Âm nhạc ầm ĩ đến chói tai, An Tình chỉ cảm thấy màng nhĩ mình như rung lên theo từng nhịp trống, thậm chí trái tim cũng bị chấn động.
“Lần đầu tiên đến đây à? Rồi sẽ quen thôi.” Thái Bằng Sương nhìn thấy cậu nắm chặt vạt áo, trông chẳng thoải mái chút nào, liền nói: “Thường tới rồi sẽ quen.”
An Tình cau mày, phải thật chú tâm mới nghe được lời Thái Bằng Sương giữa tiếng ồn: “Lần sau anh không đến nữa.”
Thái Bằng Sương cười hì hì, vỗ vai cậu rồi kéo đi: “Được rồi, được rồi, vào ghế lô sẽ không ồn vậy đâu.”
An Tình cảm thấy mình đúng là bị điên mới tin lời Thái Bằng Sương. Quả thật ghế lô không ồn ào bằng bên ngoài, nhưng xung quanh toàn là người hút thuốc, khói bay mù mịt, lại có kẻ dưới ánh đèn mờ tối bắt đầu ôm ấp, sờ soạng nhau.
An Tình vội quay đi, khiến Thái Bằng Sương bật cười: “Chú ý một chút đi, anh họ tôi chưa từng thấy mấy người náo nhiệt thế này đâu.”
Câu nói của hắn mang vẻ thân mật, khiến mấy người trong ghế lô cũng cười theo: “Thế thì phải để anh họ làm quen dần thôi.”
An Tình lại nở nụ cười vô hại, trong mắt phản chiếu ánh sáng lấp lánh của căn phòng: “Chào mọi người, tôi là An Tình.”
Có người bị nụ cười của cậu làm cho xao động, bước tới, gạt tay Thái Bằng Sương ra: “Chào cậu, tôi là bạn thân của Bằng Sương, tên Diệp Thính Vũ.” Nói rồi anh ta liếc nhìn An Tình:
“Cậu xem, tên chúng ta đều có ‘Tình’ có ‘Vũ’.”
Ánh mắt anh ta mang theo hứng thú, lại thẳng thắn không né tránh, mọi ý tứ đều viết rõ trong đôi mắt đào hoa đa tình.
An Tình hiểu ngay, rõ ràng chưa uống giọt rượu nào nhưng dạ dày đã bắt đầu quặn lại. Cậu khẽ hất đầu, cố gạt những ký ức không mấy tốt đẹp ra sau, rồi lùi một bước về phía sau Thái Bằng Sương.
“Diệp Thính Vũ, cậu tránh xa anh họ tôi ra một chút.” Thái Bằng Sương chắn An Tình lại, rồi quay sang nói nhỏ với cậu: “Em nói này, sau này đừng chơi với hắn, hắn là con trai nhưng thích con trai.”
Diệp Thính Vũ đối với việc bị nói thẳng như vậy lại tỏ ra rất thản nhiên, thậm chí còn đắc ý nhướng mày với Thái Bằng Sương.
“Thôi được rồi, đừng đứng đó nữa, lại đây ngồi.” Thái Bằng Sương đáp lại ánh mắt khiêu khích của Diệp Thính Vũ, rồi kéo An Tình ngồi ở chỗ rộng rãi hơn.
“Anb uống rượu được không?” Thái Bằng Sương nhận ly rượu từ người bên cạnh, rót một ly đưa cho An Tình.
An Tình lắc đầu: “Tôi chưa từng uống.”
Khi còn làm diễn viên quần chúng, mỗi lần xong cảnh, những người khác thường rủ nhau đi ăn, uống vài ly, nhưng họ chưa bao giờ gọi An Tình. Cậu luôn bị bỏ ra ngoài, lúc ở quê thì vậy, lên thành phố cũng không khác gì.
“Rượu này không dễ say đâu.” Thái Bằng Sương đưa ly rượu đến trước mặt cậu, “Nhưng nhớ, đừng để ly rượu rời khỏi tầm mắt.”
An Tình gật đầu.
Sau đó, hết người này đến người khác tới mời rượu, đều là vì nể mặt Thái Bằng Sương. Thái gia tuy không giàu như An gia, cũng không quyền thế như Bùi gia, nhưng ở thành phố A vẫn là cái tên không thể bỏ qua.
