An Tình vừa nghe hai chữ “bao nuôi” liền cảm thấy đó là lời xúc phạm Bùi Chi Tấn.

Cậu lập tức xua tay, vội vàng giải thích:

“Không phải ý tôi như vậy đâu, tôi chỉ… tôi chỉ muốn giúp anh thôi.”

Bùi Chi Tấn khẽ cười, đưa tay kéo thấp vành mũ lưỡi trai xuống che kín mắt:

“Vậy à? Thế thì… coi như chưa từng nói đi.”

An Tình ngẩn người nhìn đôi môi mỏng của Bùi Chi Tấn hơi mím lại, trái tim như bị vô số con kiến cắn xé, tê dại xen lẫn nhói đau.

“Tôi…”

Cậu còn chưa nói hết câu thì bên cạnh đã có người bước ra. An Tình không dám chặn lại, chỉ có thể nhìn bóng lưng anh càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất trong màn đêm.

Đứng yên tại chỗ, khi không còn nhìn thấy Bùi Chi Tấn nữa, khóe môi An Tình chậm rãi cong lên. Đêm nay cậu thật sự đã nói chuyện được với Bùi Chi Tấn, như vậy coi như không uổng công tới đây.

“Cười gì vậy?” Thái Bằng Sương nhìn theo hướng ánh mắt của cậu, chỉ thấy ánh đèn hậu xe ô tô đang sáng.

An Tình lắc đầu, thu lại nụ cười:

“Bên trong kết thúc chưa?”

Thái Bằng Sương khẽ cười:

“Cô và dượng đều đang vây quanh Diêm Gia Ngọc, rõ ràng hôm nay là tiệc của anh, mà nhìn cứ như tiệc dành cho An Yến vậy.”

An Tình chỉ lắc đầu, ra hiệu mình không để bụng.

“Tính anh lúc nào cũng mềm yếu như thế.” Thái Bằng Sương bất mãn lẩm bẩm, “Dù sao bọn họ cũng chẳng quan tâm chúng ta, để em dẫn anh ra ngoài chơi.”

An Tình từ chối thiện ý đó. Người nhà An có thể làm ngơ cậu, nhưng cậu không thể tùy tiện làm điều mình muốn:

“Để lần sau anh hẹn em.”

Khi trở lại hội trường, An Yến ngoan ngoãn đi sát bên cạnh cha mẹ, bầu không khí giữa ba người hòa hợp, yên ấm, đến mức không ai khác có thể chen vào.

Trước mặt họ là Diêm Gia Ngọc cùng vài vị trưởng bối mà An Tình không quen. Cậu chỉ lặng lẽ đứng một bên, hoàn toàn không hòa nhập vào sự náo nhiệt ấy.

“Tình Tình, con đứng đó làm gì vậy? Lại đây nào.” Thái Hi Vân thấy An Tình đang đứng một bên ăn, liền vẫy tay gọi cậu tới.

Nghe vậy, An Tình lặng lẽ bước đến, đứng bên cạnh bà, lễ phép gật đầu chào hỏi các chú bác xung quanh.

“Tôi thấy nên gọi là ‘An Tĩnh’ thì đúng hơn.” Một vị trưởng bối đứng cạnh An Cẩn Tri nhìn cậu, thấy hàng mi rũ xuống, trong mắt ánh lên tia sáng.

“Đúng vậy, đứa nhỏ này vốn chẳng thích nói chuyện.” An Cẩn Tri vỗ vai cậu, rồi giới thiệu:

“Đây là chú Dương, bạn thân của ba.”

An Tình ngoan ngoãn chào hỏi Dương Văn, sau đó lại im lặng đứng trước mặt Thái Hi Vân.

“Con vừa gặp Bằng Sương à?” Thái Hi Vân khẽ hỏi.

An Tình gật đầu, hơi áy náy nói:

“Em ấy vẫn nhớ con, nhưng con lại không nhớ rõ em ấy.”

Thái Hi Vân nghẹn lời, cuối cùng không nói gì, chỉ nắm lấy tay cậu.

Trên đường về nhà, An Tình và An Yến ngồi chung hàng ghế sau nhưng im lặng, như giữa hai người là cả một dải ngân hà.

