“Bảo bối hôm nay không nhớ anh.”
“Đáng yêu quá, muốn ăn mất thôi.”
“**”
“Bảo bối sao lại không mặc quần áo vậy.”
“Bảo bối thật xinh đẹp.”
“Vừa thấy bảo bối liền phát điên, rất thích bảo bối.”
“…Bảo bối…”
Lại là tin nhắn quấy rầy, lại là tên biến thái kia, còn kèm theo vô số bưu kiện chuyển phát nhanh.
Không tìm được người này, mỗi ngày hắn vẫn gửi đến.
Cậu không biết kẻ đó là ai, chỉ biết đó là một fan cuồng, hơn nữa đã rơi vào trạng thái si mê cậu đến mất lý trí.
Mỗi ngày đều gửi quà, mỗi ngày đều gửi tin nhắn quấy rầy.
Thậm chí có lúc vừa về đến nhà, cậu còn phát hiện trong phòng có những chỗ không giống ban đầu.
Ôn Tinh Lan đứng trong phòng xép cao cấp của một trung tâm thương mại, mắt dán vào màn hình điện thoại, tay còn lại siết chặt một gói bột thuốc.
Cậu sợ hãi đến cùng cực, đến mức chỉ còn cách dùng biện pháp này.
Thiếu niên cúi đầu, dáng người mảnh khảnh đơn bạc, gương mặt nhỏ trắng nõn xinh đẹp, đôi mắt ướt đẫm đứng đó nức nở.
Biến thái thật đáng sợ…
【 Ký chủ đừng sợ, tin tui đi. Gây mê hắn, chụp ảnh hắn rồi dùng để uy hiếp 】
Tên biến thái này thật đáng ghét, nhưng cậu lại không có hậu thuẫn mạnh để bắt hắn. Viên cầu trong ý thức của cậu và cậu cùng dùng chung một tầm nhìn, nhưng cũng không bắt được hắn.
Hệ thống bàn bạc với cậu mấy ngày, cuối cùng quyết định ôm chặt lấy một cái đùi lớn.
Viên cầu trắng bay qua bay lại bên cạnh, chính là hệ thống của cậu.
【 Ngôi sao, tin tui đi, Giang Kỳ An kia chính là do tui đào tạo, đã cắn là cắn rất chặt 】
Nhìn ly nước trên bàn, Ôn Tinh Lan ngừng khóc, hốc mắt vẫn còn đỏ, hàng mi ướt đẫm, gương mặt xinh đẹp mang theo chút bệnh khí mơ hồ.
Từ nhỏ cậu đã có thân thể không khỏe, chỉ một trận bệnh nặng cũng đủ biến cậu thành một con ma ốm.
Cậu đổ hết gói bột thuốc vào ly nước, ánh mắt thoáng mang theo sự hâm mộ nhìn căn phòng xép sang trọng này.
Thật nhiều tiền.
Nếu cậu cũng giàu như vậy thì ba mẹ sẽ không cần phải bán đồ đạc, xe và nhà để gom tiền nữa.
Thiếu niên thanh tú xinh đẹp, quá gầy đến mức xương quai xanh hiện rõ chỉ trong một ánh nhìn, gương mặt trắng bệch mang theo bệnh trạng.
Cậu chỉ muốn làm nhiệm vụ cho tốt, chờ nhiệm vụ hoàn thành, cậu sẽ có lại một cơ thể khỏe mạnh.
Làm xong mọi việc, Ôn Tinh Lan liếc nhìn xung quanh, dứt khoát trốn vào gầm giường, yên lặng chờ đại lão phản diện Lục Tân An trở về.
Thời gian trôi từng giây từng phút, đến tận khuya Ôn Tinh Lan cũng mệt lả.
Gầm giường không bẩn, phòng xép mỗi ngày đều có người lau dọn sạch sẽ, thay cả thảm mới.
Thảm thật mềm.
Cậu gật gà gật gù, mí mắt càng lúc càng nặng, chỉ một giây nữa là sẽ khép lại.
Xoảng ——
Tiếng cửa mở vang lên, giữa căn phòng yên tĩnh nghe rõ mồn một, lập tức xua tan cơn buồn ngủ của cậu.
Từ dưới gầm giường nhìn ra, cậu thấy đôi giày da mới tinh, cùng chiếc quần tây đen thẳng nếp không một vết nhăn.
“Ngày mai họp lại bàn.”
Giọng nam trầm thấp, từ tính và giàu sức hút, tựa như tiếng đàn cello êm tai.
Lục Tân An là phản diện điên phê trong truyện.
Điên từ trong xương, quyền thế lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, từ nhỏ đã ngậm thìa vàng mà sinh ra.
Nếu không phải vì yêu nữ chính đến chết đi sống lại, rồi vì cứu nữ chính mà bị xe tông chết thì e là ngay cả nam chính cũng không chắc thắng nổi anh ta.
Thủ đoạn tàn độc, đến mức chỉ cần nghe tên thôi người ta đã run sợ.
【 Viên cầu à, nếu anh ta biết tôi chụp lén, nhất định sẽ đánh chết tôi. Tôi thấy cách này không ổn 】
【 Không có gì không ổn, giờ có chạy cũng không thoát 】
Ôn Tinh Lan nhìn người đàn ông ngồi trên sofa, cầm lấy ly nước.
Thật tốt, anh ta uống rồi.
Cậu chờ thêm gần một tiếng, cuối cùng Lục Tân An cũng ngủ.
【 Nhưng… sao anh ta uống rồi mà vẫn chưa ngất vậy. 】
【 Ờ… có thể thuốc ngấm hơi chậm 】
Thuốc từ khi nào mà còn có chuyện ngấm chậm vậy…
Căn phòng chìm vào bóng tối, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng thở đều đặn trên giường.
