Biệt thự chỉ có quần áo của anh, nên quần áo đưa cho Ôn Tinh Lan mặc cũng là của anh, quần dài thì kéo lê chạm đất.
Ôn Tinh Lan để chân trần lên sàn, hai tay ôm chặt eo anh, ngẩng đầu, trong mắt lấp lánh nước mắt rơi xuống.
Cậu vừa khóc vừa ôm anh thật chặt.
“Cái tên biến thái đó đang ở ngoài kia, em rất sợ hắn tìm được em.”
“Em muốn ngủ cùng anh, em không muốn ngủ một mình.”
Lục Tân An kéo cậu vào lòng, cúi đầu hôn lên đỉnh tóc mềm.
“Được rồi, đừng khóc, bảo bối sau này sẽ ngủ cùng *anh.”
(*) xưng anh nha:))
Anh cúi người bế cậu lên, rồi đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt người xuống mép giường.
Anh ngồi xổm trước mặt cậu, bàn tay to nắm lấy chân cậu.
Do chạy chân trần nên lòng bàn chân bị lạnh đến đỏ hồng, mắt cá chân phải còn sưng một cục.
Lục Tân An nhìn chỗ sưng, khẽ nhíu mày, đứng dậy đi lấy hộp thuốc.
Vừa mới đứng lên đã bị kéo ống tay áo.
“Em không đau, anh đừng đi.”
Ôn Tinh Lan nắm chặt quần áo anh, hốc mắt vẫn long lanh nước mắt, cả người gầy gò yếu ớt, sắc mặt trắng bệch mang vẻ bệnh tật.
Trông hơi gầy, xem ra cần phải chăm sóc thật tốt.
Anh ngồi xuống cạnh cậu, không gỡ tay cậu ra, vươn tay lau đi những giọt nước mắt.
“Vừa rồi có phải bị va vào chân không?”
Thấy cậu gật đầu, Lục Tân An thở dài, dịu giọng dỗ dành.
“Anh đi lấy hộp thuốc cho em, anh không đi xa đâu, em ngoan ngoãn buông tay trước nhé.”
Ôn Tinh Lan tuy sợ nhưng vẫn nghe lời buông tay.
Không thể bám lấy người quá chặt, nếu không sẽ bị chán ghét.
Anh bôi thuốc cho cậu, nhẹ nhàng xoa bóp, đợi đến khi chân ấm lại mới đắp chăn cho cậu.
“Ngủ đi.”
Anh tắt đèn, lên giường ôm cậu vào lòng, cánh tay quàng qua giữ chặt.
Trong bóng tối, hơi thở của người trong ngực dần đều lại.
Lục Tân An chậm rãi mở mắt, ánh mắt sâu thẳm u tối, mặt áp vào cổ cậu cọ nhẹ.
Đôi mắt ấy trong bóng đêm càng thêm đậm, tham luyến hít sâu hơi thở trên người cậu.
“Bế bảo bối trong lòng quả nhiên rất thoải mái.”
——
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Ôn Tinh Lan mơ mơ màng màng mở mắt, phát hiện mình đang bị ôm chặt trong ngực.
“Tỉnh rồi à, bảo bối?”
Giọng nói trầm thấp dịu dàng vang bên tai, gần đến mức như dán sát vào lỗ tai cậu.
Cậu còn chưa tỉnh hẳn, chỉ cảm thấy cơ thể hơi khó chịu.
Có chút đau.
“Tỉnh rồi thì dọn dẹp một chút chuẩn bị ăn sáng, em gầy quá.”
Ôn Tinh Lan ngẩng đầu khỏi vòng tay ấm áp, thấy anh đang rũ mắt nhìn mình.
Cậu không phải gầy, mà là do bệnh, ăn nhiều cũng không mập lên được.
Vì thể chất yếu nên cậu thấp hơn so với bạn bè đồng trang lứa.
Lục Tân An đưa cậu xuống lầu ăn sáng, trên bàn toàn là món hợp khẩu vị của cậu, đặc biệt là mứt táo.
Cậu thích ăn bánh mì phết mứt táo.
“Hôm nay bảo bối có kế hoạch gì không?”
Đương nhiên là có. Nếu đoán không sai thì hôm nay đoàn phim sẽ khởi quay, vừa hay có nữ chính tham gia, và cậu phải tìm đường chết.
Theo kịch bản, vai ác vừa gặp nữ chính đã phải lòng, nam chính và nữ chính là thanh mai trúc mã, còn cậu chỉ là pháo hôi chen ngang tìm đường chết.
“Hôm nay em đi quay phim.”
Ôn Tinh Lan ngẩng đầu quan sát phản ứng của anh, thấy anh vẫn ung dung nhấp cháo trắng.
Trên người anh là bộ âu phục phẳng phiu, khí chất cao ngạo, tay áo hơi xắn để lộ đồng hồ nơi cổ tay.
“Khi nào xong việc anh sẽ đến đón bảo bối.”
“Vâng.”
