Giữa đám thiếu niên xinh đẹp tinh xảo, cậu đứng hơi thấp hơn mấy nam sinh ở giữa, ngoan ngoãn tựa vào tường.

Ôn Tinh Lan cố gắng kiềm chế nỗi sợ, dựa vào tường chờ bàn tay kia rơi xuống.

Vài người đã chuẩn bị ổn thỏa, chờ đạo diễn hô bắt đầu, nhưng mãi vẫn không thấy động tĩnh.

Cảnh quay này từ chỗ máy quay không thể thấy bên đạo diễn, chẳng ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ là tính tình đạo diễn nổi tiếng khó chịu nên không ai dám qua hỏi.

Mà đạo diễn lúc này đang quỳ gối trước mặt Lục Tân An, xung quanh kể cả biên kịch cũng chẳng dám nhúc nhích.

Lục Tân An đứng trên cao, cúi mắt nhìn xuống, một chân giẫm lên người hắn, bật lửa châm thuốc, khẽ rít một hơi, ngón tay thon dài khẽ rung, rơi xuống tàn thuốc.

Đốm lửa đỏ vẫn cháy rực, giây sau anh dí thẳng điếu thuốc lên tay đạo diễn.

“A a… Lục thiếu gia… tha… tha cho tôi…”

“Tôi thật sự không biết mình đã đắc tội ở chỗ nào… Lần sau tôi nhất định không…”

Không biết đã chọc anh ở đâu sao?

Câu hỏi này hay đấy.

Nếu anh nhớ không nhầm, thì cái tên này ngay ngày ký hợp đồng đã dám chạm vào eo Ôn Tinh Lan.

Hơn nữa hôm nay là ngày đầu tiên bảo bối của anh khởi quay, anh vừa đến đã nghe thấy những lời này.

Hay là dứt khoát phế luôn tay trái từng chạm vào bảo bối đi?

Ôn Tinh Lan cúi đầu, phía trước có bốn năm người, cậu cảm nhận rõ ánh mắt bọn họ dừng lại trên người mình.

Bộ đồng phục học sinh khiến cậu trông càng ngoan ngoãn, trong sáng, nhìn tuổi rất nhỏ, dưới hàng mi rũ xuống là đôi mắt đặc biệt long lanh.

Diễn vai quần chúng mà cũng có người đẹp thế này sao?

Vài nam sinh liếc nhìn nhau, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người cậu.

“Này, tối rảnh không?”

“Tôi thấy cậu cũng là diễn viên nhỏ, tôi muốn trải nghiệm cuộc sống, có muốn làm vai chính không?”

“Làm người của tôi thế nào? Tôi có thể sắp xếp cho cậu vai khác.”

“Đừng cúi đầu nữa, ngẩng lên.”

“Tiểu pháo hoa…”

Cậu biết bộ phim này có rất nhiều người mang theo tài nguyên để vào đoàn.

Dàn diễn viên mạnh, nhưng đạo diễn lại cực khó chiều. Nguyên văn nữ chính bị chính người đại diện hại đến đoàn phim.

Nữ chính Bùi Duyệt từng đoạt giải Ảnh hậu năm ngoái, dù chỉ là phim ngôn tình truyền hình bình thường, nhưng nếu có cô ấy đóng thì chắc chắn sẽ hot.

Ngay từ lúc công bố dàn diễn viên, lượng fan đã vượt mười triệu.

Trước mặt mấy người này tuy cũng chỉ là vai phụ như cậu, nhưng thân phận mỗi người đều cao hơn cậu một bậc.

Ôn Tinh Lan ngẩng đầu nhìn thẳng bọn họ, ánh mắt bình lặng như sóng nước, xen chút phẫn nộ.

“Tôi không phải pháo hoa.”

Giọng thiếu niên nhẹ nhàng, nhưng đôi mắt ngẩng lên lại chứa đầy căm ghét.

Đôi mắt đẹp kia quả thực như nước, khiến người nhìn ngẩn ngơ.

“Đệt, quay mặt lại cho ông đây xem.”

“Mặt dài thế này, phía sau có người không?”

“Đạo diễn sẽ không giữ cậu lại chứ?”

“Cảnh này mà bắt đầu quay thì tôi không nỡ đánh đâu.”

“Hỏi cậu đấy, tối được không?”

Tiếng cười vang lên, không ai chú ý người đàn ông đang đi tới phía sau.

“Bảo bối à, lại đây.”

Giọng trầm thấp từ tính vang lên sau lưng.

Đám nam sinh ngừng cười, quay lại, thấy một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, khí thế mạnh mẽ.

Bốn mắt chạm nhau, đôi mắt đen kia lạnh lẽo, ánh nhìn đảo qua khiến bọn họ thấy chính mình phản chiếu bên trong.

Ôn Tinh Lan thoáng sững lại, chớp mắt một cái, sau đó len qua đám người, lao vào lòng người đàn ông.

Lục Tân An thuận thế ôm cậu, đưa tay khẽ vuốt má, ánh mắt lạnh lùng sắc bén dừng trên người mấy kẻ kia.

Ánh mắt ấy khiến tim mấy người run lên một nhịp, rõ ràng cảm nhận được áp lực đè nặng từ anh.

“Bảo bối à, bọn họ khi dễ em thì phải đánh trả chứ.”

Cậu chưa từng đánh người.

Từ nhỏ cậu đã nổi bật, không chỉ về ngoại hình mà cả tính cách cũng mềm mỏng.