Rượu qua ba lượt, sắc mặt An Tình vẫn không thay đổi, không hề có dấu hiệu say.
Cậu kéo tay áo Thái Bằng Sương, nhưng lúc này Thái Bằng Sương đang xắn tay áo đấu quyền với Diệp Thính Vũ. Hai người này là khách quen của những bữa tiệc kiểu này, cũng là loại thanh niên mà người lớn chê bai không học vấn, không nghề nghiệp. Khác với kiểu ngụy quân tử như An Yến hay Diêm Gia Ngọc, họ mới là hạng ăn chơi trác táng thật sự.
Điều này, ai ở thành phố A cũng biết rõ.
Tiểu công tử Diệp gia, Diệp Thính Vũ, và Thái gia, Thái Bằng Sương, là đại diện tiêu biểu cho lối sống ăn chơi. Còn An Yến và Diêm Gia Ngọc lại là hình mẫu tuổi trẻ tài cao trong mắt người đời.
Thái Bằng Sương và Diệp Thính Vũ tạm ngừng giao chiến, Diệp Thính Vũ liền thuận tay ôm lấy một cậu trai bên cạnh, bắt đầu chơi trò thả thính đầy trêu chọc.
“Có chuyện gì vậy?” Thái Bằng Sương uống rượu xong mặt liền ửng đỏ, lúc này cả gương mặt hồng hồng, trông chẳng khác gì quả đào mật vừa hái xuống.
An Tình bề ngoài vẫn tỉnh táo, nhưng thực ra đầu đã hơi choáng:
“Anh muốn hỏi em… em có quen ai trong giới giải trí không?”
Thái Bằng Sương tuy mặt đỏ nhưng thật ra chưa say chút nào:
“Thế nào? Anh để ý tiểu minh tinh nào à?”
An Tình vội lắc đầu:
“Không… chỉ là muốn biết một vài chuyện thôi.”
“À, hỏi đi.” Thái Bằng Sương lại khui thêm chai bia, cô nhân viên phục vụ mang rượu đến cười đến mức đôi mắt híp lại như một đường chỉ.
“Là thế này… anh nghe nói Bùi Chi Tấn bị phong sát, rốt cuộc là vì sao?” An Tình vừa xoa huyệt thái dương, vừa giật chai rượu khỏi tay hắn: “Uống ít thôi.”
Thái Bằng Sương thấy An Tình không trả chai lại, liền mở luôn một chai mới:
“À, anh ta à? Biết chứ, chẳng phải nghệ sĩ công ty của anh trai Diệp Thính Vũ sao. Anh… có hứng thú với anh ta à?”
An Tình nghiêm túc sửa lại:
“Không, tôi không có.”
Thái Bằng Sương lau vết rượu bên môi, nghĩ ngợi một chút rồi nói:
“Hai hôm nữa, em dẫn anh tới công ty của phong ca, để anh gặp anh ta tận mắt.”
“Anh nói là anh không có hứng thú, chỉ tò mò thôi.”
Thái Bằng Sương vỗ vai cậu:
“Em hiểu mà, bao mấy tiểu minh tinh là chuyện bình thường!”
An Tình biết giải thích thế nào hắn cũng chẳng nghe, đành nuốt lời xuống, buồn bực uống thêm một ngụm rượu, ly rượu vẫn không rời khỏi tầm mắt cậu từ đầu.
“Anh đi vệ sinh một chút.”
Thái Bằng Sương lại mải chơi với Diệp Thính Vũ, nghe vậy chỉ phất tay ra hiệu.
An Tình sắc mặt không đổi, nhưng thực ra đầu óc đã quay cuồng. Cậu men theo tường, hành lang vẫn vang vọng tiếng nhạc ầm ĩ, đèn nhấp nháy sáng tối liên tục.
Tim cậu đập nhanh như thể có một con thỏ đang nhảy loạn trong lồng ngực, chỉ sơ ý một chút thôi như thể nó sắp bật ra ngoài. Hít sâu mấy lần, cậu mới tiếp tục bước về phía trước.
