Trước mắt An Tình là một mảnh tối đen tĩnh lặng, sâu thẳm đến mức khiến người ta nghẹt thở. Không gian xung quanh dường như rất rộng lớn, có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua núi rừng. Nhưng khi quay đầu lại, cậu nhận ra mình vẫn đang bị giam trong một chiếc lồng sắt nhỏ hẹp. Cậu mang móng vuốt của dã thú, nhưng vẫn không thể vượt qua được hàng rào đó để chạm đến ánh sáng mặt trời.

“An Tình, tỉnh lại, mau đi hóa trang. Lát nữa Bình Ngạn Thu sẽ đến.”

Một người đàn ông bước tới, thô lỗ đá mạnh vào chân cậu. Đế giày có đinh khiến bắp chân An Tình in lên một vết đỏ sẫm.

Cậu bừng tỉnh khỏi cơn đè nén trong mộng, cơn đau nhói ở chân giúp đầu óc lập tức tỉnh táo. Cậu nhanh chóng bò dậy khỏi mặt đất: “Được rồi, em đi ngay đây.”

Trời vẫn còn tối đen, An Tình nhìn lên trời, âm thầm đoán giờ chắc khoảng hai, ba giờ sáng.

Đã hơn một năm, mỗi ngày cậu đều sống trong căn cứ quay phim này. Gặp may thì được đóng vai xác chết, kiếm được suất cơm hộp lót dạ. Gặp xui thì vài ba ngày không có việc làm cũng là chuyện thường.

Vài tháng trước, bộ phim tiên hiệp cổ trang Bằng Tiêu có nam chính là tiểu sinh nổi tiếng Bình Ngạn Thu bắt đầu quay tại đây. Trong một lần quay cảnh đánh nhau, Bình Ngạn Thu gặp chấn thương nghiêm trọng. Rất nhiều phân cảnh anh ta không thể tự mình hoàn thành.

An Tình nhân cơ hội này, trở thành thế thân cho Bình Ngạn Thu. So với người thế thân cũ, An Tình có vóc dáng gần như giống hệt với Bình Ngạn Thu, thậm chí còn cao ráo hơn một chút. Sau khi hóa trang và tạo hình xong, gần như không ai nhận ra được sự khác biệt giữa hai người.

Đứng trước phòng hóa trang, An Tình dừng lại. Cả phim trường rộng lớn không có lấy một tia sáng. Cậu ngồi xuống trước cửa phòng, ôm gối nhìn lên bầu trời đêm, nơi chỉ có vài ngôi sao lẻ tẻ.

Cậu lại nhớ đến cái đêm đông đầu tiên đặt chân đến thành phố A. Khi đó, cậu lén lấy tiền trong nhà, đến nơi này với hai bàn tay trắng. Mùa đông ở thành phố A lạnh gấp nhiều lần so với quê cậu. Quần áo cũ rách khoác trên người chẳng thể cản nổi cái lạnh buốt xương.

Cậu co ro trong một góc đường, nhớ đến lời những người già trong thôn: nếu có ai chết vì rét, thi thể của họ chắc chắn sẽ mỉm cười. Cậu nghĩ, nếu mình cũng chết rét, có lẽ cũng sẽ cười, chắc sẽ không quá khó coi.

Đầu óc bắt đầu mơ hồ, cậu thử nhiều cách để mỉm cười. Cuối cùng không biết là nên cong môi hay cong mày thì đẹp hơn. Cậu chưa từng nghe chuyện “Cô bé bán diêm”, cũng không biết trước khi chết liệu có ai đến đón hay không.

Khi mắt sắp nhắm lại, thân hình nhỏ bé của cậu được phủ kín bằng một chiếc áo lông vũ rộng lớn. Cậu đã rất lâu không cảm nhận được hơi ấm như thế. Trên áo còn lưu lại một mùi hương nhẹ nhàng, cậu không biết nên diễn tả ra sao, chỉ biết đó là một mùi rất dễ chịu.

Người đó đến giữa gió tuyết, dùng áo lông vũ bao lấy cậu, rồi không ngừng xoa mặt cậu. Thấy mặt cậu bắt đầu hồng lên mới tiếp tục xoa tay và chân cho ấm.

