Ôn Tinh Lan ngẩng mắt nhìn anh, trong mắt phủ một tầng hơi nước.
Cậu ủy khuất đứng trước mặt anh, đáy mắt lộ ra sợ hãi:
“Em sợ… Cái tên biến thái kia nói là sẽ đến tìm em.”
Thiếu niên quá mức ủy khuất, dường như còn rất ỷ lại vào anh. Bàn tay nhỏ nhút nhát, lo lắng khẽ nắm góc áo anh.
Lục Tân An thu lại cảm xúc trong đáy mắt, đưa tay xoa nhẹ khuôn mặt trắng mịn của cậu, giọng ôn nhu an ủi:
“Về nhà với tôi, hắn sẽ không dám tới tìm em.”
Trước mắt không còn cách nào tốt hơn, cậu cũng vì sợ kẻ biến thái kia nên mới tìm đến Lục Tân An.
Ôn Tinh Lan ngoan ngoãn gật đầu, trong vòng tay anh khẽ kiễng chân, ngẩng đầu nhẹ nhàng cọ vào má anh:
“Cảm ơn anh.”
Vô tội lại ngây thơ.
Cánh tay anh ôm eo cậu bỗng siết chặt, hơi thở lập tức trở nên nặng nề, cực lực kiềm chế.
Những hành động vô tâm như vậy mới càng khiến người ta không chịu nổi.
Lục Tân An cúi đầu, trán áp vào trán cậu, ánh mắt sâu thẳm tối tăm khó đoán, giọng nghèn nghẹn:
“Ngoan lắm, bảo bối.”
Ôn Tinh Lan không nhận ra hơi thở anh thay đổi, chỉ nghĩ mau chóng rời khỏi tên biến thái kia.
Cậu theo anh vào một phòng ghế lô, vừa bước vào liền thấy bên trong có một đám người.
Những người này cậu không quen ai cả. Từ lúc bị anh nắm tay dẫn vào, xung quanh lập tức im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hai người.
Lục Tân An kéo cậu ngồi xuống, trực tiếp ôm vào lòng, bàn tay lớn giữ chặt eo cậu.
Ôn Tinh Lan không quen kiểu thân mật như vậy trước mặt người khác, khẽ cựa quậy, nhưng bàn tay ở eo lại siết chặt hơn.
Giọng nói trầm thấp vang bên tai:
“Bảo bối, ngoan một chút.”
Người xung quanh lập tức xôn xao bàn tán, không thể tin nổi Lục Tân An bên người lại thật sự có người.
Người đàn ông tuấn tú ngồi trong bóng tối, cả người toát ra khí tức tàn nhẫn, thân hình cao lớn ngồi trên sofa, trong lòng ôm một thiếu niên ngoan ngoãn xinh đẹp.
Bàn tay đặt trên eo như đang tuyên bố chủ quyền.
“Lục ca, người này anh không giới thiệu sao?”
Có người mở miệng, tò mò không biết anh tìm đâu ra một người vừa ngoan vừa xinh đẹp như vậy.
Đặc biệt là khí chất thanh lãnh vô tội ấy, chỉ nhìn một lần đã khiến người ta muốn đem về giữ bên mình.
Lục Tân An vừa ôm cậu, vừa cắm dĩa lấy một miếng dưa Hami đưa tới miệng Ôn Tinh Lan.
Cả buổi chiều cậu chưa ăn gì, đúng là có hơi đói.
Ôn Tinh Lan ngoan ngoãn nhận lấy, há miệng ăn miếng dưa, hoàn toàn không đề phòng.
Đôi môi hồng mềm mại như cánh hoa hồng, hàng mi đen dài che đôi mắt sáng như bảo thạch.
Ngồi trong lòng anh, ngoan đến mức khiến người ta muốn phạm tội.
“Lục ca, đừng chỉ lo cho ăn, rốt cuộc tìm ở đâu vậy?”
Mọi người thắc mắc vì sao trước đây chưa từng thấy một người vừa ngoan vừa thuần như thế.
Ôn Tinh Lan nghe thấy tiếng, theo bản năng quay đầu nhìn, nhưng lại bị một bàn tay lớn giữ cằm xoay về phía trước.
Lục Tân An nheo mắt, trong ánh đèn mờ tối, ánh mắt anh lóe lên:
“Em ấy là người tôi yêu.”
“Ôn Tinh Lan.”
Ba chữ ấy được anh chậm rãi nói ra.
Cậu khi nào lại thành người yêu của vai ác này?
【 Nói thật nhé, nói dối mà không chuẩn bị trước… 】
【 Nhưng mà tôi thấy anh ấy cũng tốt mà, đuổi được biến thái, còn mời về nhà, lại cho ăn trái cây nữa. 】
Bàn tay anh đặt trên eo cậu truyền hơi ấm xuyên qua lớp áo sơmi, như vừa tuyên bố quyền sở hữu vừa cảnh cáo những người xung quanh.
Người này tên Ôn Tinh Lan.
