An Tình từng nghĩ, nếu sau này có thể gặp lại Bùi Chi Tấn, thì sẽ là trong hoàn cảnh như thế nào. Có lẽ là ở buổi gặp fan, cậu sẽ đưa poster ra nhờ Bùi Chi Tấn ký tên; hoặc cũng có thể là ở rạp chiếu phim, cậu được tận mắt thấy anh ấy diễn xuất trên màn ảnh rộng. May mắn nhất, có lẽ là Bùi Chi Tấn tới căn cứ của họ để quay phim, khi đó cậu còn có cơ hội làm thế thân cho anh.
Dù là tình huống nào đi nữa, An Tình cũng từng nghĩ bản thân sẽ cảm thấy biết ơn và ngưỡng mộ, thậm chí tắm gội sạch sẽ, dâng hương nghiêm túc để thể hiện lòng thành kính.
Nhưng tuyệt đối không phải là tình huống như bây giờ, trong bụi hoa tối tăm không ánh đèn, phía sau cậu là những ánh mắt lạnh như viên đạn, sắc như lưỡi dao. Bộ vest dày nặng trên người đè ép khiến sống lưng cậu như bị bẻ gãy. Cậu như thể đang sống trong một bộ phim, ngày ngày phải đeo lên gương mặt giả tạo để tồn tại.
Còn Bùi Chi Tấn… Nghe thấy giọng anh qua điện thoại, An Tình mới sực nhớ hôm nay trên các diễn đàn buôn chuyện nói anh bị “đóng băng” sự nghiệp hóa ra không phải lời đồn. Nhưng người như anh tốt như vậy, sao có thể bị phong sát, bị giấu đi?
Và tại sao anh lại xuất hiện ở tiệc nhà họ An?
Cuối cùng, An Tình vẫn không thể lấy đủ dũng khí bước ra gặp anh một lần. Cậu chỉ đứng chết lặng trong bóng tối, đến khi nghe thấy tiếng bước chân anh rời đi, mới chậm rãi đi ra. Chỉ kịp nhìn thấy bóng lưng anh, cao lớn, anh tuấn, đầy khí chất.
Trong lòng có chút hụt hẫng, cũng có phần nhẹ nhõm.
Cậu đứng ngoài trời quá lâu, gió đêm se lạnh, xua tan hết nỗi bức bối trong lòng. Hít một hơi thật sâu, cậu quay lại sảnh chính của khách sạn.
Dạ tiệc vẫn náo nhiệt, ánh đèn rực rỡ, người người nói cười không dứt. Mỗi người đều có một vòng tròn riêng, mà An Tình thì không thuộc về bất kỳ vòng tròn nào. Cậu cứ thế lang thang ngoài rìa sự huyên náo, lạc lõng và trơ trọi.
Vừa mới cầm lấy một cái kẹp, định nếm thử chiếc bánh kem nhìn cực kỳ đẹp mắt kia, bên cạnh đột nhiên có người lao tới, kéo tay cậu đi:
“Cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi! Anh vừa rồi trốn đi đâu thế?”
An Tình bị kéo giật một cái, lảo đảo suýt ngã. Cậu vội vàng giữ chặt cổ tay đối phương mới miễn cưỡng đứng vững. Ngước mắt nhìn người kia, vóc dáng gần bằng mình, tóc chải chuốt cẩn thận, đôi mắt to tròn, khuôn mặt cũng tròn tròn. Kiểu tóc gọn gàng khiến cả người cậu ta trông quá mức chỉn chu, khiến An Tình không khỏi cảm thấy khó chịu.
Không xác định được thân phận của người này, An Tình đành phải kéo tay cậu ta lại, hỏi:
“Cậu là ai?”
Người kia, Thái Bằng Sương định đưa tay xoa tóc, nhưng nhớ ra đây là kiểu tóc mới làm hôm nay, đành nhịn lại, chỉ chà tay lên quần mình:
“Em là em họ của anh mà. Hồi nhỏ chúng ta còn chơi chung nữa đấy.”
Hồi ức thời thơ ấu đối với An Tình đã hoàn toàn mờ nhạt. Lúc mới đến thôn, cậu còn nhớ được đôi chút, nhưng sau này không dám nghĩ lại nữa, cũng chẳng còn nhớ rõ gì nữa.
