Sau khi quay lại ghế lô, An Tình thấy mọi người đã say gục gần hết. May mà quán bar này là chỗ Thái Bằng Sương và nhóm bạn thường xuyên lui tới, nên giám đốc ở đây cũng biết tài xế của bọn họ để liên lạc.

An Tình cũng uống không ít, tim đập nhanh hơn bình thường, nhưng đầu óc vẫn còn tỉnh táo. Cậu nhìn các tài xế lần lượt đến đón các công tử, cuối cùng chỉ còn lại cậu và Thái Bằng Sương.

Cậu dìu Thái Bằng Sương ra khỏi cửa ghế lô thì bị giám đốc chặn lại. Lúc này mới biết, hóa ra hóa đơn đêm nay vẫn chưa ai thanh toán.

An Tình nắm chặt tay Thái Bằng Sương, giám đốc mỉm cười lịch sự nhưng vẫn đứng chắn trước mặt, không cho họ đi.

“Có thể quẹt thẻ không?” An Tình chưa từng gặp cảnh chi tiêu lớn như thế này, cũng không rõ tối nay tốn bao nhiêu tiền. Nhưng cậu không thể tỏ ra lúng túng trước mặt người ngoài, may là lúc ra cửa, cậu đã mang theo thẻ của An Cẩn Tri.

“Có thể, mời cậu chờ một lát.” Giám đốc nhận lấy thẻ, nụ cười càng thêm niềm nở.

May mắn là không xảy ra cảnh thẻ bị từ chối, An Tình thở phào nhẹ nhõm. Lúc chờ thanh toán, tài xế của Thái Bằng Sương cũng vừa đến, đón hắn đi. Cuối cùng, trước cửa quán bar chỉ còn lại một mình An Tình.

Bên trong vẫn ồn ào náo nhiệt, còn con đường bên ngoài lại thưa thớt và tĩnh lặng, An Tình đứng nguyên tại chỗ, bỗng thấy hơi trống rỗng.

Cậu giơ tay lên, nhìn chữ ký mà Bùi Chi Tấn để lại, trong ghế lô quá nóng, tay cậu đã đổ mồ hôi, nét mực hơi nhòe đi. Cậu áp bàn tay vào ngực, mực bị mồ hôi làm loang ra trên lớp áo thun mỏng, đen trắng xen kẽ, giống như ánh sáng và bóng tối đan xen nhau.

Người tài xế từng hứa lập tức đến lại chẳng thấy bóng dáng, không biết là cố ý hay vô tình. Ban đầu nói sắp đến, nhưng sau đó ngay cả điện thoại cũng không bắt máy.

“Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi phải đi đưa tài liệu cho cậu út, để cậu đợi lâu.” Khi tài xế mở cửa xe cho An Tình, giọng nói không có chút cảm xúc nào.

Một người vốn luôn cười nói, nay lại đột nhiên không còn biểu cảm, khiến tài xế cũng thấy bất an.

“Không sao đâu chú Hoàng, công việc của em trai quan trọng hơn. Cháu chỉ đợi có ba tiếng thôi, không đáng gì.” An Tình mỉm cười khi tài xế khởi động xe, rồi nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lời nói dối của cậu vụng về đến mức ai cũng biết, bởi An Yến dù bận thế nào cũng sẽ không phải giao tài liệu lúc nửa đêm. Nhưng An Tình không vạch trần, vì thấy không cần thiết, cậu vốn là người không được chào đón, đã quen rồi.

Chỉ là cậu cần phải đi học lái xe.

Không rõ từ khi nào, mỗi ngày nhà họ An đều ăn sáng cùng nhau. Có lẽ như vậy mới đáp ứng được ảo tưởng gia đình hòa thuận, mọi việc hưng thịnh trong lòng Thái Hi Vân.

Sáng hôm sau, An Tình vì dư âm của rượu nên khi dậy, huyệt thái dương vẫn đập mạnh, đi đứng hơi loạng choạng. Cậu và An Yến gặp nhau ở cửa cầu thang, An Yến chỉ khẽ cười, rồi cố ý va mạnh vào vai cậu.

An Tình vội nắm lấy tay vịn cầu thang mới đứng vững.

“À, xin lỗi nha.” An Yến nói xin lỗi nhưng chẳng có chút thành ý, sau đó ung dung đi xuống bàn ăn.

An Cẩn Tri và Thái Hi Vân đã ngồi vào bàn ăn, trên bàn chỉ còn vài món mặn đã nguội ngắt, chẳng còn gì hấp dẫn.

“Tối qua sao về muộn vậy?” An Cẩn Tri uống một ngụm cháo rồi cau mày hỏi, “Đi quán bar à?”

An Tình gật đầu, giọng nhỏ nhẹ:

“Đúng vậy, đi cùng Bằng Sương.”

“Con suốt ngày… thiếu cùng…”

Chưa kịp nói hết câu, ông đã bị Thái Hi Vân đưa thìa cháo chặn lại.