Là người của Lục Tân An.
Ai cũng biết anh đáng sợ, từ nhỏ đã tàn nhẫn, lớn lên lại càng tàn nhẫn.
“Bảo bối à, ở lại không? Chúng ta về nhà.”
Anh ghé sát tai cậu, giọng ôn nhu, tiện tay cởi áo khoác ném lên sofa, bao trọn lấy thiếu niên.
“Về nhà với tôi, tôi nhất định sẽ không để tên biến thái kia tới gần em.”
Đây là lần đầu tiên cậu tới nơi xa hoa như thế này.
Mọi thứ xung quanh đều phô bày sự giàu có, ngay cả sân cũng rất rộng, có cả đài phun nước.
Không thể ăn ở không, sau này cậu sẽ giúp anh quét dọn một chút.
Cậu bảo anh chỉ cần sắp cho mình một căn phòng nhỏ thôi, không cần quá lớn.
“Bảo bối à, sao không ngủ cùng tôi?”
Anh lười biếng ngồi trên sofa, ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm cậu, mang theo sự nguy hiểm khó lường.
Ánh mắt quá mức trực diện và nóng bỏng, khiến cậu lại nhớ đến đêm hôm đó, như bị sói đói dõi theo.
Cậu không chịu nổi nếu anh lại trêu chọc mình, hơn nữa cũng không quen ngủ chung giường với người khác:
“Bởi vì em ngủ không yên, em sợ làm phiền anh.”
Đáy mắt Lục Tân An càng trở nên sâu thẳm, đưa chìa khóa cho cậu:
“Tôi sẽ bảo người mang bữa tối tới phòng em, nghỉ ngơi cho tốt.”
Nói xong thì anh trực tiếp lên lầu, để lại mình cậu ở đại sảnh.
“Ôn tiên sinh, bên này tôi dẫn cậu lên phòng.”
Người hầu tiến đến rồi đưa cậu lên phòng tầng 2, cùng tầng với Lục Tân An, chỉ khác là một ở phía đông, một ở phía tây.
Cậu lễ phép cúi người cảm ơn, khiến người hầu hơi bất ngờ, chưa từng gặp ai vừa ngoan vừa lễ phép như vậy.
Lần này cậu tới gấp nên quần áo cũng mang theo rất ít. May là buổi tối đã có người mang cả cơm và quần áo tắm lên.
Ban đầu chỉ muốn một phòng nhỏ cho an toàn, nhưng kết quả lại được sắp xếp căn phòng rất lớn…
Sau khi ăn no, cậu vào phòng tắm, mà phòng tắm này còn rộng hơn cả phòng ngủ cậu từng ở, lại có cả bồn tắm siêu to.
【 Oa, vai ác này đúng là giàu thật, trong nguyên tác còn giàu hơn cả nam chính. 】
【Sao nữ chính lại không thích anh ta nhỉ?】
【 Hình như là vì quá điên cuồng… 】
Điên cuồng? Cậu không hiểu lắm.
Tắm xong, cậu chuẩn bị dọn dẹp để ngủ, trước đó thì cắm sạc điện thoại.
Vừa bật máy, tin nhắn đã vang lên liên tục.
Cậu vốn định bỏ qua, nhưng trên màn hình lại hiện lên một câu:
“Bảo bối, anh đang ở ngoài biệt thự.”
Ôn Tinh Lan sợ đến mức lập tức ném điện thoại lên giường, tiếng tin nhắn cứ vang không ngừng.
Cậu từng đổi điện thoại, đổi cả số, nhưng tên biến thái đó lần nào cũng tìm ra để gửi tin cho cậu.
【 Đừng sợ, đây là địa bàn của vai ác nên chắc hắn chỉ hù thôi 】
【 Đúng, giờ tôi có chỗ dựa rồi, không sợ hắn. 】
Cậu lấy hết can đảm mở tin nhắn, thấy một tấm ảnh chụp từ ngoài cổng lớn hướng vào trong, ngay cả đài phun nước trong sân cũng hiện rõ.
“Anh sẽ tìm được em.”
“Một mình sợ lắm phải không, anh sẽ đến ngủ cùng em.”
“Bảo bối phải chờ anh nhé.”
“Nghĩ đến chuyện ôm bảo bối ngủ, anh thấy rất vui.”
“Bế bảo bối lên chắc chắn sẽ rất thoải mái.”
Ôn Tinh Lan run rẩy cả người, điện thoại tuột khỏi tay rơi xuống thảm, đôi mắt lập tức ngập sương mù.
Tên biến thái đó… đang ở ngoài biệt thự.
Tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang, như thể có người đang chạy.
Cửa phòng bị gõ mạnh.
Lục Tân An đang xem tài liệu, lập tức gập máy tính, đứng dậy mở cửa.
Vừa mở ra, một thiếu niên mang theo hương sữa tắm mềm mại nhào vào lòng anh, nước mắt thấm ướt áo anh:
“Em sợ… em muốn ngủ cùng anh.”