Máu bắt đầu lưu thông trở lại. An Tình nửa mở mắt nhìn người trước mặt. Dưới ánh đèn đường vàng ấm, cậu thấy rõ đường nét sắc sảo nơi cằm anh, đôi môi mỏng mím lại, không chút khách khí: “Còn nhỏ mà đã học người ta bỏ nhà đi sao?”

An Tình muốn phản bác nhưng lại không thể thốt nên lời.

Người đó vốn định đưa cậu đến đồn cảnh sát, nhưng điện thoại trong túi cứ vang lên liên hồi như đòi mạng. Anh ta nghiến răng, móc túi ném hết tiền lẻ vào trong chiếc áo lông vũ của cậu: “Nhóc con, mau bắt xe về nhà.”

Dưới ánh đèn mờ nhạt, An Tình run rẩy mở tay áo ra xem những gì người ấy để lại. Một ít tiền lẻ, một chiếc áo ấm, và một cơ hội để sống sót.

Còn có một cái tên: Bùi Chi Tấn.

Ký ức tan biến, An Tình ngáp một cái, tựa đầu vào tường nghĩ ngợi.

Làm thế thân cho Bình Ngạn Thu là cơ hội mà rất nhiều người mơ có được. Vừa có phim để đóng, có tiền kiếm, thỉnh thoảng còn được ăn vặt, bánh kẹo. Nhưng chính vì được chọn nên cậu trở thành cái gai trong mắt những người khác.

Nhưng thực tế ra sao, họ chẳng ai biết rõ. Họ chỉ thấy vẻ ngoài gọn gàng, sạch sẽ của cậu.

Ký túc xá dành cho diễn viên quần chúng trong căn cứ, giá chỉ 200 tệ một tháng cho một chiếc giường tầng. Nhưng từ sau khi làm thế thân, An Tình gần như không thể ngủ yên một đêm trên giường. Giường của cậu lúc thì bị đổ nước, lúc thì chăn nệm bị ném xuống đất, giẫm đạp đầy dấu chân.

Cậu không để tâm, thường chọn một góc tường ngồi xuống, chỉ cần có thể nhắm mắt là đủ.

Cậu xin vào đoàn phim của Bình Ngạn Thu chỉ vì một lý do duy nhất — ở đó, cậu luôn nghe thấy một cái tên.

Bùi Chi Tấn.

Bùi Chi Tấn là nơi mềm mại nhất trong lòng cậu, là vùng đất thanh sạch mà những người bình thường không bao giờ chạm đến được.

“An Tình, sao hôm nay tới sớm vậy?” Chuyên viên trang điểm bước tới mở cửa, liền thấy cậu ngồi co ro một bên.

An Tình mang theo chút mệt mỏi trên gương mặt, nhưng vẫn cười tươi: “Hôm nay là cảnh quay cuối cùng rồi. Em không có điện thoại, sợ nhỡ thời gian.”

Trong thời gian ở căn cứ quay phim này, ngoài việc cố gắng sống sót, cậu còn học được rất nhiều điều. Đôi khi, tỏ ra một chút yếu thế, lại giúp bản thân sống dễ chịu hơn.

Sau khi hóa trang và mặc đồ diễn xong, An Tình ngồi thu mình một góc, chờ rất lâu, cuối cùng Bình Ngạn Thu mới lững thững đến muộn.

“Giải Phù Dung năm nay, người thắng giải người mới xuất sắc nhất lại không phải tôi!” Bình Ngạn Thu trông như đã thức trắng đêm, chuyên viên trang điểm phải cố che quầng thâm mắt cho anh ta.

Phòng hóa trang này đều là người của Bình Ngạn Thu. Về phần An Tình, anh ta căn bản chẳng hề để cậu vào mắt. Chỉ là một thế thân thôi, có thể làm nên trò trống gì? Anh ta có rất nhiều cách để dập cậu xuống.