“Giỏi ghê, mới về đã kết giao được bạn bè để cùng đi quán bar chơi.” An Yến thong thả ăn cháo, giọng hờ hững xen chút châm chọc.

An Tình tiếp lời, giọng bình thản nhưng ẩn ý sâu xa:

“Con không giống em trai, từ nhỏ đã lớn lên giữa đám trẻ con. Có thể kết giao được một người bạn, thật sự không dễ dàng.”

Sau khi chịu ánh mắt như đạn bắn của An Yến trong suốt bữa sáng, An Tình trở về phòng ngủ bù. Lòng bàn tay in chữ ký của Bùi Chi Tấn đã bị rửa trôi, nhưng trên áo thun hôm qua vẫn còn vết mực. Khi giặt đồ, cậu cẩn thận gấp chiếc áo ấy lại, giữ kỹ chỗ có nét chữ.

Điện thoại của Thái Bằng Sương reo lên đúng lúc An Tình ngủ say đến mức không phân biệt nổi trời đất.

“Không phải anh nói muốn đến công ty của Phong ca xem sao? Giờ vẫn chưa dậy à?” Giọng Thái Bằng Sương vẫn tràn đầy sức sống, chẳng nghe ra chút nào là người vừa uống say tối qua.

An Tình vừa tỉnh dậy, còn ngơ ngác, liếc ra cửa sổ đã thấy trời ngả hoàng hôn. Cậu nhận ra mình đã ngủ từ sáng đến tận chiều.

Cậu không nói gì, chỉ khẽ “ừ” một tiếng.

“Tối nay em hẹn Phong ca ăn cơm, anh đi không?”

“Không đi, đầu anh đau lắm.”

Thái Bằng Sương “à” một tiếng, rồi hỏi tiếp:

“Hôm qua anh trả hóa đơn à?”

An Tình im lặng.

“Đều là Diệp Thính Vũ giở trò!” Thái Bằng Sương nói. “Lần sau em dẫn anh đi tìm Trúc Giang trả đũa.”

An Tình không muốn dính líu vào mâu thuẫn giữa Thái Bằng Sương và Diệp Thính Vũ, bèn nói:

“Lần này đáng ra anh cũng nên mời, lần sau các em trả cũng được. Nhưng anh uống nhiều quá, giờ vẫn chóng mặt, nên không đi cùng đâu.”

Bên kia, Thái Bằng Sương dường như đang ở một nơi náo nhiệt:

“Vậy mai em đưa anh đến Đỉnh Phong Giải Trí, anh thích tiểu minh tinh nào thì chọn.”

An Tình: “…”

Tin nhắn của Thái Hi Vân báo tối nay họ không về ăn cơm, bà quản gia biết chủ nhân vắng mặt, cũng không nấu bữa tối.

Một mình đứng trong căn biệt thự trống trải, gió đêm ùa vào, rõ ràng là đêm mùa hè, nhưng An Tình lại cảm thấy lạnh buốt như giữa mùa đông.

Đúng lúc ấy, điện thoại reo, An Tình hơi ngẩn ra, ngoài Thái Bằng Sương, cậu thật sự không nghĩ ra còn ai sẽ tìm mình.

Tin nhắn từ Bùi Chi Tấn:

“Tiểu thiếu gia, hôm nay đổi ý chưa?”

Nhìn thấy dòng chữ ấy, An Tình như từ giá rét mùa đông trở về những ngày xuân ấm áp, một dòng nước ấm từ trái tim lan khắp cơ thể.

Cậu gõ một đoạn tin thật dài, nhưng đọc lại thấy không ổn nên xóa hết, lại chần chừ gõ một lý do khác để từ chối, nhưng vẫn thấy không ổn.

Bùi Chi Tấn gửi thêm một tin:

“Cậu đang viết tiểu thuyết đấy à?”

An Tình nhìn bóng mình phản chiếu trên màn hình, mặt nóng bừng đến đỏ cả cổ. Cậu gần như có thể tưởng tượng ra gương mặt và biểu cảm của Bùi Chi Tấn lúc nhắn câu này cho mình.

Khóe miệng khẽ cong lên, nụ cười ấy giống hệt như lúc anh xuất hiện trong một bộ phim nào đó, nhẹ nhàng mà lay động lòng người.

An Tình nhắn:

“Hiện tại anh đang thật sự khó khăn sao? Tôi có thể giúp được gì cho anh không?”

Nghĩ một lát, cậu lại gõ thêm, có phần do dự:

“Anh đừng đi tiếp rượu nữa, nếu thiếu tiền, tôi có thể cho anh mượn.”

Chữ “mượn” này, cậu cố ý dùng để giữ cho Bùi Chi Tấn chút tự trọng, An Tình không muốn người như anh phải hạ mình đến thế.

Bùi Chi Tấn trả lời:

“À, tôi vẫn ổn, cũng không thiếu tiền lắm, chỉ là muốn đóng phim thôi.”