“Anh không nhớ cũng bình thường.” Thái Bằng Sương kéo cậu vào một góc không người, nhỏ giọng nói:
“Hồi đó cô nói anh bị bỏ rơi, em khóc mấy ngày liền. Sau này nghe nói tìm lại được anh, em vừa nhìn đã biết không phải! Nhưng chẳng ai tin em cả.”
“Họ đưa một người tên An Yến về, vừa không lễ phép, lại chẳng đẹp trai. Sao họ có thể nhận nhầm người như thế được chứ?” Thái Bằng Sương tức giận nói rồi lại vươn tay nhéo má An Tình:
“Hồi nhỏ anh đáng yêu như búp bê Tây Dương, đến mức em còn muốn lén bắt anh về nhà mình nuôi cơ mà.”
An Tình sững người, cuối cùng cũng hiểu vì sao Viện nghiên cứu gen không thể tìm thấy thông tin về cậu, bởi vì cậu đã sớm bị người khác thay thế rồi.
Một bên, Thái Bằng Sương vẫn còn lải nhải liên tục:
“Em thật sự nghi dượng bị mù, cô cũng mù, cái tên An Yến đáng ghét kia sao có thể là anh được!”
An Tình không biết phải chung đụng thế nào với người cứ xử sự như đã thân quen sẵn, nên chỉ biết mỉm cười nhìn cậu ta.
Thái Bằng Sương vừa thấy cậu cười liền ôm ngực than vãn:
“Trời ơi, phải làm sao bây giờ, em lại càng muốn đem anh trộm về nhà! Anh đừng cười với em nữa!”
“Anh không nhớ gì về chuyện hồi nhỏ cả, sao em vẫn còn nhớ được?”
An Tình thu lại nụ cười trên môi, nghiêm túc nói chuyện với Thái Bằng Sương.
“Anh cứ cười đi.”
Thái Bằng Sương cười hì hì, trông có vẻ ngốc ngốc thật thà.
“Em cũng không biết vì sao, chỉ là nhớ được thôi. Em hồi nhỏ nói gì là nhớ đấy. Mà em sẽ không nói cho anh biết chuyện An Yến vừa được đón về nhà đã đái dầm suốt một tuần đâu!”
An Tình: ……
Thái Bằng Sương nghiêm túc dặn dò:
“Về sau anh đừng chơi với An Yến nữa. Mấy người bọn họ chẳng ai là người tốt cả, đều rất gian xảo, nhất là cái tên Diêm Gia Ngọc kia.”
An Tình gật đầu, tỏ ý mình đã hiểu.
“Anh chắc đã chịu không ít khổ cực.”
Trên gương mặt tròn trịa của Thái Bằng Sương thoáng hiện nét buồn.
“Lúc nhỏ anh vừa nói chuyện vừa cười đều đáng yêu lắm…”
Ngữ khí ấy, nghe còn giống như một người anh trai đang nói.
Trong lòng An Tình dâng lên muôn vàn cảm xúc, nhưng mở miệng ra lại không biết phải nói gì. Cậu chỉ nhẹ nhàng vỗ vai Thái Bằng Sương, khẽ nói:
“Anh ổn mà, cảm ơn em.”
Thái Bằng Sương là người đầu tiên quan tâm đến cuộc sống trước kia của cậu sau khi trở lại nhà họ An.
“Nhớ kỹ, nhất định đừng có chơi với An Yến. Sau này anh muốn đi đâu chơi hay có chuyện gì thì cứ tìm em!”
Cậu ta lấy điện thoại ra, định thêm thông tin liên lạc của An Tình.
Thấy An Tình thao tác điện thoại còn có chút vụng về, Thái Bằng Sương lại thấy chua xót trong lòng.
“Em đưa anh đi gặp bạn của em!”
Không để An Tình kịp phản ứng, hắn đã kéo tay cậu rảo bước về phía vòng tròn bạn bè của mình.
“Ơ kìa, Thái tiểu béo lại dẫn đến một đồng minh mới sao?” Giọng nói lành lạnh của Diêm Gia Ngọc vang lên phía sau lưng Thái Bằng Sương, như âm hồn không tan, “Dẫn loại người tay chân không sạch sẽ như vậy, cậu vẫn coi là báu vật à?”
“Anh nói bậy!” Thái Bằng Sương vốn chẳng bao giờ có thái độ tốt với Diêm Gia Ngọc, lập tức chắn trước mặt An Tình, “Anh họ của tôi tuyệt đối không phải loại người như vậy!”