Theo nguyên tác, dù anh không đến đón thì vai ác Lục Tân An cũng sẽ xuất hiện ở phim trường.
Ăn sáng xong, cậu được tài xế riêng của anh đưa đến phim trường, kèm theo một vệ sĩ bảo vệ.
Anh nói có vệ sĩ thì biến thái cũng không dám đến gần.
Đêm qua sợ quá nên cậu còn không dám mang điện thoại, giờ nghĩ nên mua cái mới.
Bộ phim lần này là thanh xuân thần tượng, vai của cậu là em trai nữ chính — một học sinh yếu đuối bị bắt nạt đến chết trong ký ức của nữ chính.
Hôm nay quay cảnh bị đánh, trước giờ cảnh này luôn là phần không thể thiếu cho các pháo hôi.
Ôn Tinh Lan mím môi, đi vào phòng thay đồ, tiện bỏ mấy viên đường vào miệng.
Lần trước quay phim, cậu bị tụt huyết áp mà ngất xỉu, lần này tuyệt đối không thể xảy ra nữa.
Đổi sang đồng phục học sinh xong, cậu nhìn thấy trong đám diễn viên nữ sinh mặc đồng phục giống mình.
Cô ấy rất có khí chất, tóc buộc đuôi ngựa cũng không che được nét trẻ trung xinh đẹp, môi đỏ răng trắng.
Ôn Tinh Lan lặng lẽ cầm kịch bản, đứng ở góc khuất chờ quay.
Đạo diễn liếc nhìn cậu: “Cảnh này là đánh thật, nhảy lầu cũng là nhảy thật, tay chân cậu nhỏ thế này chịu nổi không?”
“Tôi nói trước, quay không được thì phải bồi thường, ít nhất gấp 10 lần.”
Ôn Tinh Lan ngẩn người: “Nhưng hợp đồng đâu có ghi vậy, lúc ký anh nói sẽ dùng góc quay, cảnh nhảy lầu cũng sẽ dùng thế thân.”
“Cậu là đạo diễn hay tôi là đạo diễn?! Tôi bảo làm gì thì làm, kể cả có cởi hết trước máy quay cũng phải làm, rõ chưa!”
Quả thật, khuôn mặt diễn viên nhí này trông không tệ.
Nhìn eo thon, mặt đẹp, không biết cảm giác sẽ thế nào.
“Tôi có tiền, tôi bảo cậu làm gì thì cậu phải làm đó!”
【 Mẹ kiếp, tên đạo diễn khốn nạn này, tưởng có tiền là ghê gớm lắm à 】
【 Thật đáng ghét, nhưng hợp đồng người đại diện đã ký rồi 】
Ôn Tinh Lan bất lực, đành đi vào nhà vệ sinh. Cảnh quay là từ nhà vệ sinh bước ra, bị một nhóm nam sinh đẩy ngã và đánh.
Ở khu nghỉ ngơi, Bùi Duyệt nhìn theo cậu, trong mắt thoáng qua chút ngưỡng mộ.
Khuôn mặt này để đóng vai phụ thật đáng tiếc, nếu có kỹ thuật diễn thì chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Ôn Tinh Lan vừa ra khỏi nhà vệ sinh đã bị một đám nam sinh vây lại.
“Lát nữa đánh thật! Xong rồi mới đọc thoại!”
Đạo diễn ra hiệu bắt đầu quay.
Vừa giơ tay ra hiệu cho diễn viên, hắn bỗng bị một bàn tay nắm chặt cổ tay.
Lục Tân An đứng phía sau, từ trên cao nhìn xuống, vòng tay qua cổ hắn, giọng trầm tối nguy hiểm, ánh mắt điên cuồng nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong máy quay.
“Đạo diễn Trương, cảnh này để anh diễn nhé.”
Giọng nói quen thuộc nhưng lực trên cổ tay như chỉ cần hắn nói một câu “không” là sẽ bị bẻ gãy.
Đạo diễn vội vàng cầu xin:
“Lục… Lục thiếu gia… Tôi đâu biết diễn… Với lại… Chúng tôi chỉ quay một bộ web drama nhỏ… Chắc cũng không có gì xúc phạm anh…”
Mọi người xung quanh không dám lại gần, ai ở đây cũng biết Lục Tân An là người thế nào.
Bởi vì độ tàn nhẫn của anh đã có tiếng.
Là gia chủ trẻ tuổi của Lục gia, trong giới kinh doanh không ai dám đụng, có thể nói là một tay che trời.
Anh buông tay, đá hắn rơi từ ghế xuống đất.
Vệ sĩ phía sau bước lên, mang ghế lại cho anh, rồi móc khăn giấy đưa.
Lục Tân An nhận lấy, lau tay mạnh, lau xong ném xuống đất, rồi ngồi vào ghế.
Ánh mắt nguy hiểm, anh nhấc chân đặt lên vai tên đạo diễn, giày da nghiền mạnh rồi xoay tròn.
“Nghe nói anh rất thích lấy tiền đè người đúng không?”