An Yến kéo tấm chắn xe xuống, hung hăng nhìn cậu:

“Tôi nói cho anh biết, đừng tưởng mấy trò vặt của anh ảnh hưởng được tới tôi. Cái gì vốn là của tôi… thì mãi mãi là của tôi.”

An Tình khẽ cười, ánh nắng chiều hắt qua cửa sổ rọi lên gương mặt, sáng tối đan xen:

“Rốt cuộc là điều gì khiến cậu ảo tưởng rằng tôi sẽ giành thứ gì với cậu?”

“Hừ, tốt nhất là vậy.” An Yến nhếch môi cười lạnh, rồi không nhìn cậu nữa.

Sáng sớm hôm sau, hiếm khi dì giúp việc gọi An Tình dậy để ăn sáng cùng cả nhà. Cậu vừa tỉnh khỏi cơn bóng đè, mái tóc mái ướt đẫm mồ hôi.

Sau khi tắm rửa xong xuống lầu, cậu thấy cả ba người nhà họ An đã ngồi chờ bên bàn ăn.

Có lẽ vì biểu hiện hôm qua khiến An Cẩn Tri hài lòng, nên hôm nay ông mới hiếm hoi tỏ vẻ dễ chịu:

“Ngồi xuống, ăn đi.”

An Tình nghĩ bữa sáng của nhà họ An sẽ là kiểu Tây, sữa và bánh mì, nhưng không ngờ trên bàn lại là đồ ăn kiểu Trung, ngay giữa bàn là một đĩa thịt kho tàu.

“Tình Tình, hồi nhỏ con thích nhất ăn món này, là em trai con đặc biệt dặn dì làm cho con đấy.” Thái Hi Vân gắp cho cậu một miếng thịt, phần mỡ óng ánh, thơm mùi nước sốt, khiến bụng An Tình hơi quặn lại.

Trước đây, dù sống khổ sở nhưng cậu chưa bao giờ phải ăn món nhiều dầu mỡ như thịt kho tàu vào buổi sáng. Cậu đặt miếng thịt sang một bên, cúi mắt, giọng nhỏ nhẹ hỏi:

“Mẹ chỉ gắp đồ ăn cho con mà không gắp cho em sao? Con biết việc con trở về đã ảnh hưởng đến vị trí của em, mẹ làm vậy… sẽ khiến em buồn.”

Thái Hi Vân hơi sững lại, nhìn An Tình. Cậu thật ra có nhiều nét giống bà, chỉ là da không trắng bằng, đôi mắt to sáng, và mỗi khi tỏ ra ủy khuất lại càng khiến người ta thấy yếu đuối, đáng thương. Bà hơi chột dạ, đành gắp thêm một miếng thịt cho An Yến:

“Mẹ sao lại phân biệt chứ, con và Yến Yến đều là những đứa con ngoan của mẹ.”

Khóe môi An Yến hơi cong lên, trong lòng thầm nghĩ không hiểu sao mình lại lắm miệng đến mức bảo mẹ làm món thịt kho tàu này.

“Cảm ơn mẹ.”

Từ câu cảm ơn ấy, An Tình nghe ra rõ mùi vị nghiến răng nghiến lợi. Cậu khẽ nâng mi mắt, thừa lúc không ai để ý, lén ném miếng thịt kho tàu vào thùng rác.

Thấy cậu ngoan ngoãn ngồi ăn, Thái Hi Vân mới hơi mỉm cười, rồi hỏi:

“Tình Tình, hôm nay con có muốn đi công ty cùng ba không? Con về cũng lâu rồi, ngoài đi dạo phố với mẹ ra thì vẫn chưa ra ngoài lần nào.”

“Không đâu, con không đi. Con chẳng có học hành gì, sợ sẽ khiến ba và em trai mất mặt.” An Tình vừa lau miệng vừa nhẹ nhàng dụi mắt, cậu suýt khóc lúc nãy, giờ đôi mắt vẫn còn hơi cay.

An Cẩn Tri vốn có khí chất nghiêm nghị, chỉ liếc qua đã thấy cậu cúi đầu, trông y hệt một chú chim non rụt rè sợ sệt. Ông day day huyệt thái dương:

“Không đi thì thôi, ở nhà nghỉ ngơi cũng được.”