“Cậu thật sự không muốn suy nghĩ lại sao?”

An Tình cắn môi, trong lòng rối bời. Khi ở căn cứ, cậu đã nghe không ít chuyện bên lề, biết rằng nhiều diễn viên nhỏ ở tầng dưới cùng vì muốn có cơ hội mà đành bất đắc dĩ…

An Tình nhắn lại:

“Tôi… chỉ có thể cho anh tiền thôi, chứ chuyện khác chắc cũng không giúp được.”

Bùi Chi Tấn đáp:

“Vậy được, tôi đi tìm người khác.”

Bàn tay An Tình run lên, ly nước trong tay đổ ra một nửa, cậu vội buông ly xuống:

“Anh đừng như vậy, để tôi cố gắng… đừng tìm người khác.”

Bùi Chi Tấn:

“Vậy tôi chờ tin tốt từ cậu.”

An Tình như mất hết sức lực, ngã vật xuống sofa, mồ hôi lấm tấm trên trán.

Nhưng cậu có thể giúp gì cho Bùi Chi Tấn đây?

Mang theo câu hỏi ấy, An Tình lại chìm vào giấc ngủ.

Bùi Chi Tấn, sau khi trả lời tin nhắn của An Tình, tiện tay ném điện thoại sang một bên.

“Anh à, rốt cuộc anh định thế nào đây? Fans của anh đang hỏi công ty cho câu trả lời kìa. Anh còn khen lại fans, rồi rảnh rỗi ở đây trêu đùa cậu bạn nhỏ.” Thời Chí đứng ngồi không yên, lo lắng đi tới đi lui bên bàn trà.

“Tôi muốn nghỉ một thời gian.” Bùi Chi Tấn tâm trạng rất tốt, hiếm khi nói chuyện không kèm gai nhọn.

“Nghỉ thì nói thẳng với Diệp tổng một tiếng là được mà. Giờ thì ầm ĩ cả lên rồi, mấy fans quá khích sắp đập nát tòa nhà Đỉnh Phong mất.” Thời Chí càng lúc càng đi nhanh hơn, như thể dưới chân đang cháy.

“Ai biết lúc đó bị phóng viên chụp được chứ, cho Tổng Diệp chịu trận thay đi.” Bùi Chi Tấn thản nhiên nói, rồi liếc Thời Chí: “Nếu cậu định đi thì đi luôn đi.”

Thời Chí lập tức ngồi xuống cạnh sofa, nhưng lại không chịu yên, chân bắt đầu rung lên.

“Rung nữa là tôi chém chân đấy!” Bùi Chi Tấn quát.

Thời Chí tức mà không dám cãi, anh ta là một trong số rất ít người ở công ty biết thân phận thật của Bùi Chi Tấn, nên phải cung phụng như tổ tông, thỉnh thoảng còn bị anh mỉa mai nữa.

“Fans nhiệt tình lắm, chắc trụ được vài ngày chứ?” Bùi Chi Tấn hờ hững, “Gần đây sức khỏe ông già không tốt, đám đàn em bên dưới cũng bồn chồn cả, tôi phải để mắt một chút.”

Thời Chí vội hỏi:

“Vậy anh còn…”

“Trêu cậu ấy thôi mà, cậu tưởng thật à?” Bùi Chi Tấn liếc chiếc điện thoại im lìm của mình, “Tôi muốn luyện thêm kỹ thuật diễn.”

Thời Chí hừ mũi khinh thường:

“Anh cũng giỏi thật.”

Bùi Chi Tấn cười:

“Cũng tạm.”

Nói chuyện với anh chỉ tổ tức chết, Thời Chí dứt khoát bỏ qua:

“Thôi, tôi đi nghe ngóng công ty bàn bạc ra sao, anh tự lo cho mình đi, đừng làm quá.”

“Sao lại quá được.” Bùi Chi Tấn nhắm mắt nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau, khi An Tình thức dậy, cậu cảm thấy người khoan khoái hẳn, chỉ là bụng đói meo.

Vừa đánh răng, cậu vừa nhìn vào mái tóc rối của mình và đưa ra một quyết định quan trọng.

Cậu không thể để Bùi Chi Tấn đi tìm người khác, vậy nên chỉ còn cách tự mình nghĩ cách giúp anh.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải dọn khỏi nhà họ An, có chỗ ở riêng. Dù Bùi Chi Tấn nói mình có tiền, An Tình biết anh chỉ đang nói giảm nói tránh.

Tiếp đó là nghĩ cách kiếm tiền, dù tiền không phải vạn năng, nhưng không có tiền thì đúng là không làm được gì. Cậu không có quyền lực, nhưng nếu có đủ tiền, cậu hoàn toàn có thể mua kịch bản cho anh, tạo điều kiện để anh tham gia đoàn phim.

Điều An Tình không ngờ là… cơ hội để rời khỏi nhà họ An lại đến nhanh như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play