đối phương cũng không đẹp gì hơn - Ý chê thụ toàn nhìn trúng mấy người không ra gì ớ.)
Hứa Hoàn Dư nói “Ừ” một tiếng: “Không sao.”
Nhạc Sâm thở dài, khôi phục bộ dáng bình thường: “Mắt cậu có quầng thâm kìa, tối qua ngủ không ngon?”
“… Cũng bình thường” Hứa Hoàn Dư lảng tránh vấn đề “Bệnh cũ thôi, có thời tiết xấu thì tôi mất ngủ.”
—— Tối hôm qua nữa đêm trời mưa.
Nhạc Sâm gật đầu: “Vậy sao, thật sự không phải vì lời tôi nói?”
“Không phải.”
“Thật không?”
“Thật.”
“Tôi không tin.”
“...”
“Sao cậu không nói gì?” Nhạc Sâm tay chống cằm hỏi.
Hứa Hoàn Dư thở dài: “Tôi cũng không biết nói gì, ăn nhanh đi.”
Nhạc Sâm đột ngột tháo kính của Hứa Hoàn Dư xuống, để lộ rõ vẻ mặt tiều tụy vẫn luôn che giấu.
Hứa Hoàn Dư khẽ nhíu mày: “Nhạc Sâm.”
“Hửm?” Người bị gọi tên cũng không thèm để ý, thậm chí còn đưa tay vuốt nếp nhăn giữa mày Hứa Hoàn Dư: “Nếp nhăn này.”
Hứa Hoàn Dư: “...”
Cậu cũng không muốn nói chuyện với đối phương, chỉ vùi đầu vào ăn.
Nhạc Sâm nhìn cậu vài giây rồi trả lại mắt kính: “Tức giận thì cứ nói ra.”
Hứa Hoàn Dư sửng sờ một chút, nhận lại kính.
Nhạc Sâm lắc đầu: “Thôi được rồi, cậu muốn ăn canh không? Dì Diêu đã hầm sẵn rồi.”
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Hoàn Dư đeo kính lên lại.
“Tốt, để tôi múc cho cậu một bát.”
“...”
Canh gà đã được gạn bớt dầu, màu trong veo, mùi thơm phức, không ngấy. Hứa Hoàn Dư do dự một chút rồi nhận lấy, uống một ngụm: “Cảm ơn cậu.”
Nhạc Thần nhìn quầng thâm dưới mắt cậu: “Tối nay có muốn uống một ly cho thoải mái không?”
Tay Hứa Hoàn Dư khựng lại: “Tôi có việc…”
“Việc gì?”
“… Việc riêng?”
“Việc riêng gì?”
“...”
“Việc riêng gì mà không thể nói được với tôi?”
“...” Hứa Hoàn Dư thở dài trong lòng. Cậu và Nhạc Sâm tự coi nhau như bạn thuở nhỏ, nhưng từ khi gia đình cậu phá sản hồi tiểu học, vòng bạn bè của hai người ngày càng xa cách, hầu như không còn qua lại nữa.
Nhạc Sâm xuất thân từ gia đình có gia thế hiển hách, là con cưng của trời, bạn bè chẳng bao giờ thiếu, mỗi ngày đều có một đám người vây quanh nịnh nọt. Dĩ nhiên, cậu sẽ không chủ động gây sự.
Lý do duy nhất họ giữ liên lạc là do tình cờ học cùng lớp hồi sơ trung và cao trung. Là bạn cùng lớp với nhau *6 năm.
(*Do tiểu học bên Trung học tới 6 năm nên trường sơ trung tương đương với trung học phổ thông bên mình nên chỉ học có 3 năm.)
Với người ngoài, mối quan hệ của họ chỉ là bạn cùng lớp.
Thật lòng mà nói, Hứa Hoàn Dư thật sự biết ơn Nhạc Sâm. Hắn đã giúp cậu thăng tiến nhanh chóng lên vị trí quản lý cấp trung ở công ty.
“Không sao đâu” Nhạc Sâm mỉm cười: “Cậu vẫn như hồi nhỏ, không biết nói dối.
Hứa Hoàn Dư im lặng.
“Đi ‘Tiết Chế’ đi. Chỗ đó rất yên tĩnh, cậu sẽ thích."
Hứa Hoàn Dư lặng lẽ nhấp một ngụm canh, không nói gì.
Nhạc Sâm nói tiếp: “Tan làm ra bãi xe, chúng ta cùng đi.”
Luôn tự cho mình là đúng. Hứa Hoàn Dư trong lòng chửi thầm, nhưng ngoài mặt vẫn lạnh tanh, miệng mấp máy:
“Tốt, vậy là được rồi” Nhạc Sâm vô cùng hài lòng.
“...”
“Hứa Hoàn Dư.”
“Biết rồi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nhạc Sâm: ^-^ Nghe lời tôi!
Hứa Hoàn Dư: ( ̄~ ̄) Nhai nhai nhai!