Nghe vậy, An Yến nhướng mày cười:

“Vậy anh có thể ở nhà dạy dì cách chăm hoa trồng cây.”

Hắn sớm đã điều tra rõ An Tình từng bị bán đi đâu và sống khổ cực ra sao, đây cũng là thứ giúp hắn luôn giữ được cảm giác hơn hẳn An Tình.

Nhưng An Tình không để tâm đến giọng điệu châm chọc ấy, chỉ khẽ cười:

“Con đâu dám dạy dì, trước kia đều là vì mưu sinh mà thôi.”

Nghe cậu nói vậy, Thái Hi Vân bỗng ôm ngực, nước mắt rơi lã chã:

“Tình Tình, là mẹ không tốt, là mẹ sai.”

Thấy vợ lại bắt đầu khóc, An Cẩn Tri quát nhỏ:

“Tiểu Yến, nói chuyện chú ý chừng mực.”

An Tình ngồi cạnh Thái Hi Vân, rút khăn giấy đưa bà, dịu giọng an ủi:

“Mẹ, không sao đâu. Con bây giờ sống rất tốt, có người thân yêu thương, còn có điều kiện sinh hoạt tốt như vậy.”

An Cẩn Tri ho nhẹ hai tiếng, lấy từ túi ra một tấm thẻ đưa cho cậu:

“Đây là tiền tiêu vặt của con. Có gì muốn mua thì tự mua, trong gara có mấy chiếc xe, muốn lái chiếc nào thì lấy.”

Rồi quay sang An Yến:

“Tiểu Yến, con để tất cả chìa khóa xe ở sảnh lớn để anh con tiện lấy.”

An Yến tức đến nghiến chặt răng, suýt bóp vỡ cái ly trong tay. Những chiếc xe trong gara đều là hàng giới hạn hắn năn nỉ mãi ba mới mua, bản thân còn chưa lái mấy lần, An Tình dựa vào đâu mà được dùng chung?

Dưới bàn, hắn siết chặt nắm đấm, móng tay được mài nhẵn sắp cào rách lòng bàn tay. Hắn cố giữ vẻ bình tĩnh:

“Nhưng anh đâu biết lái xe, cầm chìa khóa cũng vô dụng thôi.”

An Tình gật đầu:

“Con không biết lái, nếu cần ra ngoài thì có thể gọi tài xế.”

An Cẩn Tri cau mày:

“Không biết thì đi học, bằng lái xe đâu có khó lấy.”

An Tình ngoan ngoãn gật đầu:

“Cảm ơn ba, con sẽ học chăm chỉ.”

Sau đó, An Yến theo An Cẩn Tri tới công ty, trong nhà chỉ còn lại Thái Hi Vân và An Tình.

“Mẹ, con có thể ra ngoài chơi với Bằng Sương không?” An Tình hỏi.

“Được chứ, Bằng Sương là đứa ngoan, bạn bè của nó cũng đều là con ngoan trò giỏi. Con chơi với bọn họ cũng tốt.” Thái Hi Vân xoa đầu cậu, “Giờ con phải tập làm quen với hoàn cảnh sống hiện tại.”

An Tình gật đầu, xin số điện thoại tài xế rồi về phòng.

Cậu mở điện thoại, thấy tin tức về việc Bùi Chi Tấn bị phong sát và biến mất, hàng lông mày nhíu chặt, nhớ tới hình dáng anh tối qua dưới vành mũ, đôi môi mím chặt, tim cậu cũng siết lại.

Phải làm sao mới có thể giúp được anh đây?

An Tình nhìn hai tấm thẻ ngân hàng trong tay, cũng không rõ bên trong có bao nhiêu tiền.

Đúng lúc đó, Thái Bằng Sương gọi tới, rủ cậu buổi tối đi bar chơi. Người đi cùng đều là bạn của anh ta, mục đích là tổ chức tiệc đón cậu.

An Tình chưa từng đi bar, vốn định từ chối, nhưng ánh mắt lại chợt lướt qua chiếc áo khoác lông vũ treo trong tủ. Cậu đổi ý, đồng ý đi.

Nếu có thể hỏi được chuyện gì từ Thái Bằng Sương thì càng tốt.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play