Ôn Tinh Lan thật cẩn thận bò ra khỏi gầm giường, không chắc người đàn ông đã ngủ thật chưa, liền rón rén liếc nhìn ly nước.
Uống hết sạch rồi, vậy chắc chắn là đã hôn mê thật.
Trong bóng tối, Ôn Tinh Lan vươn tay, dựa vào ánh đèn mỏng manh từ điện thoại, khẽ chọc chọc vào sườn mặt người đàn ông.
Khuôn mặt tuấn mỹ, ngũ quan sắc bén đoan chính, sống mũi cao, lúc ngủ lại không mang vẻ dọa người như trên TV.
Ngược lại, dưới ánh sáng yếu ớt ấy còn nhuốm một chút dịu dàng.
Ôn Tinh Lan khẽ gọi tên anh.
“Lục Tân An.”
Không có phản ứng.
Cậu nhẹ nhàng đưa tay đẩy bờ vai anh, muốn xác nhận xem anh có thật sự hôn mê hay không.
Vẫn không tỉnh, cũng không có động tĩnh gì.
Thiếu niên mím đôi môi mềm, tiến sát mép giường, cúi sát vào tai anh, giọng nhẹ như gió.
“Lục Tân An.”
Vẫn không đáp lại.
【 Lên!!! Hôn mê thật rồi!!! Cởi sạch anh ta!!! 】
Ôn Tinh Lan mở ngăn tủ đầu giường lấy đèn, khoảng tối lập tức sáng lên một mảng nhỏ, ánh vàng ấm chiếu lên hai người.
Cậu khẽ kéo chăn, phát hiện Lục Tân An căn bản không mặc đồ ngủ, trên người chỉ có một chiếc quần lót màu cà phê đậm.
Đường nét cơ bắp mượt mà, tám múi bụng rõ ràng, làn da màu đồng khỏe mạnh lại hơi ngả trắng.
Dáng người thật quá đàn ông.
【 Wow, cậu nhìn kìa 】
【 Phi lễ chớ nhìn 】
Ôn Tinh Lan chỉ liếc qua một cái, lập tức kéo chăn che lại nửa người dưới cho anh, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.
Gương mặt trắng bệch vì bệnh tật giờ nhuốm sắc hồng, nét xinh đẹp vốn thanh thuần lại thêm vài phần câu người dưới ánh đèn ấm.
Cậu thật sự muốn cởi sao?
Nếu chụp ảnh rồi anh ta tỉnh lại, rồi lỡ giết cậu diệt khẩu thì sao?
【 Ngôi sao đừng do dự, học người ta đi, trước đám đông còn dám ôm chồng mình mặc mỗi cái quần lót 】
【… Ảnh đâu phải chồng tôi… 】
Viên cầu bên cạnh ríu rít, không ngừng cổ vũ.
Ôn Tinh Lan cắn răng, đột nhiên vén chăn lên.
Cậu nhẹ nhàng bò lên giường, ngồi trên người anh, đưa tay về phía món quần áo duy nhất trên người anh dưới ánh đèn mờ.
“Em đang làm gì.”
Giọng trầm thấp vang lên rõ mồn một trong bầu không khí tĩnh lặng, lạnh lùng và nguy hiểm.
Ngón tay cậu lập tức khựng lại, ngẩng đầu, chạm ngay vào ánh mắt đen thẫm đầy nguy hiểm, như sói hoang ngủ đông trong đêm.
【 Ngôi sao chạy mau!!! 】
Ôn Tinh Lan vội vàng muốn rời khỏi người hắn, nhưng vừa động đã bị bàn tay mạnh mẽ giữ chặt eo, ép trở lại dưới thân anh.
Bóng dáng cao lớn trong nháy mắt bao trùm lấy cậu, áp lực nặng nề đến nghẹt thở.
Cậu sợ đến run lên.
Hốc mắt lập tức ửng đỏ, đôi mắt long lanh nhìn hắn, giọng mềm như lông vũ.
Giọng nói run rẩy, sợ anh đánh mình.
“Xin… xin lỗi, đừng đánh em.”
Ánh đèn yếu ớt hắt lên gương mặt thanh tú, đôi mắt đỏ hoe như chú thỏ, môi căng mọng, cả người run lên trong lòng ngực hắn.
Trong truyện, phản diện này đáng sợ đến chết, chỉ cần chọc anh ta nổi giận thì mạng cũng khó giữ.
Ôn Tinh Lan hít hít mũi, muốn đưa tay gỡ bàn tay anh khỏi eo mình.
Nhưng cậu không dám động.
Nhìn dáng vẻ đáng thương kia, Lục Tân An nheo mắt, môi khẽ mở.
“Ôn Tinh Lan.”
Ba chữ ấy từ miệng anh bật ra, trầm thấp và mê hoặc.
Ánh mắt đen thẳm dừng lại trên môi cậu, giọng âm trầm: “Tự mình bò lên giường?”
Bàn tay nơi eo khiến cậu không thể trốn thoát, cảm giác như bị sói cắn chặt.
“Đau…”
Tiếng rên khẽ làm ánh mắt anh sâu thêm vài phần, nhưng cũng buông lỏng tay một chút.
Lục Tân An cúi sát xuống, nhìn rõ làn da trắng mịn của cậu, đặc biệt là khi khóc lại càng khiến người ta đau lòng.
Một thoáng kinh diễm thoáng qua đáy mắt hắn. Diện mạo này thật xinh đẹp, đôi mắt long lanh như nai con, trong veo và linh động.
Nước mắt lấp lánh quanh hốc mắt, hàng mi run lên vì sợ, giọng nói nhỏ bé đầy hoảng hốt.
“Em không phải… cầu anh… đừng đánh em.”