Khi ánh mắt của Bình Ngạn Thu dừng lại trên người An Tình, anh ta bất giác khó chịu. Dù chỉ là thế thân nhưng An Tình lại có tạo hình còn giống nguyên tác hơn cả nam chính, quần áo rẻ tiền hơn nhưng vẫn không che nổi khí chất của cậu.

Sắc mặt vốn đã không tốt của Bình Ngạn Thu lại càng thêm khó coi.

Người đại diện vỗ nhẹ vai anh ta trấn an: “Không sao cả. Là do Bùi Chi Tấn gặp được kịch bản tốt thôi. Về diễn xuất, cậu không thua kém gì hắn cả.”

Ngồi rụt lại như một cây nấm nhỏ, An Tình lập tức vểnh tai lên.

Bùi Chi Tấn. Lại là Bùi Chi Tấn.

Anh đoạt giải sao? Thật giỏi.

Tiếng đập bàn vang lên bên tai cậu, kèm theo tiếng nghiến răng ken két: “Anh ta có gì giỏi? Người thay vai giữa chừng, tôi mới là người học chính quy đấy! Mắt mấy vị giám khảo đều mù rồi sao?”

Người đại diện vội vàng dỗ dành: “Được rồi được rồi. Chúng ta cứ diễn cho tốt bộ phim này. Nghe nói bộ phim này là để nhắm đến giải thưởng đấy. Dù bỏ lỡ Phù Dung, vẫn còn Ngọc Lan, thậm chí là giải quốc tế. Cơ hội vẫn còn nhiều.”

Sau khi trấn an được Bình Ngạn Thu, chuyên viên trang điểm bắt đầu tăng tốc. Cảnh quay của anh ta sắp bắt đầu rồi.

Bình Ngạn Thu nhìn An Tình rời khỏi phòng hóa trang, liền gọi trợ lý của mình tới, ghé sát tai hắn căn dặn vài điều.

Hôm nay tâm trạng hắn vốn đã chẳng tốt, mà An Tình lại vừa vặn đụng trúng họng súng. Muốn mình vui vẻ một chút, cách tốt nhất chính là khiến An Tình khổ sở hơn một chút.

Lúc An Tình lết từ bùn đất ra ngoài, cả gương mặt đều lấm lem, quần áo trên người cũng chẳng còn nhìn ra được màu trắng ban đầu. Sau phân cảnh này, cậu còn phải quay thêm một cảnh bị đánh nữa.

Tất nhiên, những cảnh như vậy thì Bình Ngạn Thu sẽ không bao giờ tự thân đóng.

An Tình qua loa lau mặt, chỉnh lại trang phục một chút rồi lập tức quay trở lại trường quay. Đoàn phim không bao giờ cho phép cậu nghỉ ngơi đủ lâu, vì với họ, mỗi phút giây trôi qua đều là tiền bạc.

Bình thường quay cảnh đánh nhau, mọi người chỉ cần làm động tác tượng trưng là được, không ai thực sự ra tay.

Nhưng vừa bắt đầu quay, An Tình đã nhận ra điều gì đó không đúng. Những diễn viên phụ phối hợp diễn với cậu lần này, gần như cú nào cũng thật tay thật chân. Nắm đấm nện thẳng vào người, khiến cậu không kịp tránh.

Trong khóe mắt, cậu thấy Bình Ngạn Thu đứng một bên, dưới đáy mắt là nụ cười âm hiểm lạnh lẽo.

Những người đang diễn cùng lúc này đều là những kẻ trước giờ không ưa An Tình, nay có cơ hội công khai ra tay, bọn họ sao có thể bỏ qua.

Vốn là cảnh đơn giản, nhưng vì diễn viên phối hợp liên tục NG, nên An Tình bị đánh đi đánh lại không biết bao nhiêu lần. Đến khi cảnh quay kết thúc, khóe môi cậu, đuôi mắt đều đỏ bừng vì xung huyết, trên người chẳng rõ đã bầm tím đến mức nào.

“Cực khổ rồi, Tiểu An.” Bình Ngạn Thu nâng ly nước đứng từ xa, như thể sợ An Tình đến gần sẽ làm hắn hít phải mùi gì đó khó chịu.