Rửa mặt bằng nước lạnh xong, cảm giác nóng bừng trên gương mặt mới dần dịu lại, rõ ràng mặt không đỏ, nhưng người vẫn nóng.
Ngẩng đầu lên lần nữa, cậu nhìn thấy một người đang dựa vào khung cửa nhà vệ sinh hút thuốc.
Khói thuốc bay ra, tan dần nơi khóe mắt, còn lại một chút lững lờ trôi về phía An Tình. Cậu nhăn mũi, vốn không thích mùi thuốc nhưng khói ở đây không quá nồng, so với trong ghế lô đặc quánh mùi thuốc lá, thì còn dễ chịu hơn nhiều.
An Tình cúi đầu bước đi. Cửa nhà vệ sinh không mở rộng lắm, mà người kia lại đứng chắn ngay cạnh, nên cậu buộc phải nghiêng người để lách qua.
Lúc đi ngang, cậu thậm chí còn nín thở. Nơi này phức tạp, cá lớn cá bé đều có, cậu không muốn gây chuyện.
Vạt áo phông trắng rộng của cậu bị gió từ quạt thông gió thổi nhẹ, quét qua cổ tay người kia. Vốn chỉ cách nhau một bước, nhưng lại tạo thành khoảng cách như xa cả ngàn dặm.
“Cậu sợ tôi vậy à? Không phải là fan của tôi sao?”
Bùi Chi Tấn trên cổ tay vẫn còn cảm giác mát lạnh từ khi áo của An Tình chạm vào. Trước mắt anh, người kia như một chú chim cút nhỏ, đến thở mạnh cũng không dám.
Nghe giọng nói quen thuộc, An Tình lập tức ngẩng đầu, đôi mắt sáng bừng như ngôi sao rực rỡ nhất trên bầu trời đêm.
Chỉ giây sau, Bùi Chi Tấn liền thấy gò má vốn đã hơi hồng của cậu, dưới ánh nhìn đầu tiên của mình lại chậm rãi đỏ thêm, như sắc đỏ của ngọc mã não.
Thấy trên tay anh vẫn cầm điếu thuốc chưa hút xong, An Tình lập tức kéo anh vào nhà vệ sinh, còn thò đầu ra nhìn quanh một lượt. Sau khi xác nhận không có paparazzi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.
Hơi men trong người bắt đầu lan rộng, An Tình nghiêm giọng nói:
“Hút thuốc thì cũng tìm chỗ kín mà hút, nhỡ bị phóng viên chụp được thì làm sao?”
Vẻ nghiêm túc ấy còn giống người đại diện hơn cả Thời Chí.
Bùi Chi Tấn bật cười:
“Tôi bị phong sát, bị đóng băng rồi, ai còn thèm chụp?”
An Tình bị nụ cười ấy làm tim rung lên, nhưng khi bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của anh, tim lại nhói một cái. Muốn an ủi, nhưng lại chẳng biết mở lời thế nào.
“Anh hôm nay… là tới…” Cậu ấp úng, muốn hỏi nhưng lại ngại, khiến Bùi Chi Tấn chỉ muốn trêu thêm.
“Đúng vậy, đến bồi rượu, xem xem còn có cơ hội nào không.”
Nỗi chua xót cùng đau đớn dâng lên mãnh liệt khiến hốc mắt An Tình đỏ hoe. Trong lòng cậu, Bùi Chi Tấn vốn như một thiên chi kiêu tử, sạch sẽ, cao quý, không vướng bụi trần, nhưng hiện thực lại kéo anh rơi vào chốn phàm tục này.
Cậu sớm nên hiểu, trong giới giải trí làm gì tồn tại mảnh đất thuần khiết.
Nhìn đôi mắt cậu dần đỏ lên, Bùi Chi Tấn không còn trêu chọc nữa:
“Còn cậu? Con nít như thế này, sao lại tới những nơi như vậy?”
Nghe câu “con nít”, An Tình như bị kéo ngược về một năm trước, nhớ đến đêm tuyết năm ấy, khoảnh khắc cậu gặp người đã mang lại cho mình một sinh mệnh mới.
Không… Một Bùi Chi Tấn tốt như vậy, sao có thể để anh phải chịu khổ trong vũng bùn này?