“Thái tiểu béo, cậu nhận nhầm rồi, đây mới là anh họ thật của cậu.” Diêm Gia Ngọc đưa tay đẩy An Yến, người đi theo sau hắn đến trước mặt Thái Bằng Sương, “Thứ kia mới là cái gì anh họ chứ.”
“Tôi khinh! Tôi từ nhỏ đã biết hắn không phải anh họ tôi rồi, chỉ có người lớn mắt bị mù mới tin như vậy thôi.” Thái Bằng Sương che mũi, lui ra sau một bước, “Tôi chỉ công nhận một mình anh ấy là anh họ của tôi.”
An Tình nhẹ nhàng nhéo tay Thái Bằng Sương, khẽ chớp mắt với hắn, rồi lại cụp mi xuống. Hàng lông mi thật dài rũ xuống, che giấu tâm tư trong đáy mắt. Một lúc sau, cậu mới lên tiếng:
“Em trai và Diêm tổng thân thiết như vậy, tôi thật sự rất mong cũng có được một người… bạn như thế.”
Hai từ “bạn bè” mà An Tình nói ra nghe quanh co, uẩn khúc. Vừa rồi chỉ nghe nói An Yến có một nhóm bạn nhỏ thân thiết, bây giờ nhìn tận mắt, người lại còn nhiều hơn cậu tưởng.
Diêm Gia Ngọc không hiểu sao mình lại cứ bị kéo vào chuyện này mãi. Rõ ràng ban nãy An Yến đã giải thích rất lâu, hắn cũng đã tin là mình hiểu lầm cậu ta. Vậy mà giờ lại bị An Tình khơi lại, trong lòng hắn chợt lạnh, theo bản năng lùi khỏi An Yến vài bước.
“Tôi đã xin lỗi rồi, em trai.” An Tình đưa tay lau khóe mắt, dù thực chất chẳng có giọt nước nào, cơ thể nhỏ bé khẽ nép vào bên cạnh Thái Bằng Sương, “Tôi chỉ muốn cố gắng hòa nhập với gia đình này, tôi chưa từng có ý tranh giành gì với cậu cả.”
“Đủ rồi đấy, An Yến! Anh cướp lấy cuộc sống của An Tình, hưởng thụ bao nhiêu năm sự hậu đãi của nhà họ An, tại sao còn luôn tỏ ra như người bị hại thế hả?”
Lời nói này của Thái Bằng Sương giống như một tiếng chuông thức tỉnh người xem kịch.
Ngay cả đám bạn của An Yến, lúc này cũng đổi ánh mắt nhìn cậu ta.
“Anh xin lỗi A Yến, chuyện này xem như bỏ qua. Tốt nhất là nhớ kỹ những gì chính miệng anh đã nói. Nếu để tôi biết anh có ý định tranh giành gì với A Yến, tôi sẽ khiến anh sống không nổi đâu.” Diêm Gia Ngọc không muốn tiếp tục dính dáng đến chuyện này, nhưng cũng không quên hôm nay tới là để làm dịu cơn giận cho huynh đệ của mình.
An Tình thẳng người đứng dậy. Sau khi nghe Diêm Gia Ngọc nói, cậu cúi người chín mươi độ, đối diện với An Yến.
Giọng cậu run run, như thể vô cùng sợ hãi:
“Thật xin lỗi… thật sự xin lỗi…”
Thái Bằng Sương thật sự không thể chịu nổi nữa, lập tức kéo An Tình rời đi. Khi đi ngang qua Diêm Gia Ngọc, hắn còn không quên giơ ngón giữa ra trước mặt đối phương.
An Yến khi nhìn thấy cảnh An Tình khom người cúi đầu xin lỗi, rốt cuộc cũng nhận ra mọi chuyện đã vượt ra khỏi tầm kiểm soát của mình. Những ánh mắt xung quanh, như dao cắt vào tim, khiến cậu cảm thấy khó thở. Cậu vốn không nghĩ sự việc sẽ thành ra thế này, ban đầu chỉ là muốn Diêm Gia Ngọc ra mặt cảnh cáo An Tình một chút. Nhưng cậu lại không ngờ, An Tình lại có thể trước mặt đông người như thế, không màng thể diện, cúi đầu xin lỗi đến mức nhún nhường.
Rõ ràng không phải lỗi của cậu, nhưng cuối cùng lại thành ra như thể cậu là người sai.