An Tình mỉm cười, kéo giãn khóe môi đã bị thương, đau đến tê dại: “Không sao cả. Hôm nay tâm trạng anh dễ chịu hơn chưa?”

Giọng cậu không nhỏ, ít nhất những người xung quanh đều nghe thấy.

Sắc mặt Bình Ngạn Thu thoáng trầm xuống. Hắn bước tới gần An Tình, giả vờ thân thiết mà vỗ vai, thực tế lại dùng sức rất mạnh khiến An Tình đau đến toát mồ hôi lạnh.

“Làm gì có chuyện tôi không vui? Cậu nhạy cảm quá rồi.”

An Tình nhịn đau, cười có chút áy náy: “Là tôi nghe nhầm, xin lỗi anh.”

Tư thế cúi đầu xin lỗi của cậu quá mức thấp kém, khiến một bụng tức của Bình Ngạn Thu cũng chẳng thể phát tiết ra được, đành nghẹn trong lòng rồi bỏ đi.

An Tình nhìn mình trong gương, gương mặt dơ bẩn lem nhem, bỗng bật cười. Ở trước mặt Bình Ngạn Thu phải làm “cháu ngoan” như vậy, ngày thường không thiếu gì chuyện phải nghe hắn nói xấu Bùi Chi Tấn. Nhưng hôm nay, cuối cùng cũng khiến hắn khó chịu được đôi chút.

“An Tình, có người tìm cậu.”

Cậu thờ ơ đáp lại. Dạo gần đây đã không ít lần có người dùng cái trò cũ rích này. Họ nói có người tìm cậu, nhưng chỉ cần cậu bước ra ngoài là cửa lập tức bị khóa lại, gõ thế nào cũng không ai mở.

Cậu đi đến cổng căn cứ quay phim. Trước mắt chỉ có một chiếc siêu xe lặng lẽ đậu đó, ngoài ra không còn gì khác.

Khóe môi khẽ cong lên, cậu tự giễu, quả nhiên lại là ảo tưởng của mình.

“Chào cậu, là An Tình phải không?”

Từ chiếc xe bước ra một người đàn ông mặc tây trang giày da, ánh mắt đánh giá cậu từ trên xuống dưới. Nhìn ánh mắt của hắn, An Tình bỗng có cảm giác mình giống như một món hàng đang bị cân đo đong đếm giá trị.

“Anh là ai?”

Người kia lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp, đưa cho An Tình.

“Tôi là luật sư của nhà họ An ở thành phố A. Bây giờ yêu cầu cậu đi theo tôi làm một cuộc xét nghiệm ADN.”

An Tình sững sờ đứng tại chỗ. Cậu mấp máy môi, định nói gì đó nhưng phát hiện cổ họng khô khốc, chẳng thể thốt nên lời.

“Nhà họ An?”

Thấy dáng vẻ cậu như vậy, luật sư đã đoán được trong lòng cậu đang nghĩ gì, giọng nói thoáng vẻ khinh thường.

“Mau đi thôi. Tôi còn rất nhiều việc phải làm.”

An Tình hỏi khẽ:

“Tôi có thể về nhà thu dọn ít đồ không?”

“Thu dọn cái gì? Nếu kết quả giám định không phải, cậu sẽ quay về. Còn nếu là, cậu cũng chẳng cần phải giữ lại đống rác rưởi ấy.”

Luật sư trừng mắt nhìn cậu.

“Lên xe.”

An Tình mơ màng đi theo ông ta lên xe, cũng mơ màng làm xét nghiệm. Cậu giống như một con rối gỗ, người ta đẩy một cái mới chịu nhúc nhích một chút.

Kết quả giám định trả về rất nhanh, chỉ qua ngày hôm sau đã có người đến đón cậu về nhà họ An.

Siêu xe dừng lại trước khu trọ cũ nát, An Tình lặng lẽ thu dọn hành lý. Đồ đạc chẳng có bao nhiêu, đếm tới đếm lui cũng chỉ có hai chiếc áo thun và một chiếc áo lông vũ đã không thể mặc nổi nữa. Tất cả được nhét vào một chiếc túi rách cũ.

“Ai u, có người gặp may cứt chó à?”

“Không chừng là bán thân rồi.”