Bùi Chi Tấn nhìn vào mắt An Tình. Ban nãy, đôi mắt ấy vẫn lấp lánh như bầu trời đầy sao, giờ lại như một hồ nước xanh biếc:
“Sao mắt đỏ thế này? Giống thỏ con quá.”
An Tình cúi đầu, đưa tay dụi nhẹ khóe mắt:
“Tôi không sao, chỉ là anh hút thuốc sặc người quá… Tôi không phải thỏ.”
Khi say, An Tình vẫn giữ nề nếp, rất nghiêm túc mà giải thích với Bùi Chi Tấn.
Bùi Chi Tấn cũng không vạch trần cậu, dù điếu thuốc kia đã bị dập tắt từ lâu.
“Ừ, cậu không phải thỏ… cậu là tiểu thiếu gia.”
Bùi Chi Tấn khẽ cười, rồi hỏi:
“Cậu uống rượu sao?”
An Tình gật đầu:
“Nhưng chưa say.”
Đôi mắt cậu vẫn đỏ, rượu khiến đầu óc chậm chạp hơn, mọi suy nghĩ đều hiện rõ trên gương mặt.
Bùi Chi Tấn thu lại vẻ hờ hững, giọng nghiêm túc hơn:
“Cậu thật sự không nghĩ đến chuyện bao dưỡng tôi sao?”
Lần này, An Tình không lập tức từ chối, mà nghiêm túc nhìn anh.
Cậu lấy trong túi quần ra một cây bút:
“Lần trước anh không ký cho tôi, lần này ký một chữ nhé.”
Bùi Chi Tấn nhận bút, nhướng mày:
“Sao đi uống rượu cũng mang theo bút? Cậu vẫn là học sinh à?”
An Tình lắc đầu, trong mắt ánh lên tia sáng long lanh:
“Lần trước không xin được chữ ký, tôi sợ lần sau gặp lại anh lại không thể xin.”
Bùi Chi Tấn xoay bút trong tay, ngón tay cái ấn nhẹ lên nắp bút, yết hầu khẽ chuyển động rồi hỏi:
“Lần này cậu muốn ký ở đâu?”
An Tình đảo mắt nhìn quanh, thấy hộp khăn giấy bên bồn rửa tay đã hết, đành đưa tay ra trước mặt anh.
Lần này, Bùi Chi Tấn mới nhìn rõ bàn tay cậu. Giống như người chủ của nó, bàn tay ấy nhỏ nhắn, gầy gò, trên da còn đan xen những vết thương đã liền sẹo, từng đường đều rõ rệt, thon dài và đẹp.
An Tình thấy anh nhìn chằm chằm quá lâu, định rụt tay về, nhưng vừa động thì lập tức bị nắm chặt.
Bàn tay Bùi Chi Tấn rất lạnh, chạm vào tay cậu khiến cậu run nhẹ từ đầu ngón tay. Ngòi bút lướt qua lòng bàn tay nhẹ như lông chim, cậu muốn rụt lại nhưng bị giữ chặt.
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng anh trầm thấp, giống như lời thì thầm trong một bộ phim lãng mạn.
An Tình đỏ cả vành tai, không dám cử động nữa.
Ba chữ được viết rất nhanh, nhưng với An Tình, dường như thời gian kéo dài cả thế kỷ. Lưng cậu ướt mồ hôi, áo dính vào da, toàn thân vừa ngứa ngáy vừa nhồn nhột.
“Xong chưa?” giọng cậu khàn như thể bị ai bóp chặt cổ.
“Xong.” Bùi Chi Tấn buông tay cậu, ngón tay khẽ chạm lên mu bàn tay:
“Nếu cậu đổi ý, nhớ gọi cho tôi.”
Nói xong, anh xoay người rời đi, để lại An Tình đứng sững tại chỗ.
Cậu nhìn theo bóng lưng anh lần nữa, rồi mới cúi xuống xem chữ ký trên lòng bàn tay mình, không chỉ là chữ ký, còn có một dãy số điện thoại.
Cậu muốn đưa tay sờ lên gương mặt nóng bừng của mình, nhưng lại sợ làm nhòe chữ viết, đành đứng yên hứng gió lạnh để bình tĩnh lại, rồi mới quay trở về phòng.