Bị chặn đường, bị nói lời khó nghe, cậu chưa từng để tâm, bởi cậu vốn chẳng để những điều đó vào lòng.

Cậu ngẩng đầu nhìn anh: “Em không sao, em cũng không biết đánh người.”

“Cái này học được mà. Đã là người của Lục Tân An thì không biết đánh người là không được.”

【 Đúng đấy ngôi sao, giờ đã có đại vai ác che chở, cứ một đấm một người thôi 】

Cậu mím môi, Lục Tân An nắm tay cậu, cúi xuống cọ nhẹ bên tai.

“Bảo bối không biết đánh người rồi lỡ gặp biến thái thì phải làm sao?”

Những lời này như đánh thức cậu, lỡ một ngày nào đó Lục Tân An thích nữ chính, thì biến thái kia chắc chắn sẽ tìm cậu.

Đám người kia cũng vừa nghe thấy tên Lục Tân An.

Người đàn ông này… chính là Lục Tân An.

“Thiếu gia, người mang tới rồi.”

Vệ sĩ ném đạo diễn với vẻ mặt đau đớn xuống đất, tay trái dường như đang chảy máu.

Ôn Tinh Lan nhìn cảnh này mà hoảng hốt, lòng bàn tay như có một cái lỗ thủng, máu tuôn không ngừng.

Vệ sĩ ấn người quỳ xuống, đúng ngay trước mặt hai người.

Xung quanh chẳng ai dám thở mạnh, không ai dám chọc vào tên điên này.

“Bảo bối, lên đánh hắn đi.”

Lục Tân An từ tốn dẫn dắt, bàn tay nhẹ nhàng xoa lòng bàn tay cậu.

“Bảo bối không đánh, vậy sau này làm sao thắng được biến thái?”

Anh ôm cậu, cúi mắt, giọng nói kìm nén sự hưng phấn.

Trước mặt, đạo diễn bị nhét giẻ vào miệng, bất lực lắc đầu, van xin được tha.

Ngay ngày ký hợp đồng thì hắn đã gợi ý muốn cậu ngủ với hắn một đêm, hứa sẽ đổi vai nam ba cho cậu.

Chỉ vì cậu từ chối, cộng thêm vấn đề với người đại diện nên hắn cắt bớt thời lượng của cậu nhiều nhất.

“Bảo bối không đánh thì anh sẽ giận đấy.”

Giọng anh vẫn trầm thấp như thường, nhưng cậu nghe ra chút nguy hiểm.

Vai ác điên cuồng nhất toàn truyện này, đúng là chẳng ai dám chọc.

Cuối cùng cậu bước lên, đáy mắt hơi lạnh, giơ tay tát một cái lên mặt hắn.

Dù đã dùng sức nhưng vẫn nhẹ như bông, chẳng chút uy hiếp.

“Bảo bối, với sức này thì đánh ai nổi?”

“Để… để em dùng sức.”

Lục Tân An tiến lên ôm cậu, khẽ siết trong ngực, từ trên cao nhìn xuống kẻ dưới đất.

Rồi anh ngước mắt nhìn mấy nam sinh khi nãy còn cười nhạo.

“Đạo diễn nói muốn diễn kịch với các cậu, còn không mau đánh?”

Ý này còn chưa đủ rõ sao? Rõ ràng là bảo bọn họ đánh đạo diễn. Kịch bản vốn là đánh Ôn Tinh Lan.

Không ngờ Ôn Tinh Lan lại là người của Lục Tân An.

Dù chưa từng gặp nhưng chỉ cần nghe tên thì bọn họ cũng biết anh là ai.

Lục Tân An là người mà ngay cả cha họ cũng không dám động vào, trong giới không ai dám chọc.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, mùi máu tươi lan ra.

Ôn Tinh Lan bị ôm chặt, bàn tay nơi eo bị xoa nhẹ.

Cậu muốn quay đầu tránh đi, nhưng bị bàn tay bóp cằm, buộc phải nhìn thẳng cảnh tượng trước mắt.

“Đừng nhắm mắt, bảo bối nhìn kỹ mà học. Chỗ dựa của em là anh, sau này bị khi dễ thì cứ đánh trả như vậy.”

Cậu tận mắt nhìn nhóm người kia đánh đến khi đối phương hôn mê, máu me đầy người.

Cả đoàn phim chẳng ai dám ho một tiếng, chỉ đứng nhìn vị đạo diễn nóng nảy bị đánh.

Thậm chí máy quay bên kia đã khởi động, còn đang ghi hình.

Trái tim cậu đập loạn, cậu bắt đầu hiểu vì sao trong sách nói Lục Tân An lại điên cuồng đến vậy.

Giống như còn điên hơn cả biến thái.

Anh ôm cậu, khóe môi cười ngạo mạn, ánh mắt tối tăm tàn nhẫn, mãi đến khi đạo diễn sưng vù như đầu heo mới ra hiệu buông.

Chỉ một ánh mắt, vệ sĩ bên cạnh lập tức kéo tên kia tới trước mặt anh.

Nhìn người đàn ông đã bất tỉnh, Lục Tân An thẳng tay ném hắn về phía cậu.

“Tiền mua cánh tay của em.”

【 Ngôi sao à, tui thấy hơi đáng sợ đấy, vai ác này quá dọa người, hay là nhiệm vụ cứ từ từ, chúng ta trốn thêm vài ngày đi 】

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play