“Đúng là một màn kịch hay đấy.” Bùi Chi Tấn đứng trong một góc khuất, nơi không ai để ý tới, nhẹ nhàng nhấp một ngụm champagne, sau đó nhíu mày đầy ghét bỏ.
Gương mặt anh chìm nửa sáng nửa tối trong ánh đèn giao nhau. Vẻ mặt lười nhác pha lẫn tùy tiện, góc cằm sắc nét càng thêm nổi bật khi hắn hơi ngửa đầu lên, toát ra một vẻ quyến rũ khó tả.
Người đi cùng hắn quả thật sốt ruột muốn chết: “Hôm nay anh đến đây làm gì thế?”
Bùi Chi Tấn cười khẽ, nụ cười không chạm đến đáy mắt: “Không phải đến để xem người mà nhà họ An chuẩn bị cho tôi là dạng gì sao?”
“Thấy rồi thì đi đi cho tôi nhờ.” Thời Chí kéo tay áo anh, vẻ mặt lo lắng, “Anh đừng quên bây giờ anh đang là tiêu điểm bị dư luận nhắm vào. Đám phóng viên kia chờ moi tin về anh từng phút. Vậy mà anh lại chạy đến cái tiệc rượu chán ngắt này làm gì…”
Thời Chí cảm thấy mấy cọng tóc trên đầu mình sắp rụng sạch vì tổ tông này, sốt ruột mà cứ đi qua đi lại.
“Được rồi, đi thì đi.”
Sau khi xem xong một màn kịch, Bùi Chi Tấn cũng chẳng còn hứng thú, đội mũ lên định rời khỏi.
Nhưng vừa đến cửa, anh lại bị người chặn lại.
An Tình vừa mới thoát khỏi sự lôi kéo của Thái Bằng Sương. Nhà họ An không ai để ý tới cậu, cũng không có ai đi tìm. Khi đến gần cửa, cậu bỗng nhìn thấy Bùi Chi Tấn đầu đội mũ đang chuẩn bị rời đi.
An Tình không hiểu tại sao mình lại như vậy, có lẽ là do đầu óc bị rối loạn, thế là liền đứng ra, chắn đường Bùi Chi Tấn.
Thật là, cậu rất muốn đào một cái hố chôn mình cho xong. Nhưng lúc này, Bùi Chi Tấn lại dừng lại, đứng tại chỗ nhìn cậu.
An Tình khẽ run, khó khăn mở miệng:
“Tôi… tôi là thần tượng của anh, có thể… có thể ký tên cho tôi được không?”
Nghe xong, Bùi Chi Tấn bật cười khẽ. Lúc đó, An Tình mới nhận ra mình nói ngược: “Không phải… là… là anh là thần tượng của tôi…”
Nói xong rồi, cậu lại lục lọi khắp người, phát hiện không mang theo gì thích hợp để ký tên. Đành đưa tay ra trước mặt Bùi Chi Tấn, nhỏ giọng:
“Nếu không… anh ký lên tay tôi đi!”
An Tình cứ thế giơ tay ra, đặt trước mặt anh. Đầu óc ngắn mạch đến mức không nhận ra… hiện tại hai người đâu có cây bút nào.
Bùi Chi Tấn chỉ đứng đó, lặng lẽ nhìn cậu như nhìn một đứa ngốc.
Cuối cùng, Thời Chí thật sự không chịu nổi nữa, kéo tay Bùi Chi Tấn đi tiếp: “Lần sau nhé, lần sau ký cho cậu.”
An Tình thất vọng rụt tay lại.
Bùi Chi Tấn lại hất tay Thời Chí ra, giọng nói nhẹ mà vang lên giữa hành lang:
“Tôi bị phong sát rồi, sau này chẳng còn cơ hội ký tên gì đâu.”
“Tôi… tôi có tiền! Tôi có thể giúp anh!” An Tình vội vàng thu tay lại, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm ngẩng mặt lên nhìn anh. Nhưng chỉ vừa nhìn thoáng qua thôi, từ trán xuống đến cổ cậu đã đỏ bừng, như thể sắp rỉ máu.
“Tôi thật sự có tiền.”
Bùi Chi Tấn bước lại gần cậu một chút, giọng trêu chọc nhưng lại mang chút nghiêm túc:
“Cậu… muốn bao nuôi tôi sao?”