“Cũng đúng thôi, nhìn từ đầu đến chân, chỉ có khuôn mặt là coi được chút đỉnh.”

“Phát tài rồi thì đừng quên anh em tụi này đấy.”

Những lời mỉa mai An Tình đều nghe rõ mồn một, nhưng cậu chẳng còn sức để cãi lại bọn họ. Trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người, cậu bước ra khỏi căn phòng chật hẹp.

Từ cái phòng bé tí ngột ngạt bước ra, trước mắt là khoảng trời cao rộng, nhưng tương lai lại mù mịt xa xôi.

An Tình nhìn cảnh vật bên ngoài đang dần trôi qua khỏi ô cửa xe, trong lòng ngoài mờ mịt, còn có một chút mong chờ mơ hồ.

Cậu siết chặt hành lý trong tay, như muốn từ đó hút lấy một chút dũng khí để đối mặt với tương lai chưa rõ.

Xe nhanh chóng dừng lại trước một căn biệt thự lớn.

An Tình bước xuống xe, đứng yên một chỗ, tay nắm chặt chiếc túi hành lý duy nhất.

Cậu mặc một chiếc áo thun trắng đã giặt đến ngả màu, quần thì sờn rách, đôi giày dưới chân cũng đã há mồm ở bên sườn. Một người giúp việc đứng ở cửa bật cười.

“Trương luật sư, đây là cậu chủ mà anh tìm về sao?”

Trương luật sư chỉ lắc đầu, rồi dẫn An Tình bước qua cánh cổng lớn.

“Ông chủ, đây là An Tình.” Ông ta đẩy An Tình về phía người đàn ông trước mặt.

An Tình cứ thế đứng trước mặt nhà họ An. Cậu thu mình lại, ngượng ngùng, khuôn mặt còn vết thương, tóc thì nhuộm trắng, trông như một kẻ lưu manh chẳng ra gì.

An Cẩn Tri cau mày hỏi Trương luật sư:

“Anh không đón sai người chứ? Tại sao lại là một người như thế này?”

Khoảnh khắc ấy, cả người An Tình như rơi vào hầm băng, dòng máu toàn thân cũng như đông cứng lại. Bao nhiêu mong chờ phút chốc hóa thành từng mũi tên nhọn, đâm thẳng vào trái tim cậu.

“Không sai đâu, tôi đã tận mắt nhìn cậu ta làm xét nghiệm ADN.”

Trương luật sư đưa tờ giấy xét nghiệm trong tay cho An Cẩn Tri, lại liếc nhìn An Tình một cái.

“Không thể sai được.”

An phu nhân, Thái Hi Vân vừa nhìn thấy kết quả ADN, nước mắt liền không kìm được mà tuôn rơi. Tờ giấy mỏng tang rất nhanh bị ướt nhòe. Bà cố gắng nhìn An Tình, nhưng hàng nước mắt mơ hồ khiến bà chẳng thấy rõ gương mặt con mình.

Bà định bước tới ôm cậu một cái, nhưng bị An Yến bên cạnh kéo lại.

“Mẹ, trên người anh ta…”

Chưa cần nói hết, ý tứ đã quá rõ ràng.

An Tình lúc này mới dần hồi phục tinh thần sau cú sốc ban nãy, tay chân cũng dần lấy lại cảm giác.

Chút mong chờ ấy, lẽ ra đã nên tan biến từ một năm trước, cái ngày cậu rời khỏi trung tâm nghiên cứu gen.

Sau hơn một năm sống kiếp vai phụ tầm thường, cậu đã quen với những màn kịch như thế này rồi.

Bây giờ, An Tình cúi đầu, khóe môi chợt thoáng qua một nụ cười. Nhưng nụ cười ấy không có chút ấm áp nào. Không mong đợi, cũng sẽ không còn thất vọng.

Ngẩng đầu lần nữa, trong mắt cậu tràn đầy nước, long lanh mà chưa rơi xuống. Chớp mắt một cái, hàng mi cong cong dính nước, trông càng thêm yếu đuối đáng thương.

Diễn à? Cậu cũng biết diễn đấy chứ.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play